Tân An Quỷ Sự

Chương 494: Chương 494: Nam nhân




Mãi cho đến khi Chung Chí Thanh rời khỏi Tân An phủ thì Trình Đức Hiên mới trở về phòng nghỉ ngơi. Tưởng Tích Tích lúc này mới thả lỏng bả vai căng chặt, nàng vừa xoa xoa cánh tay của chính mình, một bên hỏi Trình Mục Du, “Đại nhân, cái vị Chung đại nhân này là phụ thân của cái cô nương Chung Mẫn kia sao?”

Trình Mục Du hướng nàng mỏi mệt cười, “Đúng là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ đến lần này thế nhưng chúng ta lại gặp cả hai cha con nhà họ.”

Tưởng Tích Tích bĩu môi lắc đầu, “Nhưng vị Chung đại nhân này thoạt nhìn gương mặt hiền từ, cực kỳ khác với bộ dạng kiêu ngạo ương ngạnh của vị Chung tiểu thư kia, hơn nữa giao tình của ông ta với lão gia có vẻ không nông, đối với đại nhân cũng nhiều khen ngợi, hẳn là sẽ không khó xử chúng ta chuyện nhỏ kia.”

Trình Mục Du uống ngụm trà, thản nhiên nói, “Ai quan tâm ông ta có làm khó hay không, chỉ cần chúng ta làm việc không trái lương tâm, không để người ta nắm được sai lầm là được rồi.”

Tưởng Tích Tích gật đầu, lại chợt hỏi, “Đại nhân, vậy Chung đại nhân thật sự chỉ có một nữ nhi sao?”

“Cũng không hẳn, nghe phụ thân nói một chi của nhà hắn cũng sinh được đứa con trai, nhưng rốt cuộc không phải ruột thịt, cho nên ông ta vẫn sủng ái Chung Mẫn nhất.” Nói đến đây, hắn nhìn về phía Tưởng Tích Tích, “Ngươi ngày thường cũng không quan tâm đến việc nhà người khác, sao hôm nay lại hỏi những cái này?”

Tưởng Tích Tích nhún nhún vai, “Đại nhân xem, ngày thường chúng ta gặp những người đó, phàm là kẻ hơi có chút địa vị thì một đám mắt ở trên đỉnh đầu, hận không thể dùng lỗ mũi mà nhìn người khác. Nhưng vị Chung đại này hiền lành thật sự, ông ta chính là môn hạ thị lang, quan lớn triều đình, thân tín của Hoàng Thượng, xử sự đối đãi với người khác lại rất khiêm tốn, không thể không khiến thuộc hạ nhìn với con mắt khác. Đúng rồi, vừa rồi lúc rời đi, thuộc hạ tiễn ông ta ra đầu phố, ông ta còn tự kéo mành ra chào từ biệt, thậm chí còn nhớ rõ tên họ thuộc hạ, người đối đãi thân tình với người khác thế này quả là khó có được.”

***

Cỗ kiệu đi đến bên cạnh cửa nhà ở một khu hẻo lánh liền dừng lại, Chung Chí Thanh xốc mành kiệu đi ra, hướng hộ vệ gật gật đầu, sau đó liền lách người tiến vào trong viện.

Trong viện có một nam nhân lưng hùm vai gấu đã chờ lâu, thấy ông ta tiến vào thì hắn vội bước nhanh đến, đầu gối quỳ xuống hành lễ, nói, “Đại nhân, vừa nhận được lời nhắn của ngài thuộc hạ đã chạy tới, ngài có việc xin cứ phân phó.”

Chung Chí Thanh nhấc cánh tay phải, ý bảo nam nhân kia đứng dậy, còn hắn thì nhìn trước nhìn sau, chậm rãi đi đến chỗ sâu nhất trong sân, sau đó mới xoay người nói với nam nhân vạm vỡ vẫn đi theo phía sau mình, “Thuyền muối đã ở trên kênh đào di chuyển nửa tháng, chỉ vài ngày nữa sẽ cập bờ, nhưng các ngươi vẫn chậm chạp chưa động thủ là ý gì?”

Nam nhân cúi người, hạ giọng nói, “Đại nhân, không phải bọn thuộc hạ không muốn hành động mà là lần này có binh lính đi theo, mỗi một con thuyền có đến mười tên lính, chúng ta thực sự không tìm được cơ hội động thủ.”

Chung Chí Thanh than một tiếng, lại nhíu mày nói, “Việc này ta cũng có nghe, nhưng các ngươi chẳng lẽ không thể nhân buổi đêm, cách ly một con thuyền, lấy nhiều địch ít hay sao?”

