Tân An Quỷ Sự

Chương 629: Chương 629: Mộng




Trình Mục Du trầm mặc, hắn biết Kim Sâm nói không sai, một phòng thịt vụn và máu này tuyệt đối không phải việc người có thể làm được. Nhưng hắn lại không sao hiểu nổi vì sao Kim Dục chỉ cách Kim Sâm và thê tử hắn một vách tường nhưng cả hai người kia đều không nghe được chút động tĩnh gì.

Hắn cúi đầu trầm tư một lúc lâu mới nhìn Kim Sâm, hỏi tiếp, “Mới vừa rồi ta nghe người ta nghị luận nói Kim gia chết một cái, sống lại một cái, đó alf có ý gì?”

Khuôn mặt Kim Sâm cứng lại, sau đó hắn dập đầu hai cái nói, “Tiểu nhân không dám gạt đại nhân, tiểu nhân kỳ thật…… Kỳ thật là người đã chết ba năm. Nhưng mấy ngày trước không biết vì sao tiểu nhân lại sống dậy, bò ra từ mộ của mình, lại về nhà…… Một lần nữa về tới nhân gian……”

“Cái gì? Ngươi nói, ngươi đã chết ba năm?” Trình Mục Du còn chưa trả lời, Từ Tử Minh đã đi tới, mặt hắn đều là kinh ngạc, còn duỗi tay vỗ lên vai Kim Sâm, “Ba năm, người đã sớm hóa bùn, nhưng thân mình ngươi vẫn rắn chắc, không hề có chút bệnh trạng, sao có thể chứ, đây không phải quá kỳ quái sao?”

Kim Sâm nhìn thẳng vào mắt hắn, sau lưng Từ Tử Minh còn có một đôi mắt như lưỡi đao, lạnh thấu xương, lộ ra một cỗ áp lực vô hình khiến hắn không thở nổi.

“Đại…… Đại nhân, tiểu nhân đều nói sự thật, ba năm trước tiểu nhân bị một căn bệnh hiểm nghèo cướp đi tính mạng, chuyện này mọi người quanh đây đều biết. Nếu ngài không tin có thể hỏi bọn họ là được. Còn vì sao tiểu nhân có thể trở lại thì tiểu nhân không biết trả lời ngài thế nào, bởi vì…… Bởi vì ngay cả tiểu nhân cũng không biết chuyện rốt cuộc là thế nào.” Nói đến chỗ này, đôi mắt hắn hơi chuyển một vòng, lộ ra chút ánh sáng, “Đúng rồi, thôn bên có một người tên Hình Quốc Giai, cũng giống tiểu nhân. Hắn đã chết mấy năm, nhưng mấy ngày trước cũng trở lại, chuyện này không có ai không biết, đại nhân có thể tự mình tới Hình gia kiểm tra.”

Trình Mục Du nhìn chằm chằm Kim Sâm, hắn nhìn thấy mặt Kim Sâm vì kích động mà trở nên hồng nhuận, nhưng đôi mắt hắn lại trong suốt, không có nửa điểm tạp chất, thản nhiên mà kiên nghị.

Hắn hơi hơi nheo lại đôi mắt thon dài, nhẹ giọng hỏi, “Kim Sâm, ngươi bị bệnh hiểm nghèo nên mới chết sao? Ta có hiểu chút y thuật, cho nên ta biết bệnh trạng của nhiều loại bệnh, người cẩn thận nghĩ lại xem trước khi phát bệnh, thân thể ngươi có dấu hiệu gì khác thường không?”

Kim Sâm ngẩn ra, ngay sau đó đáp, “Trước khi phát bệnh, tiểu nhân đã cảm thấy cơ thể không khỏe, thường thấy ghê tởm, đau bụng, cả người vô lực. Tiểu nhân cho rằng mình ăn đồ hỏng, cho nên không quá để tâm, nhưng bệnh càng ngày càng nặng, thẳng đến ngày đó tiểu nhân bỗng nhiên cảm thấy cổ như bị nghẹn lại, yết hầu như có lửa, không thể thở, sau đó tiểu nhân không biết gì nữa. Tiểu nhân giống như ngủ thật lâu, không, nói ngủ thì không đúng, bởi vì trong giấc mộng dài đó tiểu nhân có thấy ít điều.” Nói tới đây, hai vai hắn rung động cười vài tiếng, “Đại nhân, lời này tiểu nhân chưa bao giờ nói với ai, ngay cả Tú Tú cũng không, bởi vì tiểu nhân sợ nàng nghĩ mình điên……”

Hắn nhìn Tú Tú một cái, “Đại nhân, kỳ thật người sau khi chết cũng không phải không thấy gì, thân thể tiểu nhân tuy đã chết, hư thối, biến mất, nhưng chỗ này,” hắn dùng sức vỗ vỗ ngực mình, “Thứ này vẫn ở đây, nó bay tới một nơi, có gió lạnh thấu xương, khiến du hồn khiếp đảm, một vách đá được đúc bằng sắt, có lửa đỏ mãi không tắt, bát ngát mênh mông.”

