Hóa ra người đi theo Cửu Hiền Nữ chính là đồ đệ Đức Lương của Tần Đinh. Hắn phụng lệnh sư phụ, muốn đem lai lịch cái tên Trình Giảo Kim này làm rõ. Vì thế hắn mới luôn đi theo sau Cửu Hiền Nữ đến hiện tại.
Hắn theo Cửu Hiền Nữ đi vào trong núi, lại thấy nàng không đi đường núi mà đi theo dòng suối lên, y phục theo gió tung bay, nửa phần không bị suối nước bắn ướt. Đức Lượng trong lòng âm thầm nói, “Cửu Hiền Nữ này tuổi không lớn, nhưng đạo pháp lại cực kỳ cao cường, ít nhất chiêu ‘ nước không dính y phục’ này hắn chưa bao giờ thấy Tần tiên sinh sử dụng qua.”
Cửu Hiền Nữ đi thủy lộ, Đức Lượng đi đường núi, vốn đã chậm hơn nàng, hơn nữa thời tiết rét, đường núi trụi lủi, bùn đất và hòn đá đều đông cứng, cho nên mỗi bước hắn đi đều phải phí không ít sức lực. Mắt thấy bóng dáng phía trước càng ngày càng xa, Đức Lượng trong lòng âm thầm lo lắng, bước chân đi lên càng nhanh hơn, đi đến một khối đất trụi lủi, đầy đá, hắn không chú ý bước chân liền trượt một cái, cả thân người đều ngửa ra sau.
Hắn ngã đập lưng xuống đất, theo chênh vênh sườn dốc mà trượt xuống, đá cùng cây cỏ quét qua áo hắn sàn sạt, cọ khiến lưng hắn đau rát. Đức Lượng hoảng loạn duỗi tay bám lấy cây khô bên cạnh nhưng cây cối trên này vốn không nhiều, một ít cây nhỏ lại chết vì lạnh, tàn tạ, mấy cây cao bằng nửa người thì túm một cái liền gãy.
Đức Lượng nhìn phía phía sau, phía sau lưng đột nhiên toát ra một tầng mồ hôi, bởi vì phía sau hắn có một khối đá nhô lên, nếu hắn tiếp tục rơi xuống thế này thì khẳng định sẽ đập trúng tảng đá kia, không chết thì nửa đời sau cũng bỏ.
Trong lúc hoảng loạn, Đức Lượng lớn tiếng hô “Cứu mạng”, giọng hắn rất nhanh bị núi rừng trống trải cắn nuốt, nhưng mặc dù tiếng có to hơn thì hắn biết cũng vô dụng. Nơi này ngoài hắn ra thì chỉ còn có một người, mà người kia hiện tại chỉ còn là cái bóng nhỏ bằng bàn tay ở xa, mặc dù có công phu thông thiên thì nàng cũng không có khả năng quay về kịp để cứu kẻ “theo dõi này”.
Mũi nhọn của cự thạch lóe hàn quang, lấy tư thế của kẻ thắng mà nhắm chuẩn vào lưng Đức Lượng, hắn nhắm mắt lại, cắn chặt môi, đôi tay bất lực moi mặt đất, hy vọng có thể giảm bớt một chút đau đớn khi va chạm. Nhưng cú ngã kinh hoàng kia chậm chạp không tới, thân thể hắn lại đột nhiên nhẹ tênh, giữa một mảnh âm u liền được nâng lên khỏi mặt đất.
Lúc Đức Lượng mở to mắt thì hắn đã bay lên ba thước cao so với cự thạch, chân tay rũ xuống dưới, phần lưng cùng chân bị thứ gì đó kéo lên giữa không trung.
“Phành phạch phành phạch…… Phành phạch phành phạch……” Phía dưới truyền đến tiếng đập cánh, Đức Lượng mang vẻ mặt kinh ngạc mả quay đầu xuống nhìn, thấy bên dưới mình có một đoàn mây đỏ, cẩn thận nhìn lại thì đó không phải mây mà là hàng ngàn hàng vạn con bướm. Bọn nó đang cố gắng đập cánh mà nâng cả người hắn lên, sau đó chậm rãi hạ cánh xuống đất.
Lúc xuống mặt đất, những con bướm theo cánh tay và chân hắn bay lên trên, chỉ trong chốc lát đã biến mất trong khi rừng tối tăm. Đức Lượng kinh hồn chưa định, hắn nhìn về phía đám bướm biến mất, lại nhìn khối đá sắc bén bên cạnh, nhất thời không biết mình đang ở trong mộng hay hiện thực.
Chỉ có cỗ hương khí trên người chưa tiêu tán mới nhắc nhở hắn vừa rồi đàn bướm xác thật từng nâng hắn lên, cứu hắn một mạng.
