Nói xong nàng liền đưa tay sang bên hông, lấy ra một cái khăn tay ném về phía bóng đen kia để tiễn nó lên đường, nhưng nói thì chậm và việc xảy ra thì nhanh, đoàn hắc ảnh kia bỗng nhiên nhảy lên, phóng về phía Trình Mục Du sau đó lập tức đẩy hắn về phía sau. Trình Mục Du chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, sau đó là một cỗ tanh hôi dày đặc đánh úp lại, đổ đầy miệng mũi. Hắn buông Yến Nương ra, thất tha thất thểu lùi vài bước, ngã vào tủ sách trước mặt, khiến nó nghiên đổ trên mặt đất. Sách trên đó rơi xuống nện trên đầu hắn, khiến hắn suýt nữa ngất. Trong lúc hốt hoảng, hắn thấy một bàn tay vừa trắng vừa nhỏ, móng tay đỏ tươi, mềm mại như cỏ dại. Bàn tay kia đang nắm một thanh chủy thủ dính đầy máu tươi, giơ nó lên cao sau đó hướng hắn đâm xuống thật mạnh, từng nhát từng nhát một, cho đến khi móng tay bị chuôi dao đập vào đến rách tả tơi, nhưng vẫn không dừng lại…… Trước mắt Trình Mục Du nổi lên một cơn mưa máu, đằng sau đó là một nữ tử yểu điệu như rắn nước. Hắn biết chủ nhân của bàn tay kia chính là nàng ta. Hắn trừng mắt thật lớn, cố nén một cơn ghê tởm trong lòng, muốn nhìn thật kỹ gương mặt nữ nhân kia, nhưng khuôn mặt nàng ta trước sau đều mơ hồ, giống như bị che bởi một tầng lụa mỏng. Mùi tanh hôi trong yết hầu của hắn càng ngày càng nặng, giống một con rắn trơn trượt theo cổ họng chui vào lục phủ ngũ tạng của hắn, cắn nuốt cả người hắn. Trình Mục Du bóp chặt cổ chính mình, muốn đem mùi thối này bức ra khỏi cơ thể, nhưng hương vị kia không những không biến mất mà tai hắn còn bị môt tiếng khóc nỉ non thật dài chặn lại/ Là tiếng trẻ con khóc sao? Hình như thế, nhưng nó không phải mới thành hình, còn ở bên trong cơ thể mẹ sao? Sao có thể phát ra tiếng khóc chói tai thế này, khiến trái tim người ta siết lại ớn lạnh giống như rơi vào hầm băng ngàn năm. Trình Mục Du cảm thấy thân thể mình bị tiếng khóc bén nhọn này vây lấy, từ đầu đến chân đều bị nó vây đến kín mít, mà bản thân hắn giống như một con sâu khảm trong kén tằm, đáng thương lại bất lực. Sau đó bỗng nhiên trong chốc lát, kén tằm nứt ra, bị chia năm xẻ bảy, vỡ ra không còn một mảnh. Hắn cảm thấy mọi cảm giác lại trở lại bình thường, nhưng cơ thể lại giống như bị hút cạn sức lực, mềm nhũn đến khó nhịn, chỉ có thể mềm gục nằm trên mặt đất, hít từng hơi hổn hển. Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt bên má hắn, hơi ấm từ bàn tay lan ra, nhanh chóng đến từng ngõ ngách trong cơ thể hắn. Trình Mục Du run run, giống như người chết đuối sắp vớ được cọc rơm cứu mạng mà vội vàng nắm lấy bàn tay kia, không bao giờ muốn tách ra nữa. Yến Nương săn sóc dùng một tay khác đỡ bờ vai của hắn, đem hắn nâng dậy, quan tâm mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của hắn, ôn nhu nói, “Quan nhân, vừa rồi chàng nhìn thấy cái gì?” Nghe được tiếng của nàng, Trình Mục Du lúc này mới cảm thấy không ổn, vội buông tay ra hoảng loạn mà lau mồ hôi lạnh trên trán, nói năng lộn xộn, “Đằng Hồ, ta nhìn thấy nàng kia, nhưng gương mặt nàng ta rất mơ hồ, ta không sao hiểu rõ được.” Yến Nương thở dài, trầm tư một lúc rồi mới nói, “Ý thức của đứa nhỏ này vốn còn chưa được khai phá, mà thời gian xảy ra vụ việc cũng đã lâu, nó nhất định cũng không còn nhớ rõ bộ dáng của hung thủ.” Trình Mục Du lại thở dài mấy hơi nói, “Nhưng vừa rồi ta có nghe thấy tiếng khóc, thanh âm rất lớn,không khác trẻ sơ sinh đủ tháng bao nhiêu.” Yến Nương nhoẻn miệng cười, nụ cười kia sinh động sáng ngời khiến tâm tình Trình Mục Du cũng vui sướng theo, “Quan nhân, nó có thể khóc được một trận thống khoái như những đứa trẻ khác được sinh ra trên đời, không phải là chuyện vui sao?” “Nó….. Rốt cuộc đã vào luân hồi sao?” “Quan nhân hôm nay cũng đã mệt mỏi, để Yến Nương bồi chàng về nhà phụ thân nghỉ tạm một ngày, mai lại về Tân An.” ***
