Tân An Quỷ Sự

Chương 631: Chương 631: Quỷ thai




Ánh mắt Trình Mục Du sắc bén, bả vai cũng lập tức cứng đờ, “Bà bà, lời này của bà…… Là có ý tứ gì?”

Lão bà bà đỡ cột cờ chậm rãi đứng lên. Bà ta nhìn về phía tây, hiện tại hoàng hôn chỉ còn là một dải ánh sáng màu vàng ở phía chân trời, giống như sắp bị màn đêm cắn nuốt. Bà ta cười sâu kín nói, “Đại nhân, sắc trời đã muộn, lão thân còn muốn về nhà nấu cơm cho cháu gái, ngài nếu muốn biết thêm gì thì mai hẵng đến.”

Nói xong, bà ta liền mở tay ra, duỗi đến trước mặt Trình Mục Du, nhếch miệng hướng hắn cười hắc hắc.

Trình Mục Du móc ra một điếu tiền đồng để trong tay bà ta, hai tay ôm quyền cúi người nói, “Vậy ngày mai ta lại đến lãnh giáo cụ.”

Nói xong, hắn định xoay người rời đi, nhưng vừa mứoi nghiêng người thì lại xoay trở về, “Bà bà, lần trước ngài nói có người tìm người chết ba năm, người kia là ai?”

Bà lão kia không thèm quay đầu chỉ nói, “Đại nhân, vấn đề của ngài quá nhiều, lão thân cũng bị ngài làm cho hồ đồ, chúng ta vẫn nên để ngày mai đi.”

***

Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Tú Tú bưng một bồn gỗ còn bốc khói đi vào, đem nó nhẹ nhàng đặt bên mép giường. Nàng ta nhìn vào bên trong giường thì thấy Kim Sâm đang cuộn tròn trong chăn, lưng xoay về phía mình, không nhúc nhích, giống như đã ngủ say.

“Quan nhân……” Nàng ta gọi một tiếng, nhưng chỉ nói được một nửa thì đột nhiên im bặt, giống như đang cố hít vào. Nàng ta nắm chặt nắm tay, nhìn không chớp mắt vào bóng dáng rộng lớn kia, thấy nó vẫn bất động thì tâm thoáng buông một chút, co quắp ngồi ở mép giường, ánh mắt lại nhìn ra bóng đêm hỗn độn bên ngoài cửa sổ.

Không biết qua bao lâu, phía sau lưng nàng bỗng nhiên bị chọc chọc một chút, Tú Tú giật mình ngồi thẳng eo, cổ lại cứng đờ như cục đá, không sao quay lại được.

“Ta ngủ quên mất, sao nàng không gọi ta dậy?” Giọng Kim Sâm truyền đến từ phía sau, trong đó lộ ra chút mệt mỏi, còn có chút mơ hồ khi vừa tỉnh ngủ.

Tú Tú vội vàng đứng lên, “Mấy ngày nay quan nhân đã mệt muốn chết rồi, ta thấy chàng ngủ ngon thì không đành lòng đánh thức.”

Kim Sâm duỗi tay qua, cầm lấy bàn tay nhu nhược không xương của nàng, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve vài cái, lúc này mới nói, “Nương tử cũng mệt mỏi rồi, nàng lên giường nghỉ đi, hiện tại thời tiết lạnh, đừng để bị đông lạnh.”

Tú Tú liều mạng muốn rút tay về nhưng lại thấy Kim Sâm khó hiểu nhìn mình thì vội cúi người bưng chậu gỗ lên, miệng cười mỉa nói: “Nước rửa chân đã lạnh rồi, để ta đi đổi một chậu khác.”

“Không vội, có nàng ở đây ta đã thấy ấm rồi.” Kim Sâm lại túm được tay nàng, kéo nàng lên giường, giúp nàng đắp chăn, còn săn sóc mà dém góc chăn thật tốt. Làm xong những việc này hắn vươn ngón trỏ nhẹ vuốt ve gương mặt của Tú Tú, lại nâng cằm nàng lên, cưỡng bách nàng nhìn mình rồi ôn nhu hỏi, “Nương tử làm sao vậy? Vì sao cả người nàng lại run rẩy không ngừng, có phải quần áo không đủ ấm không?”

Tú Tú rũ mắt, nói “Có lẽ thế, ngày mai ta phải mặc nhiều hơn mới được, hẳn sẽ không sao.” Khi nàng ta nói những lời này thì lưng thẳng tắp, thân mình cũng hơi dịch ra mép giường, cố gắng duy trì một khoảng với Kim Sâm.

Kim Sâm lại không phát hiện ra sự khác thường của Tú Tú, hắn duỗi tay ôm bả vai gầy yếu của nàng ta, thở dài một hơi, “Cha mẹ đều ngủ cả rồi sao?”

“Ngủ rồi, bọn họ khóc cả ngày, hiện tại cũng mệt mỏi, ta hầu hạ bọn họ nghỉ ngơi từ sớm rồi.” Tú Tú nhẹ giọng nói.

“Hai vị quan gia kia thì sao?”

