Triệu Khang khuyên can không có kết quả, liền từ Lạc Dương trở về Biện Lương. Từ đó về sau không có đại thần nào nhắc tới chuyện hồi kinh nữa, việc dời đô tới Lạc Dương coi như đã được định.
Vào một buổi trưa mùa thu ấm áp, Lâm Kính Ẩn hưng phấn cầm một quyển trục đi vào Kẹp Mã Doanh, Triệu Lãng thấy hai mắt hắn tỏa sáng, một bộ vui mừng khôn xiết thì buông cuốn sách trên tay, đứng lên cười hỏi, “Hiền đệ tâm tình xem ra rất tốt, có việc gì vui thế?”
Lâm Kính Ẩn đi nhanh vài bước đến trước mặt hắn, đem cuốn trục trong tay mở ra, “Huynh trưởng, mau nhìn xem ta tìm được vật gì?”
Triệu Lãng cúi đầu nhìn thì chỉ thấy trong cuốn trục là cung điện nguy nga tráng lệ, điện chính mái vòm có ba tầng. Tầng dưới chót là hình vuông, bốn phía sơn màu khác nhau biểu hiện cho bốn mùa. Tầng giữa có mười hai mặt, tựa 12 canh gườ. Tầng trên cùng hình tròn, bốn phía khắc Cửu Long vờn quanh. Ở giữa có cột gỗ to 50 thước, thông từng dưới lên.
“Đây là…… Vạn vật thần cung?” Triệu Lãng do dự mà nói ra bốn chữ này, lại thấy Lâm Kính Ẩn lộ ra một nụ cười thần bí thì hắn liền hỏi tiếp, “Tòa cung điện này từ thời Võ hậu đã bị một mồi lửa thiêu rụi, từ nay về sau chỉ còn trong sử sách, Kính Ẩn, ngươi lấy cái này ở đâu ra?”
Lâm Kính Ẩn hắng giọng, trên mặt hiện ra một tia đắc ý, “Vạn vật thần cung này tuy bị trai lơ của Võ hậu là Tiết Hoài Nghĩa đốt thành một mảnh phế tích, nhưng bản vẽ của nó vẫn được một người thợ giữ lại, nhiều ngày nay ta đã hỏi thăm, rốt cuộc cũng tìm được hậu nhân của người kia, lại mua được bản vẽ này từ trong tay hắn.”
Triệu Lãng thầm nghĩ, chuyện đã qua ba bốn trăm năm, tìm được hậu nhân của người thợ kia đúng là nói dễ hơn làm, nhưng nghĩ lại thì hắn chỉ mỉm cười nhợt nhạt: Nếu Kính Ẩn muốn tìm thứ gì thì cho dù trời cao biển sâu hắn cũng sẽ tìm được, kể cả tòa cung điện chỉ còn trong sách sử này —— vạn vật thần cung, với hắn mà nói cũng không phải việc khó khăn gì.
“Huynh trưởng, vạn vật thần cung được mệnh danh là sân chầu của thiên tử. Có câu nói: Thiên tử tạo sân chầu, có thể thông thiên, cảm địa, bốn mùa giao nhau, tạo hóa bên trong đều bao hàm hết. Huynh trưởng, nếu chúng ta xây dựng lại nó một lần nữa ở thành Lạc Dương làm Đại Tống cung thành thì thế nào?”
Triệu Lãng đón lấy bản vẽ trong tay hắn, mặt mang ý cười nói, “Hiền đệ thông thuộc ngũ hành nhất, chuyện này giao cho ngươi là ta yên tâm rồi. Cứ theo ý ngươi mà xây dựng cung điện này ở Lạc Dương đi.”
Hai người đang vui mừng phấn chấn nghị luận việc này thì chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Bọn họ đồng thời quay đầu lại thì thấy Triệu Trạch Bình đứng ở ngoài cửa, trên mặt tràn ngập đau khổ muốn nói lại thôi.
“Thừa tướng đại nhân, ngài làm sao vậy? Chẳng lẽ đấu dế bị thua, ta nói ngài ấy, đừng ỷ mình có kinh nghiệm là nhất định có thể thắng đám nhóc con kia. Bọn họ lợi hại cực kỳ, lại tay chân linh hoạt, đâu có như ngài vừa bò nửa khắc quanh tràng đấu dế đã mệt không đứng dậy nổi.” Lâm Kính Ẩn tùy tiện đến bên Triệu Trạch Bình vui đùa, còn vuốt vuốt râu ông ta, ý đồ muốn bình ổn khó chịu trong lòng vị lão nhân gia này.
Nhưng Triệu Trạch Bình lại có thái độ khác thường, đẩy tay hắn ra, mí mắt nháy vài cái, rốt cuộc lần nữa nhìn Triệu Lãng.
“Hoàng Thượng, Biện Lương bên kia lại có tin tức truyền tới.”
