Tiếng khóc từ đáy động bay ra, xoay quanh chùa Thiên Hoằng. Trong đầu Huệ Quảng “Oanh” một tiếng: Làm sao có thể, cổ nàng ta đều đã đứt, máu chảy đầy đất, sao còn có thể sống được.
Đang nghĩ ngợi thì trong hố chợt có một đôi tay thò ra, móng tay sơn đỏ. Đôi tay này hắn đã vô số lần cầm trong tay, lại hôn lên đó.
Trước mắt nữ nhân kia đã từ đáy hố bò ra, nàng ta lắc lư hướng về phía Huệ Quảng, đầu gục xuống bên vai trái, không làm sao nâng dậy được, ngón tay vô lực duỗi về phía trước, nói: “Đại sư, ngươi muốn thân thể của ta còn chưa đủ, còn muốn đem ta lột da rút gân, lấy máu ăn thịt sao?”
Nói xong, đôi môi đỏ tươi hướng hắn cười, cả người nàng ta nhào về phía hắn. Huệ Quảng lùi về sau vài bước, thân mình quơ quơ, đôi tay hướng phía trước lung tung mà vẫy, “Vì sao ngươi lại ở dưới gốc cây, ngươi làm sao biết các nàng bị chôn ở dưới đây?”
Lời nói còn chưa nói xong, hắn đột nhiên bị Vương Kế Huân bưng kín miệng, “Đừng nói bậy, ngươi đang nói bậy gì đó?”
Huệ Quảng lắc lắc đầu, lúc này mới phát hiện ra nữ nhân kia đã không thấy đâu, trước mặt hắn chỉ có Trình Mục Du đang nhìn kỹ hắn. Sau đó Trình Mục Du lập tức xoay người, hướng bọn nha dịch hô to một tiếng, “Đào, nhìn xem dưới gốc cây này rốt cuộc có thứ gì.”
Lúc một khối bạch cốt cuối cùng được đào ra, cây bồ đề ầm ầm đổ về phía sau. Nó gánh quá nhiều oán khí cùng bi thương, cũng giữ quá nhiều bí mật, nhiều năm như thế xương trắng quanh gốc cây đã cung cấp dinh dưỡng cho nó, giờ chúng đi rồi, nó cũng rốt cuộc không thể tiếp tục được nữa, thân mình nghiêng nghiêng ngửa về phía sau, đổ lên một đoạn tường vây, cành lá rụng đầy đất.
“Đại nhân, hóa ra…… Hóa ra những nữ nhân bị Vương Kế Huân ăn thịt bị chôn ở đây, ngay dưới cây bồ đề này.” Tưởng Tích Tích phát ra tiếng kinh hô vô lực.
Mồ hôi lạnh theo gáy Vương Kế Huân rơi xuống, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh của hắn xoay vài vòng liền đột nhiên đứng thẳng, hung hăng chỉ về hướng Huệ Quảng, “Trình đại nhân, thi cốt là đào được ở chùa Thiên Hoằng, chả liền quan gì đến ta, nếu định tội thì cũng là việc của hắn. Trình đại nhân, thỉnh ngươi đem yêu tăng này mang đi, hảo hảo thẩm tra.”
Huệ Quảng bật tiếng cười lạnh. Hắn nhìn Vương Kế Huân, mặt mày lẫm lẫm, tinh quang nhiếp người, “Ngươi ghen ghét Hàn Hiểu Nguyên nên giết luôn hơn hai trăm mạng người nhà hắn, thi thể thì để ta giúp ngươi cho vào lồng sắt, ném xuống sông. Ngươi tham ăn thịt người, hơn hai mươi năm qua nữ nhân bị ngươi ăn đã hơn trăm có thừa, thậm chí ngươi còn kiêu ngạo đến nỗi tới Hàn gia nướng nướng thịt người ăn. Vì sợ bị người phát hiện hành vi phạm tội, ngươi đem mọi xương cốt đều chôn ở chùa Thiên Hoằng. Ta vốn tưởng rằng ngươi tâm tư kín đáo, hiện tại nhớ tới mới thấy mình ngu, ngươi sớm đã chuẩn bị tốt đường lui, đợi lúc bại lộ hành vi phạm tội thì một chân đá văng ra, để người khác gánh tội thay mình. Vương Kế Huân, ngươi sinh ra có bộ dạng lỗ mãng ngu dốt nhưng kỳ thực lại gian trá không ai bằng.”
Vương Kế Huân nhảy dựng lên, vòng quanh Huệ Quảng nói, “Chứng cứ đâu, chứng cứ ở nơi nào? Không có chứng cứ, ngươi nói nhiều lời hơn nữa cũng vô dụng, triều đình tự sẽ cho ta công đạo, quan phủ tự sẽ cho ta công đạo.”
“Ngươi muốn chứng cứ?” Huệ Quảng liếc xéo hắn một cái, “Ngươi nhìn xem trong hầm kia còn chôn cái gì?”
