Tân An Quỷ Sự

Chương 344: Chương 344: Suy đoán




Thấy Tưởng Tích Tích đi ra ngoài cửa Tân An phủ, Thẩm Thanh chạy nhanh qua đón đầu, nôn nóng hỏi, “Vẫn chưa tìm được hung thủ sao?”

Tưởng Tích Tích lắc đầu, nàng nhìn Thẩm Thanh một cái, chỉ thấy hắn râu ria xồm xàm, quần áo cũng đã vài ngày chưa đổi, trong mắt đầy tơ máu, một bộ thiếu ngủ nghiêm trọng, thì không khỏi có chút kinh ngạc, “Mấy ngày nay ngươi vẫn không về nhà sao?”

Thẩm Thanh đánh một cái ngáp thật to, “Ta muốn nhìn xem có thể giúp được chút gì không, cho nên vẫn luôn ở chỗ này nghiên cứu mấy thi thể kia.”

“Vậy ngươi có nghiên cứu ra được cái gì không?”

“Vừa rồi ta rốt cuộc đã tìm được điểm chung giữa mấy người bọn họ.” Hắn sờ sờ mặt mình, “Tưởng đại nhân, nếu bảo ngươi dùng bốn chữ để hình dung gương mặt này của ta thì ngươi sẽ nói thế nào?”

“Râu ria xồm xàm.” Tưởng Tích Tích không hề nghĩ ngợi liền buột miệng thốt ra.

Thẩm Thanh đạm mạc cười, “Không sai, nam nhân nếu mấy ngày không cạo râu thì sẽ có râu mọc lún phún, nhưng ngươi xem Viên Kỳ và Lý Nhân Quý xem, hai người bọn họ tuy mặt đầy máu nhưng bên tóc mai và bên miệng lại sạch sẽ, hiển nhiên vừa mới được cạo râu. Ta còn cẩn thận quan sát bên tóc hai người, rất chỉnh tề, không hề lộn xộn, chứng tỏ trước khi chết đã có người sửa sang lại cho bọn họ. Cho nên ta hoài nghi lúc còn sống, việc cuối cùng mà Viên Kỳ cùng Lý Nhân Quý làm chính là cạo râu, cắt tóc.”

Tưởng Tích Tích ngưng thần suy tư trong chốc lát, đột nhiên hai tay vỗ một cái, “Đúng rồi, Viên Kỳ từ nhà ngươi ra ngoài không trực tiếp về Kiều gia mà đi lên phố làm một việc mà người của Kiều gia và cha mẹ hắn đều không biết thì chứng tỏ việc đó không quan trọng. Nếu dựa theo ngươi phỏng đoán thì hắn đến trên phố để cắt tóc cạo râu thì quả thật rất hợp tình hợp lý. Còn Lý Nhân Quý, lão bà hắn nói hắn từ bến tàu xuống thì luôn tìm chỗ nghỉ ngơi, cho nên vô cùng có khả năng là hắn sẽ giống Viên Kỳ, đi cắt tóc cạo râu. Chỉ là,” nàng hơi trầm ngâm, “Vương Thành thì sao? Ngươi vì sao không nhắc đến hắn? Râu tóc hắn không giống mấy người kia sao?”

Thẩm Thanh gật gật đầu, “Vương Thành đúng là không cạo râu và cắt tóc, nhưng ta ở trên quần áo hắn phát hiện ra rất nhiều tóc, mà tóc đó thuộc về nhiều người, phẩm chất, nhan sắc không giống nhau, cho nên ta nghĩ Vương Thành nhất định là bị cho vào trong cái túi từng đựng tóc nhiều người rồi bị hung thủ kéo về nhà.”

“Nói như vậy, hung thủ là tên thợ hớt tóc kia sao?”

Thẩm Thanh gật đầu thật mạnh, “Rất có khả năng, Tưởng đại nhân, các ngươi đã đi lục soát các nhà mấy lần, có phát hiện ra người nào làm cái nghề này mà khả nghi chưa?”

“Người khả nghi nào?”

Tiếng Trình Mục Du từ bên ngoài truyền vào. Hắn từ Nhữ Châu suốt đêm chạy về đây, hiện tại hắn đang mang theo khuôn mặt mệt mỏi mà đi vào Tân An phủ, sải bước đi đến bên người Thẩm Thanh, đôi mắt không chớp nhìn chăm chú vào hắn.

“Đại nhân, Thẩm công tử suy đoán hung thủ giết người kia rất có khả năng là một thợ hớt tóc, nhưng bọn thuộc hạ y theo lời đại nhân dặn dò, ở trong thành lục soát vài vòng cũng không phát hiện ra người nào khả nghi.” Tưởng Tích Tích cướp lời nói trước.

“Tìm không thấy người thì cứ tìm một lão đầu nhi còng lưng tầm 50 tuổi là được.”

“Lưng còng…… Lão đầu nhi?”

“Việc này nói ra thì rất dài, ngươi trước tiên cứ theo phân phó của ta mà làm đi.” Trình Mục Du thấp giọng hướng Tưởng Tích Tích nói.

Tưởng Tích Tích đáp vâng, sau đó xoay người muốn đi ra khỏi cửa, nhưng mới đi được vài bước thì lại bị Thẩm Thanh ở phía sau lưng gọi lại, “Lão đầu nhi lưng còng, lại tầm 50 tuổi thì ta …. thật ra có quen một người.”

