Bùi Nhiên hướng sạp xiếc ảo thuật chạy tới, vừa xin lỗi vừa chen qua vài vòng người, đi vào bên trong cùng.
Tạ lão đại đang ở múa đao, chuôi đao cột bằng lụa hồng. Hắn ngưng thần, bế khí, thân mình theo ánh đao mà tung bay trên dưới, đâm, quét, đẩy, chém, mỗi chiêu mỗi thức đều đều vững chắc không có chút tì vết nào. Lúc hắn ngừng lại thì tiếng vỗ tay truyền đến từng trận, theo đó là tiền đồng được ném vào giữa sân, “Xôn xao” rải đầy đất. Tạ lão đại đem tiền đồng nhặt lên rồi hướng đám người hành lễ, lúc này mới đi đến băng ghế ở một bên nghỉ ngơi.
“Đến lượt nàng lên sân khấu rồi.” Khóe miệng Bùi Nhiên nhẹ nhàng nhếch lên, nắm chặt bao điểm tâm gói giấy dầu trong tay.
Tám lồng chim theo thứ tự được dọn lên sân khấu, mỗi cái lồng sắt đều được trùm bởi một khối vải bố, đem đám chim chóc bên trong đậy lại. Tạ Tiểu Ngọc cuối cùng cũng theo lên sân khấu. Nàng đứng ở phía sau mấy lồng chim, đem bím tóc thật dày phía sau vắt ra đằng trước, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi hơi nhíu lại, hướng đám người bên dưới ôm quyền hành lễ, “Các vị đại thúc đại thẩm đại ca đại tỷ, hôm nay tiết mục ta muốn biểu diễn chính là giải đố, trong chốc lát chim chóc trong những cái lồng này sẽ kêu lên một lần, nếu ai có thể đoán trúng đó là loại chim nào thì nén bạc này sẽ thuộc về người đó.” Nàng nói xong liền lấy từ hầu bao ra một nén bạc, nhẹ nhàng nắm trong tay, sau đó chậm rãi đi đến cái lồng chim đầu tiên, chân nhẹ đá vào cái lồng một cái.
Trong lồng phát ra vài tiếng “A a a” kêu to, như là tiếng khóc nỉ non của trẻ mới sinh, lại như là mèo hoang kêu vào mùa xuân.
“Cô nương, chẳng lẽ ngươi đem một hài tử chưa đủ tháng đặt vào trong lồng chim hả?”
“Không đúng không đúng, thanh âm này ta biết, là tiếng kêu của khổng tước.”
“Cái lồng bé thế kia, làm sao nhốt được khổng tước, hay là con khổng tước này bị cắt đuôi.”
Tạ Tiểu Ngọc không để ý đến bọn họ, nàng cười đạm nhiên, đi đến cái lồng chim thứ hai, “Bạc này có vẻ không dễ kiếm rồi. Ta cũng không làm khó mọi người nữa, lần này rất đơn giản, xem ai có thể đoán được.”
Trong lồng truyền đến thanh âm thanh thúy uyển chuyển, rất là động lòng người.
“Cái này ta biết, là chim hoàng oanh.”
“Không sai không sai, chính là chim hoàng oanh, tiếng kêu như đúc với con chim ở nhà chúng ta.”
Tiếng chim trong cái lồng thứ ba cao vút lên tận mây xanh, mọi người đều đoán là diều hâu, cái thứ tư thì vừa thô vừa đục, khiến người ta đoán là quạ đen. Cứ như vậy, trong chốc lát, chim trong tám cái lồng đều đã lần lượt kêu lên, đã đến lúc công bố đáp án.
Tạ Tiểu Ngọc đem vải bố trùm trên lồng chim đều mở ra, đám người “A” một tiếng.
“Cô nương, lồng này sao đều trống không cả vậy?”
“Ngươi nói chuyện không giữ lời a, ngươi đem chim chóc đều đem giấu đi thì làm sao ta biết mình có đoán trúng hay không.”
Tạ Tiểu Ngọc đứng ở đằng trước tám cái lồng trống không, nói “Chúng nó không đi đâu a, đều ở chỗ này đâu.” Nói xong, một trận tiếng kêu ríu rít vang lên, khi thì là tiếng chim hoàng ành giàn giã, khi thì là tiếng chim ưng không chút kiềm chế, khi lại là khổng tước, rồi cuối cùng những âm thanh này quyện lại với nhau, lúc cao lúc thấp, khi nhanh khi chậm, giống như một đám chim chóc đang tụ hội.
Mọi người đều kinh sợ, bọn họ nhìn về phía Tạ Tiểu Ngọc, chỉ thấy môi nàng chu về phía trước thổi ra những những tiếng vang khác nhau, giống như bách điểu đang cùng lĩnh xướng. Thổi đến một khúc cuối cùng, âm thanh vút cao, vang dội thanh thúy, giống như nước mắt hạc trời rơi từ trên cao xuống.
Thổi xong, Tạ Tiểu Ngọc ôm quyền hành lễ, “Hôm nay là đầu năm mới, ta cố ý lấy tiếng hạc tiên kêu to làm kết, nguyện cho mọi người được cát tường như ý, thọ cùng trời đất.”
