Nhị Hỉ ước lượng cái ấm trà trống trơn rồi đi từ trong phòng ra. Đây đã là lần thứ hai hắn đi ra ngoài thêm nước, nhưng hai người trong phòng vẫn ngồi đối diện nhau mà tĩnh tọa, một người xoa xoa cằm cẩn thận suy tư, một người nhíu mày thật chặt, nửa ngày cũng không nói một câu.
Nhị Hỉ không đi, chỉ đứng ở ngoài phòng tĩnh tâm nghe, hy vọng có thể nghe được nửa lời nào đó. Hai canh giờ trước Tân An huyện lệnh Trình đại nhân đột nhiên đi tới Thẩm gia, nói là phải hướng công tử nhà hưans thỉnh giáo về chuyện người sinh.
Hai chữ người sinh này hắn mới nghe thấy lần đầu tiên, hoàn toàn không hiểu nó có ý gì. Nhưng Thẩm Thanh lại vô cùng hứng thú, nói một đống lớn sự tình của triều đại trước cho Trình huyện lệnh.
Nhưng sau đó Trình Mục Du liền hỏi câu thứ hai, hắn hỏi mấy năm gần đây có phát sinh chuyện hiến tế người sinh không. Cái này khiến Thẩm Thanh vốn đang thao thao bất tuyệt không nói nữa, cứ trầm tư đến tận bây giờ, chưa nói một lời.
Nhị Hỉ cảm thấy rất kỳ quái, hắn biết tính của công tử nhà mình, chuyện của thiên hạ hắn biết rất nhiều, chuyện trên trời hắn cũng biết tám chín, mặc kệ là chỗ nào, mặc kệ là đối tượng nào hắn cũng có thể nói đến, đồng thời có sự giải thích. Chỉ cần hắn ở đây thì cơ bản đều là hắn nói còn những người khác chỉ có nghe. Nhưng hôm nay lại có đề tài khiến vị Thẩm công tử này phải khó xử, thật đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi.
Vì thế Nhị Hỉ có chút luyến tiếc không muốn đi. Hắn muốn biết Trình đại nhân ra cái đề khó gì mà Thẩm Thanh vẫn không giải được.
Phòng trong rốt cuộc cũng có động tĩnh như hắn mong muốn.
“Đại nhân, Đại Tống lập quốc đến giờ chưa đến một trăm năm, thứ cho Thẩm mỗ vô tri, ta thật sự chưa từng nghe qua truyền thống dùng người sinh để hiến tế.”
Trình Mục Du buông lỏng hai mày, trên mặt lộ ra thất vọng rõ ràng. Ngồi yên lặng trong chốc lát hắn mới đứng dậy cáo biệt, “Đa tạ Thẩm công tử, Trình mỗ đi trước một bước, nếu công tử có nhớ ra bất kỳ chuyện gì liên quan đến việc này thì mời đến Tân An phủ tìm ta.”
Nghe thấy sự tình đã có kết luận, Nhị Hỉ vội vàng bưng ấm trà thối lui qua một bên, nhìn Trình Mục Du một mình đi ra ngoài, trong lòng âm thầm trách cứ nói: “Thiếu gia cũng quá không hiểu chuyện rồi. Dù sao ngài ấy cũng là quan phụ mẫu của Tân An, người cũng đi rồi thế mà công tử còn không ra cửa tiễn.”
Nghĩ thế, hắn vội nhanh chóng ngoác miệng cười, hướng Trình Mục Du đi qua, nhưng vừa mới đi đến bên người hắn thì cả người đã bị Thẩm Thanh chạy vèo từ trong phòng ra đẩy qua một bên. Hắn bị đụng phải thì ấm trà trong tay cũng rơi trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.
Thẩm Thanh lại giống như không chú ý đến chuyện tốt mình vừa gây ra, hắn chỉ lập tức đi đến bên người Trình Mục Du, trên mặt là bốn chữ: Mừng rỡ như điên.
“Trình đại nhân, ta đột nhiên nhớ tới một việc khác, có lẽ có liên quan đến người sinh.”
Ánh mắt Trình Mục Du sáng lên, “Mau nói.”
“Tác dụng của người sinh là để làm cho thứ gì đó sống lại. Từ khi Đại Tống lập triều đến giờ chưa từng phát sinh chuyện vi phạm luân thường như thế này nhưng nếu nói đến chuyện sống lại thì ta nhớ ra trong văn hiến có từng ghi lại.”
“Sống lại? Mỗi người chỉ có một mạng, trên góc độ y học thì có trường hợp chết giả, nhưng nếu đã chết thật thì làm sao lại sống lại được?”
“Đại nhân, ngài đừng nói, chuyện này vừa lúc chính là liên quan đến một vị thần y. Ta biết đại nhân y thuật cao minh, cả Đại Tống này khả năng khó tìm được người thứ hai dám so với ngài nhưng nếu những gì trong văn hiến ghi lại là đúng thì so với vị thần y kia, chỉ sợ đại nhân vẫn phải hổ thẹn không bằng.”