Nghe vậy, Lâm Kính Ẩn nhíu mày, “Tấn Vương còn chưa từ bỏ ý định sao……”
“Không phải Tấn Vương, là Thái Hậu, lão nhân gia ngài chợt thấy thân mình không khỏe, thỉnh thánh thượng tức khắc hồi kinh.”
Triệu Trạch Bình rốt cuộc cũng nói cái câu nghẹn ở trong lòng ra, nhưng vừa nói xong thì ông ta cũng không cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao nhiêu mà tâm tình ngược lại càng thêm trầm trọng.
“Mẫu hậu làm sao vậy?” Sắc mặt Triệu Lãng tức khắc âm trầm xuống, đến tiếng nói cũng gắt gao cứng lại.
“Quan đến truyền lệnh cũng không nói rõ, chỉ nói Thái Hậu lão nhân gia đột nhiên phát bệnh nặng, cho nên mới muốn ngài hồi triều, còn nói Thái Hậu có chuyện muốn nói với ngài.”
“Giả, đây nhất định là do hắn bịa đặt, mượn chuyện này dẫn dụ huynh trưởng hồi triều.” Lâm Kính Ẩn nắm chặt tay, phun ra mấy chữ này từ kẽ răng. Lời vừa nói xong hắn đã nhìn Triệu Lãng nói, “Huynh trưởng, chớ có tin hắn……”
Triệu Lãng không trả lời, hắn đứng thẳng bất động tại chỗ hồi lâu, bỗng nhiên chạy tới trước cửa, nhìn nắng ấm mùa thu trước tường viện. Giờ này cây dâm bụt trong viện rốt cuộc đã rụng lá xanh, ẩn hiện một chút tang thương chưa già đã yếu.
Triệu Lãng quay đầu lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt mang chút hoảng loạn của Lâm Kính Ẩn. Hắn bỗng nhiên cong đôi mắt, lộ ra một nụ cười chua xót, “Hôm qua đào được con ngựa đá, cơ hồ giống hệt con ngựa ta đã chôn.”
“Thì…… Chính là nó?”
“Ta còn nhỏ bướng bỉnh, đã làm gãy một chân của con ngựa kia.”
“Huynh trưởng.”
“Kính Ẩn, cảm ơn ngươi đã vì ta tìm bản vẽ cung điện, chỉ tiếc là ta không dùng được rồi.”
***
“Sau này tiên đế về Biện Lương ư? Lâm đại nhân không khuyên can tiên đế sao? Ngài…… Cũng không ngăn cản tiên đế sao?” Thẩm Thanh tò mò nhìn Triệu Trạch Bình.
Triệu Trạch Bình ho khan vài tiếng, duỗi tay bắt lấy cánh tay Thẩm Thanh, chậm rãi nói, “Tiên đế là người hiếu thuận nhất, đối với Thái Hậu ngài ấy chính là không màng tính mạng. Từ khi biết Thái Hậu bệnh nặng, tự nhiên ngài ấy sẽ lập tức quay về. Thái Hậu chính uy hiếp của tiên đế, mà điểm này Tấn Vương biết, ta biết, Kính Ẩn tự nhiên cũng biết. Ngày về Biện Lương kia Kính Ẩn đã làm một chuyện mà ta cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Chuyện này, ngươi hẳn là cũng có nghe thấy rồi.”
Thẩm Thanh cắn môi gật gật đầu, “Tục truyền, ngày tiên đế hồi kinh, Khâm Thiên Giám không đi theo, nhưng lúc đoàn người tới giao lộ của Kẹp Mã Doanh thì lại thấy Khâm Thiên Giám mặc một bộ thanh y, quỳ gối mà lê tới, từ đường nhỏ gập ghềnh của Kẹp Mã Doanh mà dập đầu tới trước mặt tiên đế. Đến khi tới nơi, mặt và vạt áo ngài ấy đã nhuộm máu tươi.”
Triệu Trạch Bình đỏ hốc mắt, vô lực cười nói, “Tuy hắn biết không thể xoay chuyển trời đất nhưng vẫn muốn đánh cuộc một lần, dùng máu và khuất nhục để khuyên tiên đế thay đổi quyết định. Nhưng tiên đế vẫn rời đi, để lại một mình Lâm Kính Ẩn ở lại Kẹp Mã Doanh, để lại một đoạn ký ức tốt đẹp nhất trong đời mình.”
“Con ngựa đá kia…..” Thẩm Thanh run rẩy vài cái, “Thật sự không phải con ngựa tiên đế chơi đùa khi còn nhỏ ư?”
Triệu Trạch Bình lắc đầu, “Tất nhiên không phải, đó là Lâm Kính Ẩn muốn dỗ ngài ấy vui vẻ nên mới chôn ở trong viện. Nhưng trên đường hồi kinh, tiên đến đã đem nó chôn ở nơi non xanh nước biếc, nơi đó sau này cũng chính là nơi tiên đế yên nghỉ.”
“Vĩnh Xương Lăng.” Thẩm Thanh chậm rãi nói.