Nam nhân kia hung hăng dậm chân, “Đại nhân không biết, binh lính trên thuyền muối đó suốt đêm không ngủ, đèn đuốc sáng trưng, cứ nửa canh giờ bọn họ lại kiểm tra một lần, chúng ta căn bản không có cơ hội đánh lén. Càng khó giải quyết chính là, bọn họ còn bắt trình giấy thông hành mới được cho thuyền qua, một khi phát hiện có gì khả nghi thì sẽ ném mạnh hỏa cầu lên thuyền, đến lúc đó sợ là huynh đệ sẽ không có cách nào tiếp cận thuyền muối, thậm chí còn bị táng mạng dưới đáy sông.”

Chung Chí Thanh nheo đối mắt thon dài, tay trái nhẹ nhàng thưởng thức một cái nhẫn ban chỉ đỏ như máu trên tay phải. Trầm mặc trong chốc lát sau, ông ta bỗng nhiên giống như quyết tâm mà xoay người lại nói với nam nhân kia, “Vậy thì chỉ có thể chờ thuyền cập bờ, chúng ta mới có thể tiến thêm một bước mà hành động.”

Thân mình nam nhân kia run mạnh lên, “Cập bờ?”

Chung Chí Thanh tiến gần hắn một chút, liếc xéo giọt mồ hôi lóng lánh dưới ánh trăng trên trán hắn, trong miệng hừ một tiếng, “Sao? Sợ à? Xem ra ngươi vẫn kém biểu huynh của ngươi một chút, ít nhất hắn so với ngươi thì gan dạ sáng suốt hơn nhiều.”

Nam nhân bị lời này hù nhảy dựng, nhưng hắn vẫn không nắm được trọng điểm, “Biểu huynh đã bị triều đình chém giết, đầu treo trên cửa thành Kiến Châu suốt nửa tháng, da mặt đều rụng hết mới được gỡ xuống. Cho nên hiện tại các huynh đệ đều sợ, không dám lại…… Lại……” Nói đến đây, hắn sợ hãi mà ngẩng đầu liếc nhìn Chung Chí Thanh một cái, thấy sắc mặt ông ta vẫn như thường, không có nửa điểm gợn sóng thì mới căng da đầu nói tiếp, “Đại nhân, thuộc hạ dù sao cũng phải vì đám huynh đệ của mình mà suy xét, nhà bọn họ cũng đều có vợ con, nếu thật sự bị bắt thì ta làm thế nào……”

Lời nói chưa nói xong thì trước mặt hắn đã xuất hiện một phong thư, giọng nói lãnh đạm của Chung Chí Thanh vang lên, “Nhìn đi, sau khi xem xong ngươi quyết định cũng không muộn.”

Nam nhân sửng sốt, tiếp nhận phong thư rồi mở nó ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy. Hắn đọc nhanh như gió, càng đọc trong lòng càng thấy thê lương, cuối cùng thê lương khiến trái tim hắn đông lạnh thành một cục đá, đên thở cũng không nổi.

Bỗng nhiên, thân hình hắn mềm nhũn, “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, thật lâu cũng không thể đứng thẳng lên.

“Làm sao vậy, trái tim băng giá sao? Đám huynh đệ ngươi luôn mồm muốn quan tâm kia thế nhưng lại viết mật tin cho ta, nói người hành sự bất lực, muốn thay thế ngươi đảm đương vị trí này, đúng rồi,” Chung Chí Thanh đem ngọc ban chỉ xoay vòng, không chút biểu tình nào nhìn hắn, “Hắn còn nói, lão cha và lão nương ngươi đều bị hắn khống chế ở trong tay, chỉ cần ta gật đầu một cái, hắn liền đem Đỗ gia các ngươi nhổ cỏ tận gốc, tuyệt không lưu lại nửa điểm hậu hoạn, cũng đem đầu ngươi trình lên, để ta lập một cái công lớn trước mặt thánh thượng. Ngươi nói xem hắn có phải so với ngươi càng tri kỷ hơn không?”

Nam nhân chợt hung hăng nắm chặt tay, đột nhiên đấm lên mặt đất, “Cái đồ cẩu tạp chủng, uổng công ta coi hắn như huynh đệ, hắn lại muốn mạng cả nhà Đỗ gia.” Mu bàn tay bị đau khiến hắn tựa hồ cũng tỉnh táo lại, nhìn nam nhân như cây ngọc trước mặt, hai gối quỳ dưới đất, hướng người kia dập đầu, “Chung đại nhân, Đỗ Nhữ nguyện cả đời trung thành với đại nhân, sẽ như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Chó ăn cơm nhà ai thì giữ cửa nhà đó, từ đây Đỗ Nhữ kể cả làm chó cũng không bao giờ dám làm trái lệnh đại nhân.”

Chung Chí Thanh vừa lòng cười, ngón tay rốt cuộc không nghịch cái nhẫn ngọc nữa, hắn hơi hơi cúi người đem Đỗ Nhữ nâng dậy, nhẹ giọng nói, “Biểu huynh của ngươi có kể về chuyện 16 năm trước với ngươi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.