Tưởng Tích Tích theo ánh mắt hắn nhìn lại thì quả nhiên thấy cách đó không xa có một bóng người theo nước gợn sóng chợt cao chợt thấp, trong chốc lát lộ nửa thân mình, trong chốc lát lại chìm vào mặt sông.
“Liệu có phải người đang bơi không?” Tưởng Tích Tích nói.
Trình Mục Du nhăn mày lại, “Ai đi bơi còn mặc chỉnh tề như vậy….”
Hắn còn chưa nói xong thì chợt nghe “Rầm” một tiếng, người nọ ở trong nước trở mình, lại lộ ra nửa thân mình ra.
Tưởng Tích Tích kinh hãi, “Đại…… Đại nhân, hắn…… sao lại biến thành nữ nhân rồi?”
Trình Mục Du chăm chú nhìn lại, thấy nam nhân quần áo chỉnh tề kia đã biến thành một nữ nhân thân mình trần trụi thì không khỏi chấn động, vội vàng quay đầu sang một bên nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, lại quay đầu lại, híp mắt nhìn vào trong nước.
Chờ hắn rốt cuộc thấy rõ ràng thì Tưởng Tích Tích cũng thấy được, mặt cô đỏ lên, duỗi tay che lại khuôn mặt, “Ai nha, nơi này dân phong thật là cởi mở, sao giữa ban ngày ban mặt mà nam nữ lại ở giữa sông tắm chung thế này.”
Hóa ra trong Hoàng Hà lại có một đôi nam nữ dây dưa ở bên nhau, hai người gắt gao ôm lấy đối phương, ở trong con sóng mà quay cuồng, giống như hai con rắn nước quấn vào nhau.
Tưởng Tích Tích tuổi còn nhỏ, nhìn thấy cảnh này thì trên mặt đã hồng thấu, vội vàng xoay người chạy vội lên bờ, nhưng mới được hai bước đã nghe thấy tiếng nước xôn xao ở phía sau. Nàng quay đầu lại thì thấy Trình Mục Du một tay nắm kiếm, bước nhanh về phía hai người đang quấn quít kia mà ném kiếm qua.
Đại nhân điên rồi sao? Sao lại có thể phá hỏng chuyện tốt của người ta chứ?
Tưởng Tích Tích nghẹn họng nhìn trân trối vào bóng dáng vội vã của Trình Mục Du, cả người hắn đã hoàn toàn chìm vào trong nước, đang khua đôi cánh tay dài bơi về phía hai người kia, phía sau để lại từng đám bọt sóng. Rốt cuộc, hắn bơi tới chỗ hai người kia, bắt lấy cổ áo nam nhân kia liền kéo ra.
Tưởng Tích Tích giờ phút này cũng không rảnh lo thẹn thùng, cả đầu óc đều là chuyện Trình Mục Du trúng tà, si ngốc, cho nên mới có thể làm ra hành động không thể tưởng tượng này.
Đang miên man suy nghĩ, Trình Mục Du bỗng nhiên quay đầu hướng nàng hô, “Còn không mau tới hỗ trợ?”
Còn không kịp phản ứng lại ý tứ trong lời hắn nói, thì hai người trong nước kia lại nổi lên mặt nước, đem cả người Trình Mục Du ném thật mạnh sang một bên.
Tưởng Tích Tích ngẩng đầu, nàng nhìn thấy bên trong đám bọt nước tứ tán, có một đôi nam nữ đang dây dưa, không nếu dùng từ dây dưa thì có vẻ không đúng lắm. Xác thực mà nói thì nữ nhân kia đang gắt gao dùng tứ chi mà quấn lấy thaant hể nam nhân, mà nam nhân kia thì liều mạng đẩy nàng ta ra. Nhưng hắn dùng sức cả người vẫn không thể đem nữ nhân kia từ trên người kéo xuống, bởi vì cuốn lấy hắn không chỉ có hai tay hai chân nữ nhân kia mà còn có cái miệng cá lộ răng nhọn trên bụng nàng ta.
Không sai, trên bụng nữ nhân trần truồng lộ thể kia có một cái miệng cá, nó ở vị trí vốn là cái rốn. Lúc này nó đang mở ra, dùng hai hàm răng so le nhau mà cắn chặt lấy bụng nam nhân kia.
“Tích Tích, nó là ngư phụ, mau, chém đầu nó đi.” Trình Mục Du quay đầu lại hướng Tưởng Tích Tích hô to một tiếng.
Hắn vừa dứt lời thì hai người kia lại ngã vào trong nước, nhưng nam nhân kia vẫn kiên cường chống cự, không bị nữ nhân kia kéo sâu vào trong nước, mặc dù trên bụng hắn đã huyết nhục mơ hồ, máu tươi đem đám nước sông bên cạnh đều nhiễm hồng.