“Hắn là người nào?” Trình Mục Du cao giọng hỏi.

“Ông ta cùng con trai đều ở trong núi ở ngoại thành, có lần ta và Phượng Nghi từng đi qua đó, nhưng ngày đó con trai ông ta không có ở nhà. Nếu con trai ông ta chính là tên thợ cắt tóc kia thì toàn gia bọn họ chính là hung phạm giết người……”

“Hắn ở ngoài thành, trách sao các ngươi tra xét mấy lần vẫn không phát hiện ra ai khả nghi.” Trình Mục Du cắn răng nói ra mấy chữ này, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Tích Tích, hai mắt sáng ngời có thần, “Người nhà này vô cùng đáng ngờ, chúng ta nên sớm đến đó, không nên để muộn.”

Thẩm Thanh vội vàng đi theo phía sau bọn họ, “Ta cũng đi cùng.”

Tưởng Tích Tích nhìn cơ thể đơn bạc của hắn, “Vẫn thôi đi, vạn nhất tình huống khẩn cấp mà còn phải chiếu cố ngươi thì chẳng bõ, ngươi vẫn ở chỗ này chờ tin tức đi.”

Thẩm Thanh khó chịu, đuổi theo ra, vừa định nói gì thì lại thấy một nha dịch đưa hai ông bà già tới công đường. Hai lão nhân kia vừa thấy Thẩm Thanh thì chấn động, liền quên cả hành lễ với Trình Mục Du, vội nhào lên đi giữ chặt góc áo hắn, “Thẩm công tử, sao ngài lại ở chỗ này? Nhị Hỉ đâu, Nhị Hỉ đi chỗ nào rồi?”

“Nhị Hỉ không ở nhà sao?”

Hai lão nhân kia thấy hắn nói thế thì sắc mặt càng thêm lo âu, “Chúng ta thấy Nhị Hỉ mấy ngày không về nhà nên sáng sớm liền tới nhà tìm công tử, nhưng nơi đó bếp lò lạnh ngắt, vừa nhìn đã biết mấy ngày không nổi lửa, sao đứa nhỏ này lại không đi theo ngài?”

“Đã nhiều ngày nay ta vẫn ở trong Tân An phủ, như vậy xem ra, Nhị Hỉ hắn…… Hắn cũng……”

Cha mẹ Nhị Hỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch thì sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, “Thẩm công tử, ngài đừng dọa chúng ta, Nhị Hỉ hắn sẽ không…… Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Thẩm Thanh không để ý đến bọn họ, hắn ở trên công đường nôn nóng đi tới đi lui, ngón tay điểm vài cái, trong miệng tự mình lẩm bẩm, “Còn chưa tới bảy ngày, Nhị Hỉ hẳn là còn có thể cứu được,” hắn đột nhiên vọt tới bên cạnh Trình Mục Du, “Đại nhân, thỉnh ngài mau một chút, thời gian không còn nhiều lắm, nếu Nhị Hỉ thật sự bị người kia bắt đi thì hiện tại hẳn đang ở trong hiểm cảnh, thỉnh đại nhân nhất định phải giải cứu hắn.”

***

Mới vừa đi ra Tân An phủ, Trình Mục Du liền thấy Yến Nương đứng dưới cây liễu, nàng tựa hồ biết bọn họ hôm nay muốn đi đâu, cho nên đặc biệt chờ ở nơi này.

Tâm trạng nôn nóng trở nên kiên định không ít, hắn bước nhanh đến bên cạnh nàng, trên mặt tràn đầy kinh hỉ, trong miệng lại biết rồi vẫn cố hỏi, “Yến cô nương, ngươi ở chỗ này làm cái gì?”

Yến Nương híp mắt cười, “Ta cũng muốn nhìn xem hung thủ kia rốt cuộc có bộ dáng gì. Hắn muốn hồi sinh thứ gì. Đại nhân liền thuận tay để ta đi theo, giúp ta đạt thành ước nguyện đi.”

Đi trên đường núi tầm một chén trà nhỏ thì đã thấy Hồ gia ẩn ẩn ở đằng xa. Từ xa nhìn lại thì sương mù giăng khắp, chung quanh sân là màn sương mù thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

“Nơi này tử khí thật dày, hẳn là chúng ta tìm đúng chỗ rồi.” Yến Nương che mũi lại, nhẹ giọng nói một câu.

“Hắn giết nhiều người như vậy, tự nhiên sẽ tử khí không tiêu tan.” Tưởng Tích Tích bồi thêm.

“Mấy người chết thì cũng không đến mức này, ta nghĩ tử khí này là từ cái thứ kia phát ra. Thứ kia giết người vô số, cho nên đi đến đâu cũng sẽ có tử khí vây quanh.” Yến Nương lẳng lặng nhìn chằm chằm cửa Hồ gia, ý vị thâm trường mà nói.

Tưởng Tích Tích hoảng sợ, “Đồ vật kia lợi hại thế sao?”

“Cũng may nó còn chưa bị ‘ phu hóa ’, nếu không nếu để nó sống lại thì sợ là chúng ta sẽ phải đánh một hồi ác chiến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.