Trình Mục Du nheo mắt lại, “Trình gia ta nhiều thế hệ học y, trong lĩnh vực này cũng được coi là có danh tiếng, nếu thật sự có một vị thần y như thế, sao ta lại không biết?”
Thẩm Thanh cười, “Đại nhân, đó là bởi vì cái hắn gọi là ‘ y thuật ’ không phải là chính đạo. Bản thân hắn cũng không gọi là nhập đạo, cho nên ngài mới không biết. Ta cũng là xem nhiều tạp thư rồi đọc được trong một cuốn sách không tên những điều liên quan đến hắn, bây giờ mới nhớ đến.”
“Hắn thật sự có thể làm người chết sống lại?”
“Trong cuốn sách kia nói như thế. Vị danh y này vốn tên là Tôn Hoài Cẩn, là một lão đầu đã bảy mươi. Đột nhiên có một ngày hắn mơ thấy thần y Hoa Đà. Hoa Đà đem một cái tay áo giao cho hắn, thế là hắn liền có được thần lực, từ đây có thể làm xương khô biến thành thịt tươi, làm người chết sống lại. Hắn không bắt mạch thăm khám để biết bệnh như lang trung bình thường, phương pháp của hắn rất đơn giản: Dùng tay sờ yết hầu của người bệnh. Phàm là những người được hắn sờ qua yết hầu thì đau đớn đều sẽ giảm bớt, đến cuối cùng hoàn toàn khỏi hẳn. Không chỉ có người sống, Tôn Hoài Cẩn thậm chí có thể làm người chết sống lại. Cuốn sách kia ghi lại, phàm là người chưa chết quá hai canh giờ, chỉ cần đưa đến chỗ Tôn Hoài Cẩn thì không đến nửa ngày thì nhất định sẽ được cứu sống. Dưới bàn tay thần kỳ của hắn đã có mấy chục người chết sống lại. Ngài nói đây có phải kỳ diệu không?”
“Chỉ dùng tay sờ, là có thể làm người chết sống lại? Đừng nói Tôn Hoài Cẩn, chính là Hoa Đà tái sinh cũng không làm được như thế. Sách này đúng là viết bậy bạ.”
Thẩm Thanh giảo hoạt cười, “Ta cũng nghĩ như đại nhân vậy, cho nên chuyện của Tôn Hoài Cẩn tất có nội tình, phải nhờ đại nhân đi cởi bỏ bí ẩn trong đó vậy.”
Trình Mục Du cân nhắc một chút rồi lại nhìn về phía Thẩm Thanh, “Sau đó thì sao, sau đó Tôn Hoài Cẩn đó ra sao? Hắn có bản lĩnh như thế chẳng phải sẽ biến thành Thần Tiên Sống sao?”
Thẩm Thanh khoanh hai tay, “Sau đó thì trong sách không ghi lại, mà Tôn Hoài Cẩn kia hiện nay còn sống hay không cũng không ai biết. Nhưng đại nhân, việc này phát sinh ở Nhữ Châu, cách Tân An không xa, hơn nữa là việc vài thập niên trước, hẳn là còn có người từng trải qua và nhớ được. Nếu đại nhân cảm thấy việc này có liên quan đến vụ án mạng này thì có thể tự mình đến Nhữ Châu điều tra.”
***
Nhị Hỉ ngồi ngay ngắn trên một cái ghế sơn đỏ hình chữ nhật, đầu hơi ngẩng lên, tóc tản ra tùy ý buông sau lưng, như một khối vải đen.
Nắng xuân vừa đúng, chiếu xuống khiến hắn không mở được mắt vì thế hắn liền nhắm mắt lại, nghe tiếng kéo lưu loát xoẹt qua, cảm giác tóc mình rơi xuống từng mảng.
Vỗ miệng vài cái, hắn chậm rì rì nói, “Hồ Tĩnh, ta lần đầu tiên nghe đến hai từ người sinh, dùng người sống để hiến tế, người sống ấy. Quả thực là điên rồi, ngươi nói có phải không.”
Hồ Tĩnh đang giúp hắn sửa tóc chỉ cười hai tiếng chứ không trả lời. Hắn không thích nói nhiều, nhưng tay nghề lại không tồi, cho nên làm nghề này nhiều năm hắn cũng tích lũy được không ít khách hàng. Nhị hỉ ngày thường cũng thích tới chỗ hắn, bỏ ra mấy đồng tiền mà có thể hưởng thụ đãi ngộ của “thiếu gia” trong chốc lát, việc này với hắn mà nói làmột việc cực kỳ thư thái.
“Hồ sư phó, ta nói cũng không phải là vớ vẩn đâu. Gần đây ở Tân An xảy ra mấy án mạng, khả năng đều là dùng người sinh để hiến tế đó. Đem cánh tay chặt xuống trở thành tế phẩm, hình như là để khiến ai đó sống lại, ngươi nói như thế có đáng sợ hay không?”