Mọi người ngẩn ra, toàn bộ đều nhìn về phía hầm, đúng lúc này, Huệ Quảng đón gió, thả người nhảy, áo cà sa bị gió đêm cuốn lên, hắn cũng thừa cơ từ tường cao nhảy xuống, tựa như một con chim ưng giương cánh, ẩn vào trong bóng đêm sau núi.
“Đuổi theo.” Trình Mục Du gầm lên một tiếng, Sử Phi và Sử Kim nửa phần cũng không do dự, lập tức hướng nơi Huệ Quảng đào tẩu nhưng bọn họ đột nhiên bị vài thanh trường côn chặn lại, hòa thượng của chùa Thiên Hoằng đi lên, vây bọn họ lại, trong tay mỗi người đều có một cây trường côn, chỉ cao lên trời mà gõ. Mỗi chiêu mỗi thức của bọn họ đều mang theo gió lạnh thấu xương, khiến Sử gia huynh đệ phải liên tiếp lui bước.
Tưởng Tích Tích rút trường kiếm muốn xông lên phía trước, nhưng lúc này khóe mắt lại nhìn thấy trong hầm dưới cây đại thụ giống như có vật gì đó, ngân quang lấp lánh, sáng như một chiếc áo khoác thượng đằng. Nhưng chỉ trong chốc lát đồ vật kia giật giật rồi biến mất, tựa hồ đã chui vào lòng đất, độn thổ mà đi. Vừa định xem kỹ lại thì bên tai nàng lại truyền đến một trận tiếng vó ngựa như có như không, càng lúc càng lớn, giống sấm mùa xuân buông xuống, từ nơi xa hướng tới chùa Thiên Hoằng mà đến.
Không phải chỉ mình nàng nghe thấy âm thanh này, các hòa thượng sôi nổi buông trường côn trong tay, bất động, từng đôi mắt cảnh giác nhìn đường núi ngoài chùa. Trình Mục Du cũng quay đầu lại, một đôi mắt đen nhánh nhanh chóng bị kim quang lấp đầy.
Hàng mã, giống như che trời lấp đất mà chạy tới chùa Thiên Hoằng, cát bụi bay ào ạt, từng con ngựa như phát điên, ngẩng cao đầu, lỗ tai dựng thẳng, nếu không phải đôi mắt chúng vẫn bất động thì người ta còn tưởng chúng là ngựa thật.
Rốt cuộc, chúng nó xuyên qua mặt tường, đi tới trong viện của chùa Thiên Hoằng, vó ngựa lộc cộc rung động, trên người chúng là vàng lá bay rào rạt, đem mọi người vây quanh ở giữa.
“Không, đây là giả, là giả, hàng mã giết người căn bản là tin đồn ta tung ra, sao có thể, hàng mã sao có thể giết người?”
Vương Kế Huân đứng ở giữa vòng luẩn quẩn, đôi mắt nhìn trái nhìn phải, nhưng từ chỗ nào hắn cũng có thể nhìn thấy những đôi mắt được bút vẽ ra.
Nhưng những đôi mắt đó như mắt người sống, bởi vì hắn có thể nhìn thấy bóng mình trong đó, kình hoàng, cồng kềnh, luẩn quẩn chạy giữa đống hàng mã nhưng vẫn không thấy đường ra.
Đột nhiên, trong mắt hàng mã đồng thời toát ra mấy cái bóng trắng, có người tới, bọn họ đứng lẫn với đám hàng mã, không tiếng động nhích đến gần hắn.
Vương Kế Huân nghe được tiếng hàm răng mình va vào nhau, chân hắn đột nhiên mềm nhũn, không thể chống đỡ thân thể béo ục ịch, trên trán cũng sớm có mồ hôi nhỏ giọt xuống, theo cổ chảy khắp toàn thân.
Trên vai bỗng nhiên trầm xuống, có thứ gì đó vừa leo lên người hắn, Vương Kế Huân quay lại thì đối mặt với một gương mặt không có huyết sắc.
“Hàn Hiểu Nguyên” liếc xéo hắn, “Nước sông thật lạnh, thịt trên người ta đều bị cá rỉa hết, Vương đại nhân, không bằng, ngươi xuống dưới bồi ta đi.” Hắn vừa mới dứt lời, liền có càng nhiều bóng người màu trắng bước ra từ đám hàng mã, từng người lay động đi đến bên Vương Kế Huân, cánh tay duỗi ra, phía sau tiếp phía trước mà kéo quần áo hắn.
“Xuống dưới đi……”
“Vương Kế Huân……”
“Trả mạng cho ta…… Vương Kế Huân…… Trả mạng cho ta…….”
……
“A.”
Không biết qua bao lâu, giữa đống hàng mã đột nhiên bộc phát ra một tiếng thét chói tai, Vương Kế Huân quần áo hỗn độn, tóc đen xổ ra, trên người hắn đề là dấu chân ngựa, mỗi một dấu đều là màu đen. Hắn quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, đầu đều đã vỡ: “Ta biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, ta không nên vì bạc mà giết người diệt khẩu, các ngươi tha cho ta…… Tha ta đi.”