Mỗi một lời nàng nói đều như một cây châm sắc bén đâm thẳng vào ngực Phương Tĩnh khiến lục phủ ngũ tạng của hắn bị đâm đến nát nhừ. Mặt Phương Tĩnh trong phút chốc trở nên trắng bệch, cơ bắp trên gò má cũng run rẩy theo, đem khuôn mặt vốn đã âm trầm càng thêm dữ tợn.
Trình Mục Du lúc này thở nhẹ trong lòng, bả vai căng chặt rốt cuộc cũng thả lỏng rất nhiều. Dưới đáy lòng hắn than một tiếng: Quả nhiên vẫn là bộ dáng cũ, lời nàng so với ai khác đều tàn nhẫn, rất có dáng dấp chọc giận đối thủ, không cho người ta một con đường sống. Nếu không phải ỷ vào pháp lực cao cường thì có lẽ nàng đã sớm chết hơn ngàn lần rồi. Nghĩ lại trong lòng hắn không nhịn được tràn ra một nụ cười: Cũng phải, nàng là người nào chứ? Vô luận thần hay quỷ cũng không dám chắn đường của nàng. Lần này nàng bị mấy thứ này tính kế phải nằm ở trên giường nhiều ngày nên có lẽ hiện tại không chỉ tức giận mà còn cảm thấy vô cùng sỉ nhục. Vì thế nàng mới nói với Phương Tĩnh những lời này, chắc là trả lễ thôi.
Quả nhiên như hắn sở liệu, Phương Tĩnh bỗng nhiên rống giận một tiếng, giơ thanh rìu sắc trong tay lên, hướng phía trước nhào tới, những người khác đi theo hắn phía sau, cũng cùng nhau xông về phía trước. Mấy người dẫm lên cỏ hoang xuyên qua từng thân cây, thẳng đến vạt áo màu xanh kia. Nhưng bọn họ càng chạy thì trong lòng càng cảm thấy không đúng. Vì sao thân hình nữ nhân kia lại càng lúc càng mờ nhạt, lúc chỉ còn cách bọn họ vài thước thì nàng hoàn toàn biến mất, như là cả người đã hòa vào không khí, chỉ lưu lại trên thảm cỏ một cây kim dài.
Tưởng Tích Tích dừng bước chân, nhìn khưaps nơi, rồi lại nhìn về phía cây châm ở bên chân, vẻ mặt mê hoặc hướng Phương Tĩnh nói, “Thụy, nàng ta đâu? Sao lại có thể biến mất vậy chứ? Vừa rồi không phải nàng ta còn đứng ở chỗ này sao?”
Phương Tĩnh cảnh giác nhìn xung quanh vài vòng, thấy thật sự không nhìn ra điều gì khác thường thì mới cúi người híp mắt nhìn cây ngân châm kia, trong miệng nổi giận mắng, “Thần thánh phương nào mau ra mặt, ngươi giả thần giả quỷ hư trương thanh thế như thế này là cho rằng chúng ta sẽ sợ ngươi ư?” Trong miệng hắn nói như thế nhưng tay lại lặng lẽ nâng lên sau người, nhắc nhở đồng bọn mình cẩn thận nhiều hơn, không cần khinh địch.
Nhưng ngân châm không có động tĩnh, nó cứ lẳng lặng đứng đó phản chiếu ánh nắng mai, hình dáng thon dài, không khác gì những cây châm khác.
Cứ thế giăng co trong chốc lát, Tưởng Tích Tích có chút không kiên nhẫn, nàng phun ra ngụm nước miếng, cao giọng nói, “Thụy, chúng ta đừng ở chỗ này lãng phí thời gian nữa. Có lẽ vì cứu Trình Mục Du kia mà bọn họ làm ra hư chiêu để lôi kéo sự chú ý thôi.”
Dứt lời, nàng ta liền đi qua dẫm lên cây trâm kia, mắt thấy sắp đem nó dẫm dưới chân thì trên thân của cây châm bỗng xẹt qua một đạo bạch quang, từ mũi châm đến đuôi, tụ lại nơi đuôi rồi tỏa sáng khiến đám người chói mắt.
“Cẩn thận.”
Phương Tĩnh rống lên một tiếng, không màng tất cả tiến lên muốn đem Tưởng Tích Tích đẩy ra. Nhưng hắn đến quá muộn, ngân châm bỗng nhiên bay lên, từ sau eo Tưởng Tích Tích xuyên qua, tốc độ cực nhanh, trừ bỏ Phương Tĩnh, những người khác đều không nhìn thấy, ngay cả Tưởng Tích Tích cũng chỉ mờ mịt đứng đó không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng lúc ngân châm xuyên qua bụng Tưởng Tích Tích thì mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, bởi vì ngân châm chậm lại, ở lỗ kim của nó có một vạch màu trắng, thon dài, giống như gân rồng.