“Trở về nói cho Tần Đinh, ta không muốn cùng hắn dây dưa, còn chuyện tranh địa bàn thì ta càng khinh thường làm, nếu hắn thu tay lại chúng ta còn có thể làm đạo hữu, nếu không thể thì đừng trách ta không khách khí.” Một giọng nữ non nớt truyền xuống từ trên núi, lúc này Đức Lượng mới phản ứng lại. Vừa rồi người cứu mình lại chính là Cửu Hiền Nữ kia. Hắn đi nhanh đến bên dòng suối, nhìn bóng dáng đã sắp không thấy, cúi người hành lễ thật sâu, “Đa tạ ân cứu mạng của đại sư, lời ngài nói ta chắc chắn sẽ truyền đạt lại. Ân tình thâm sâu này ta không dám quên, Đức Lượng ngày sau xin báo đáp.”
***
Phía dưới công đường nháo thành một đoàn, phụ thân Chu Anh Lạc cùng thúc phụ và vài người đem Nhậm Hồng ấn ở trên mặt đất, một câu hắn nói đều không nghe. Hắn chỉ vừa muốn mở miệng thì bọn họ sẽ đánh tới, đem cái mặt vốn đã bị đánh đến tím bầm của hắn đánh thêm vào vết nữa.
Trình Mục Du còn chưa nói chuyện, Sử Kim đã nhìn không được, hắn đi lên trước, ba năm động tác đã đem đám người vây quanh Nhậm Hồng đá văng, giận dữ quát lớn, “Trên công đường há có thể để các ngươi hồ nháo thế hả? Rốt cuộc là Trình đại nhân thẩm án hay mấy người các ngươi thẩm án. Chẳng lẽ ở trên công đường còn muốn dùng tư hình hả?”
Bị quát như thế, mấy huynh đệ Chu gia tất nhiên không dám động nữa, nhưng ngoài miệng lại vẫn không buông tha người.
“Đại nhân, tiểu nữ Anh Lạc chính là được phát hiện trong viện nhà hắn, không phải hắn thì còn có thể là ai?”
“Nhậm Hồng là kẻ không vợ, ngày thường thấy nữ nhân thì mắt đều sáng lên, ai có thể nghĩ ra hắn thế như đánh chủ ý lên một nữ hài mới có bảy tuổi.”
“Hắn sợ Anh Lạc la hét ầm ĩ nên liền đánh con bé thành cái dạng này, hiện tại người còn chưa tỉnh, đại nhân ngài nói xem hắn có phải súc sinh không?”
Trình Mục Du nhíu mày, “Sự tình ta đại khái cũng nghe ra một chút, nhưng các người làm sao biết Nhâm Hồng là bởi vì cưỡng hiếp ấu nữ không thành, mới đả thương nàng?”
“Trước khi Anh Lạc hoàn toàn hôn mê vẫn luôn lẩm bẩm ‘ không cần cởi quần áo ta, không cần cởi quần áo ta.’ Mà cái tên súc sinh kia thì đang ngồi xổm bên cạnh nhìn nàng. Hắn thấy chúng ta thì sợ tới mức một câu nói không nên lười. Đại nhân chứng đều có, không phải Nhâm Hồng kia thì còn có thể là ai?”
Trình Mục Du đem đầu chuyển hướng Nhậm Hồng, “Bọn họ nói có đúng không?”
Nhậm Hồng sợ hãi nhìn huynh đệ Chu gia liếc mắt một cái, đột nhiên hướng Trình Mục Du dập mạnh đầu, “Đại nhân, tiểu nhân oan uổng a, hôm nay tiểu nhân từ chợ bán dầu về, vừa đến trong nhà đem sợi bông bên ngoài thùng dầu bỏ rathif nhìn thấy ở góc sân có một người nằm. Tiểu nhân đi qua thì nhìn thấy là Chu Anh Lạc ở nhà bên. Trên đầu nàng bị thương, máu bắn đến đầy đất. Tiểu nhân bị dọa ngây người, muốn nhìn xem nàng bị thương thế nào thì đúng lúc người Chu gia người liền đi vào, nhìn thấy thế liền không nói hai lời mà đánh tiểu nhân luôn. Tiểu nhân còn không có cơ hội giải thích, ….. Thỉnh đại nhân vì tiểu nhân làm chủ, thỉnh đại nhân vì tiểu nhân làm chủ a.”
Hắn nói xong lời này thì Chu gia huynh đệ liền hùng hùng hổ hổ lại muốn đi lên đánh người, nhưng lại bị Sử Kim quát ngừng lại.
“Sử Kim, đem những gì ngươi thấy hôm nay báo lại kỹ càng xem.” Trình Mục Du nhìn Sử Kim, lớn tiếng nói.