Tưởng Tích Tích rốt cuộc phục hồi tinh thần, rút trường kiếm từ phía sau, đạp nước sông mà chạy về phía trước, vừa định bổ vào hai thân ảnh đang dính vào bên nhau kia thì lại phát hiện mình không xuống tay được. Ngư phụ kia rất tinh ranh, nhìn thấy trường kiếm bổ xuống thì đem đầu mình nấp xuống dưới nách nam nhân, Tưởng Tích Tích nếu chặt xuống sẽ làm bị thương nam nhân kia.
Đang không biết phải làm thế nào thì chợt nghe ngư phụ kia hét thảm một tiếng, theo sau đó, tay chân gắt gao ôm lấy nam nhân kia liền mềm ra, lỏng lẻo gục xuống, chỉ có cái miệng cá trên bụng kia là vẫn há to mồm không buông, gắt gao cắn bụng của nam nhân.
Trình Mục Du từ trong nước sông nổi lên, đột nhiên nhổ ra bảo kiếm đang cắm trên lưng ngư phụ kia, cái miệng cá lúc này mới nhẹ nhả ra, thân thể trượt xuống, phiêu đãng theo dòng nước.
Tưởng Tích Tích nhìn thi thể nửa người nửa cá kia, môi run run hai cái, “Đại nhân, đây là thứ gì, vì sao bụng nó lại có miệng cá?”
Trình Mục Du đỡ lấy nam nhân đang đứng ở trong nước sắp ngất kia, rồi kéo hắn về phía bờ sông, “Lát nữa ta sẽ giải thích với ngươi, vết thương của hắn phải xử lý ngay nếu không sợ sẽ bị nhiễm trùng.”
***
Miệng vết thương trên bụng nam nhân kia được Trình Mục Du băng bó lại. Lúc này hắn tử ngồi thẳng dậy, phát hiện bụng mình không còn đau như vừa rồi thì đột nhiên quỳ sát đất, dập đầu mấy cái với Trình Mục Du, “Đa tạ đại nhân, nếu không phải đại nhân cứu giúp, ta hôm nay nhất định là bị ngư phụ kia kéo vào nước sâu rồi chết thảm rồi.”
Trình Mục Du vội nâng hắn dậy, đỡ hắn ngồi xuống một tảng đá rồi nói, “Miệng vết thương tuy đã xử lý tốt, nhưng ngươi không được làm động tác quá lớn, nếu không khiến nó vỡ ra thì sẽ không dễ trị liệu đâu.” Hắn nhẹ nhàng vỗ lên vai nam nhân kia, “Nhà ngươi ở chỗ nào, nếu tiện đường thì ta có thể đem ngươi trở về, miễn cho ngươi lại làm ảnh hưởng đến vết thương.”
Nghe hắn như vậy nói, nam nhân kia không màng ngăn cản mà lại quỳ xuống, “Tiểu nhân quê nhà ở biên cảnh Tống Liêu, nơi đó hàng năm chiến loạn, người nhà tiểu nhân đều chết sạch rồi, ta một đường chạy loạn đến đây, cũng không có chỗ nào có thể an phận, nếu đại nhân không chê thì tiểu nhân nguyện ý ở bên người, làm việc khổ nào cũng được, chỉ cần có một ngụm cơm ăn là tốt rồi.”
“Sao ngươi biết chúng ta là người của quan phủ?” Tưởng Tích Tích chen miệng vào.
Nam nhân kia cười hắc hắc, trên khuôn mặt vàng đen lẫn lộn lộ ra một chút nếp nhăn hàm hậu, “Cô nương một câu lại đại nhân, ta mà đoán không ra thì đúng là đồ ngốc.”
Tưởng Tích Tích le lưỡi, hướng hăn hỏi, “Vừa rồi thứ ở trong nước dây dưa với ngươi rốt cuộc là thứ gì? Ta nghe ngươi gọi nó là ngư phụ?”
Nam nhân nhìn nước sông tăm tối trong màn đêm, khẽ thở dài một tiếng, “Nó là phụ nữ bị chết đuối, cùng cá hoặc rắn nước kết hợp mà thành quái vật. Vốn nó cũng không phải thứ quá hung mãnh, nhưng nếu bị đói thì cũng ăn thịt người. Hôm nay ta đói quá, liền muốn vào trong sông bắt con cá ăn, không nghĩ đến vừa không chú ý đã bị nó kéo vào trong nước, thiếu chút nữa là táng mệnh ở đây.”
Thấy trên người hắn không có tí thịt nào, chỉ còn một tầng da đen vàng mỏng dính, xương ngực cũng đã hiện ra, lòng Tưởng Tích Tích nổi lên một cỗ chua xót, nàng nhìn về phía Trình Mục Du, “Đại nhân, hắn hiện tại không nhà để về, trên người lại có vết thương, nếu để hắn đi như thế, chỉ sợ…… Chỉ sợ……”
Trình Mục Du nhìn về phía nam nhân mang đầy chờ mong trong mắt kia, nhẹ nhàng hỏi, “Ngươi tên là gì?”