“Tiểu nhân ở đó rong chơi ba năm, giống một u hồn vô chủ, không, tiểu nhân chính là một u hồn, bơ vơ không nơi nương tựa, không biết chỗ về.”

“Nhưng có một ngày tiểu nhân bỗng thấy một cái bóng đi theo phía sau mình, có khi tới gần, có khi lui về sau……”

“Cái bóng ư?” Trình Mục Du nhìn chằm chằm Kim Sâm, hắn phát hiện trong mắt nam nhân kia có vài phần hoảng sợ, giống như bị lôi trở lại cảnh mơ quỷ dị kia.

Kim Sâm vẫn đang lải nhải, ánh mắt mê mang, thanh âm lại có chút run rẩy, “Cái bóng kia theo tiểu nhân thật lâu, bỗng nhiên có một ngày nó tiếp cận tiểu nhân, không hề kiêng nể gì…… Lúc đầu nó chỉ đụng vào nhẹ nhàng, nhưng sau đó nó không cho tiểu nhân đi, mà đem xúc tu của mình, đúng, chính là thứ như xúc tu cắm vào trong thân thể tiểu nhân. Tiểu nhân có thể cảm thấy thứ kia như tiến vào trong xương xốt, huyết dịch của mình, dần dần truyền khắp toàn thân, khiến tiểu nhân thật lạnh, lạnh đến nỗi tiểu nhân hận không thể chết thêm lần nữa……”

“Quan nhân, quan nhân, chàng nói bậy gì đó, chàng đừng làm ta sợ.” Tú Tú bổ nhào vào bên cạnh Kim Sâm, ôm chặt lấy hắn, giống như sợ hắn bay đi mất.

Kim Sâm lại đem cơ thể ấm áp của nàng ta đẩy ra, hắn vẫn nhìn Trình Mục Du, lớn tiếng nói, “Để ta nói xong, lời này ta đã nghẹn trong lòng rất lâu rồi, hãy để ta nói hết. Đại nhân, sau đó thứ kia bao lấy tiểu nhân gắt gao, tiểu nhân giống như bị bao trong một cái kén, không nhìn thấy gì, cái gì cũng không nghe được…… Không biết qua bao lâu, có một ngày, tiểu nhân bỗng nhiên tỉnh lại, có thể cảm nhận đất bùn thật dày trên người mình, ngửi được một mùi bùn đất tanh, vì thế tiểu nhân liều mạng đào, đem những thứ vây khốn mình đẩy ra, rốt cuộc…… Lại thấy ánh mặt trời……”

Hắn nói xong thì thấy vẻ mặt Từ Tử Minh kinh ngạc đến đông cứng, thật lâu không thể tan. Hắn sửng sốt một lúc lâu mới miễn cưỡng khép miệng lại, quay đầu nhìn về phía Trình Mục Du, nhỏ giọng hỏi, “Đại…… Đại nhân, nếu đúng như hắn nói vậy thiên hạ này không phải loạn hết sao? Nếu toàn bộ người chết đều trở về, kể cả những người đã chết vài thập niên, mấy trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm đều trở lại hết thì đất này còn đủ chỗ không?”

Trình Mục Du vẫn không biến sắc, hắn nhìn Kim Sâm, nhàn nhạt nói, “Chuyện này không đơn giản như vậy, nếu người chết đều có thể sống lại, thế thì vì sao đến giờ mới chỉ có hai người sống lại chứ? Ta nghĩ người có thể trở về thì nhất định phải trải qua việc ngẫu nhiên nào đó, nhưng trong sự ngẫu nhiên đó có một loại điều kiện, mà chúng ta phải tìm được điều kiện đó.”

Nói tới đây, hắn lại nhìn Tú Tú một cái, ánh mắt dừng trên khuôn mặt hoảng loạn của nàng ta sau đó mới do dự rời đi.

Trong lòng Từ Tử Minh sinh ra chút kinh ngạc, hắn phát hiện Trình Mục Du có hứng thú với nữ nhân này hơn cả Kim Sâm. Nhưng người chết đi sống lại là Kim Sâm, người có hiềm nghi lớn nhất cũng là hắn, sao Trình Mục Du lại đề phòng Tú Tú chứ? Hắn nhìn nữ nhân còn ngồi liệt dưới đất kia, cân nhắc một lúc lâu, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, giống như có một cái lỗ bị xé rách: Không đúng, sao từ đầu đến đuôi, nàng ta không hề nhỏ một giọt nước mắt nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.