Trình Mục Du cùng Yến Nương hồi phủ, nên trong Trình phủ không thể thiếu một phen rối ren, mãi tới khi gia yến kết thúc, Trình Mục Du cùng Yến Nương trở lại sân viện của mình thì mới có được chút yên tĩnh hắn mong đã lâu. Theo như lời Yến Nương thì một ngày này hắn đã thật sự quá mệt mỏi, trên đường bôn ba đã đành, lại còn bị oán linh đánh lén, mà quan trọng nhất là hắn càng hiểu sâu về vụ án này thì càng cảm thấy nó rắc rối phức tạp, khó có thể phân biệt, ngàn tự vạn tự cũng không biết nên nói từ đâu. Hiện tại, hắn nhìn mặt nước giếng bị ánh trăng chiếu đến sáng bạc mà lẩm bẩm, “Đằng Hồ, rốt cuộc ngươi chạy đi đâu chứ? Nhiều năm qua đi, đến Đổng gia mẫu tử đều đã không còn nữa nhưng ngươi thì vẫn lẩn trốn trong biển người, không thèm lộ diện là vì cái gì?” Đang trầm tư suy nghĩ thì hắn chợt thấy Yến Nương bưng cái khay đi từ trong phòng ra. Nàng cười đi tới trước mặt hắn, nói, “Quan nhân, mau uống bát thuốc này vào, hôm nay chàng bị âm khí nhập thể, thân thể bị hao tổn, thuốc an thần trừ tà này có thể giúp tống tà khí ra lai an tâm.” Trình Mục Du cầm lấy chén thuốc, uống xong mới dựa vào miệng giếng nói với Yến Nương, “Phu nhân có ý kiến gì đối với vụ án này không?” Yến Nương cũng nhẹ nhàng dựa vào miệng giếng, đù giỡn một sợi tóc bên mái, nhẹ giọng nói, “Đằng Hồ sở dĩ có thể che giấu nhiều năm như vậy mà không bị người ta phát hiện chỉ có thể có hai khả năng, một là nàng ta che giấu quá sâu, tránh vào trong núi, cho nên quan phủ mới không tìm được.” “Còn một khả năng khác thì là gì?” Hắn có chút vội vàng nhìn chằm chằm nàng hỏi. Yến Nương liếc hắn một cái, lạnh lùng nói, “Nàng ta có thể ở ngay chỗ dễ thấy nhất, chẳng qua vì quá quen thuộc nên ngược lại bị mọi người lướt qua.” Trình Mục Du nhíu mày, “Thường thấy ư? Ý nàng là Đằng Hồ kia chưa bao giờ trốn tránh, chỉ là chúng ta không phát hiện ra nàng ta sao?” Yến Nương vừa muốn gật đầu, lại thấy Trình Đức Hiên từ ngoài viện đi vào, trong tay ông ta cũng bưng một cái khay, bên trong là một chén thuốc nồng đậm. Đến trước mặt hai người, ông ta giao chén thuốc cho Yến Nương, dặn dò nói, “Ta thấy tinh thần Mục Du hôm nay không tốt, cho nên có điều phối riêng một chén thuốc này cho hắn, ngươi cầm lấy hâm nóng lên cho hắn uống.” Yến Nương biết ông ta cố tình đẩy mình đi, vì thế nhẹ giọng đáp ‘vâng’ rồi bưng chén thuốc đi tới phòng bếp. Thấy nàng đã đi xa, Trình Đức Hiên mới nhìn nhi tử, cố nén thần sắc nôn nóng trong đáy mắt xuống, hắng giọng nói với hắn, “Án của nhà Vương đại nhân ngươi có tự tin có thể phá không?” Trình Mục Du hơi có chút giật mình, “Phụ thân, lần này con tới đều là vì án của Đổng gia, án của Vương gia thuộc quyền quản lý của Khai Phong Phủ, có liên quan gì tới Tân An phủ đâu?” Trình Đức Hiên lắc đầu, khẽ quát một tiếng, “Mục Du, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là kinh nghiệm quan trường còn ít, không biết vì bản thân mà dọn đường. Ngươi có từng nghĩ nếu một án này của Vương gia được phá giải thì Vương đại nhân sẽ thiếu ngươi một cái nhân tình lớn thế nào không? Cái này đối với còn đường thăng quan tiến chức của ngươi có bao nhiêu là lợi ích chứ?”