“Ta để bọn họ vào trong phòng đợi, bọn họ không chịu, thế nào cũng phải canh giữ bên ngoài viện, vừa rồi ta có mang mấy cái màn thầu nóng ra cho họ, hai người đó còn một hai phải đưa tiền cho ta, giống như bọn họ sợ chiếm tiện nghi của chúng ta vậy.”

Kim Sâm gật đầu, “Mọi người đều nói Trình đại nhân làm quan thanh liêm, thủ hạ của hắn tất nhiên sẽ không làm chuyện thất đức, chỉ là,” hắn hít vào một hơi, “Nương tử, ngươi nói xem, rốt cuộc bọn họ hoài nghi cái gì, vì sao phải canh giữ trong viện chứ?”

Vừa dứt lời, hắn liền cảm thấy người trong lòng cứng lại, hắn khó hiểu, nhìn Tú Tú, nhíu mày hỏi, “Nương tử, nàng làm sao vậy? Sắc mặt xanh trắng xanh trắng, có phải có chỗ nào không khỏe không?”

Nghe vậy, Tú Tú gục đầu xuống, mãi sau nàng ta lại hung hăng ngẩng đầu lên, trong mắt là một chút kiên nghị. Nàng ta hạ giọng, nói từng lời vô cùng rõ ràng, “Quan nhân, hôm nay nghe kia vị Trình đại nhân có ý rằng nguyên nhân chàng chết không chỉ đơn giản là bộc phát bệnh hiểm nghèo. Ta cẩn thận nghĩ lại thì thấy mấy ngày trước khi chàng đi, ăn uống hoàn toàn đều giống ta, không có gì khác, duy chỉ có một điều khác chính là bình rượu lâu năm kia. Thân thể cha không tốt nên không uống rượu, tiểu Dục còn nhỏ nên mọi người cũng không cho hắn uống, thế nên vò rượu kia chỉ có chàng uống.”

Kim Sâm gãi gãi đầu, nếp nhăn giữa mày càng lúc càng sâu, “Ý nương tử là có người động tay động chân với bình rượu kia ư? Nhưng bình rượu kia đặt ở nhà bếp, mà mỗi đêm chúng ta đều khóa cửa bếp, người ngoài làm sao vào được, làm sao lại có người động tay chân chứ?”

Tú Tú ngóng nhìn hàng mày nhíu chặt của hắn, trong lòng bỗng nhiên động, duỗi tay ôm lấy Kim Sâm, “Nếu không nghĩ rõ thì cũng đừng nghĩ, ta chỉ nói như thế thôi, có lẽ là ta hiểu sai ý Trình đại nhân, hôm nay quan nhân cũng mệt mỏi rồi, ta sẽ đổi nước cho chàng ngâm chân một chút rồi nghỉ ngơi sớm.”

Nói xong nàng ta xốc chăn lên muốn xuống giường, nhưng không nghĩ đến lại bị Kim Sâm ôm lấy, hắn ôm nàng thật chặt, khiến nàng ta có chút đau.

“Tú Tú,” giọng hắn giống như bay đến từ nơi xa, phiêu đãng mang theo mệt mỏi vô tận, “Nếu ta cùng Tiểu Dục chỉ có thể sống một người thì ta thật sự hy vọng người được sống sẽ là hắn.”

“Nhưng ta hy vọng là chàng.” Tú Tú xoay người, duỗi tay ôm Kim Sâm thật chặt, giống như muốn hắn nhập vào cơ thể mình, “Ta không thể lại mất chàng, mặc kệ chàng là ai cũng đừng đi, ở lại bên ta, đừng đi.”

Câu thứ hai này là nàng ta nói ở trong lòng, Kim Sâm không nghe thấy, hắn chỉ bình yên nhắm mắt lại.

***

“Ngủ rồi.” Tưởng Tích Tích nhìn ánh nến trong phòng tắt, lại hà mấy hơi lên bàn tay đông cứng của mình, nói với Từ Tử Minh cũng đang ngồi xổm cạnh tường.

Từ Tử Minh cắn một ngụm màn thầu đã lạnh, tùy tiện nhai hai cái rồi nuốt, sau đó mới nói với Tưởng Tích Tích, “Tưởng cô nương, ban ngày ngươi có phát hiện Kim thị từ đầu đến đuôi không hề khóc hay không? Ta đã hỏi thăm qua, sau khi Kim Sâm chết nàng ta một mình chăm sóc một nhà già trẻ của Kim gia, cảm tình với Kim Dục không thể nói là không sâu. Mọi người đều nói trưởng tẩu như mẹ, nhưng Kim Dục chết thảm như vậy, vì sao nàng ta không thương tâm chứ?”

“Đại nhân nhất định cũng đã phát hiện ra nàng ta không đúng nên mới để chúng ta canh ở đây, Cứ chờ xem trong bụng hai vợ chồng này rốt cuộc có cái gì.” Tưởng Tích Tích xoa nhẹ mũi, lại hướng ánh mắt về phía cửa sổ tối đen kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.