Đám người đầu tiên là yên tĩnh, sau đó tiếng vỗ tay như sấm vang lên, tiền đồng tiền giấy khắp nơi ném về phía sân khấu, đem mặt đất đều là một mảnh tiền, không còn chỗ nào trống.
Tạ Tiểu Ngọc cúi lưng chào mọi người, lúc chuyển tới trước mặt Bùi Nhiên thì nàng nhìn hắn cười. Bùi Nhiên chỉ bao giấy dầu trong tay, Tiểu Ngọc hướng hắn chớp chớp mắt, cảm tạ xong liền đi ra phía sau màn, sau đó tìm cơ hội chạy tới cầu vòm. Bùi Nhiên đang ghé vào trên lan can cầu, thấy nàng đi tới thì vội ngây ngô cười đem bao giấy dầu đưa qua, “Ăn đi, bánh mật của Thấm Hương Trai mà nàng thích đó.”
Tạ Tiểu Ngọc cầm lấy bao giấy dầu, “Ta chỉ thuận miệng nói một câu mà chàng cũng nhớ rõ sao?”
“Mỗi câu nàng nói ta đều nhớ rõ đâu.”
Tiểu Ngọc nhéo một góc điểm tâm nhét vào trong miệng, mật chảy đầy miệng, ngon ngọt, nhưng trong lòng nàng còn ngọt hơn. Nàng hít ngửi hơi thở trên người Bùi Nhiên cùng với mùi điểm tâm, trong lòng vô cùng ấm áp.
“Nhìn một cái đi, mau đến xem, cái gì hiếm quý đều có hết, chỉ cần một đồng tiền là có thể ném 5 lần, ném trúng cái nào thì cái đó chính là của ngươi, đảm bảo đã chơi là có phần thưởng.” Một tiếng thét to truyền đến từ dưới cây cầu, đám người giống dòng nước lưu động chảy tới chỗ phát ra âm thanh, một lát liền đem nơi đó vây chật như nêm cối.
Tiểu Ngọc cắn một ngụm điểm tâm, đôi mắt nhìn nhìn bên dưới, “Bùi Nhiên ca, là cái gì vậy?”
Bùi Nhiên cười cười, khuôn mặt ngăm đen khiến hàm răng của hắn càng thêm trắng, “Chỉ là chút trò gạt người, lão nhân này mới tới đây mấy ngày, cả ngày bày một đống đồ vật mới lạ ở chỗ này, để người ta lấy mũi tên ném, trúng cái nào thì có thể đem cái đó về. Nhưng mũi tên kia rất nhẹ, bây giờ gió lại lớn, căn bản là ném không trúng, hơn nữa vài thứ kia của ông ta cũng không có thứ gì tốt. Hôm qua có người ném hơn mười lần, khó khăn lắm mới ném trúng một khối ngọc bài, nhưng ngọc kia vừa nhẹ vừa mỏng, tỉ lệ cũng kém, cũng không đáng giá mấy đồng tiền.”
“Nghe cũng thú vị đó, Bùi Nhiên ca, chúng ta cũng đi qua xem có bao nhiêu người sẽ ném trúng.” Nàng nói xong liền kéo tay Bùi Nhiên đi xuống dưới cầu. Bùi Nhiên bị nàng dắt đi như vậy, vui mừng còn không kịp, làm gì có tâm tư khác, chỉ vội đi theo nàng đến bên cạnh sạp hàng của lão đầu nhi.
Hai người chen đến tận bên trong, nhìn thấy trên đất trải đầy đồ vật linh tinh, một tầng ngoài cùng là tranh tết không đáng tiền, vòng trong thì có đồ chơi của tiểu hài tử, còn có vòng tay nữ nhân thích, kẹp hoa, câu đối xuân, mực màu, tóm lại phàm là những thứ có trong chợ thì ở đây cũng có.
“Một đồng tiền là có thể ném 5 lần, ngài thích cái nào thì nhanh chóng xuống tay nếu không bị người khác lấy được thì không có chỗ mà khóc đâu. Đồ của Lão Điền ta chỉ có một, tuyệt đối không có cái thứ hai.”
“Điền lão nhân, ngươi cũng đừng nói dối a, cái tượng đất ki hôm qua ta đã ném trúng rồi, sao hôm nay lại có cái nữa? Đến quần áo và màu sắc cũng giống nhau như đúc đâu.”
Điền lão đầu nhi cười hắc hắc, “Đứa bé này vốn chính là có một đôi, song sinh a, thế chẳng phải là có hai cái sao.”
Mọi người biết ông ta nói dối nhưng vẫn bị ông ta chọc cười, một đám hướng ông ta ồn ào.
Thấy thế, Lão Điền liền lấy từ trong bao quần áo phía sau ra một cái hộp, “Các vị xem, đừng vội nóng ruột, ở đây ta thật sự có một thứ có một không hai, các ngươi đi nơi khác là không có đâu. Thứ này chính là giải nhất của ngày hôm nay, vẫn chỉ cần bỏ ra một đồng tiền, ai ném được thì người đó được hưởng.”