“Thụy……”
Tưởng Tích Tích ôm bụng, mờ mịt nhìn cây ngân châm trước người, sợi chỉ màu trắng ở phía đuôi của nó nhẹ nhàng phập phồng giống như có sinh mệnh. Bỗng nhiên, trước mắt nàng ta tối sầm, thân mình ngã ầm xuống, sợi chỉ trắng kia lại ở trên đầu nàng ta bay tới lui, sau đó bỗng nhiên dừng lại, châm chọc nhắm ngay về phía một gia đinh đứng ở bên phải.
“Cẩn thân cây châm.” Phương Tĩnh hướng tên gia đinh kia cao giọng kêu to, thanh âm bởi vì khẩn trương mà run đến lợi hại, giống như không phải của hắn.
Gia đinh kia nghe vậy thì vội xoay người chạy nhưng chỉ được hai bước thì bên hông chợt đau đớn, hắn che eo lại, thân mình bỗng chúi về phía trước, ánh sáng trong mắt biến mất, cả người mềm như bông mà ngã trên đất.
“Xe chỉ luồn kim, là vì thêu hồn cho ai.” Trình Mục Du nghiêm nghị nói, hắn nhìn ngân châm bay múa trong rừng, mang theo một đạo bạch quang, xuyên qua từng cơ thể kia, không biết vì sao trong lòng hắn dâng lên một cỗ bi thương: Phật nói sinh tử như nhau, nhưng nếu khi sinh nhận hết trăm ngàn đắng cay của thế gian thì có ai cam tâm lặng im mà chết đi chứ?
Trong luồng cảm xúc mãnh liệt kia, hắn bỗng nhiên nhớ tới câu hỏi của Tưởng Tích Tích: Đại nhân, không giống với người khác chẳng lẽ là tội lỗi sao?
Hắn lắc đầu: Không phải, nhưng người ta bài xích những thứ không giống mình, tự cổ chí kim, đều là như thế. Rất nhiều thời điểm con người ta không phải vì sợ hãi mà bài xích người khác, mà vì muốn bắt nạt người khác, vì bản thân không lương thiện mà tìm ra một lý do, một cái cớ cho hành động của mình.
“Ta đã làm gì sai? Chúng ta đã làm gì sai? Chúng ta chưa bao giờ hại người, nhưng lại bị khâu vào trong túi da trâu, chôn dưới đầm lầy, linh hồn và thân thể chỉ có thể bồi hồi trong cõi chết, không thể đi nơi nào. Đến cái chết cũng không muốn nhận chúng ta. Đến tột cùng chúng ta đã làm sai cái gì mà phải chịu trừng phạt như vậy?”
Thanh âm bi phẫn của Phương Tĩnh từ nơi xa truyền đến, hiện tại ngân châm đã xử lý toàn bộ những người khác, kể cả những kẻ còn nằm trong đống túi da trâu. Hắn là người cuối cùng, lúc này ngân châm đang đối diện với hắn, sợi chỉ trắng ở phía sau đang căng lên thẳng tắp, như muốn lập tức hành động.
Một thân ảnh màu xanh nhạt dần chuyển thành đậm, hiện hình phía sau ngân châm. Yến Nương dùng hai ngón tay kẹp lấy cây châm, cúi người nhìn Phương Tĩnh đang quỳ trên mặt đất, hai tròng mắt lẫm liệt, hiện lên ánh sáng khác thường: “Có oan ôm oan, có thù báo thù, ai thiếu ngươi, thì ngươi đi tìm người đó, ngươi làm hại những người vô tội này làm gì?”
Phương Tĩnh ngẩng đầu, nhìn gương mặt ngậm ý cười trước mặt, đầu đột nhiệt ngẩng cao, “Thời gian đã qua mấy trăm năm, bọn họ đã sớm chuyển thế đầu thai vài lần, ta làm thế nào tìm được chứ?”
Đôi mắt Yến Nương cong lên, đầu lại cúi xuống, ghé vào bên tai Phương Tĩnh nhẹ nhàng nói mấy câu, Trong khoảng khắc, nàng nhìn về phía khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của hắn, trong miệng hỏi, “Nhớ kỹ chưa? Tìm được bọn họ, một người cũng đừng buông tha, để bọn họ nếm thử nỗi khổ ngươi và tộc nhân của ngươi từng chịu đựng. Chỉ có đau đớn thống khổ mới khiến người ta tỉnh táo mà sám hối.”
Phương Tĩnh hơi hơi hé môi, đôi mắt nhìn chằm chằm Yến Nương, trong miệng lẩm bẩm nói, “Ta nhớ rõ, cô nương nói lời nào ta đều ghi tạc trong lòng, chỉ là,” hắn ngập ngừng, “Năm đó bọn họ dùng túi da trâu đem chúng ta phong ấn lại, lấy tơ hồng được phù chú để khâu miệng túi, đó là để chúng ta không thể nào chuyển thế trọng sinh. Hiện giừo chúng ta đã không phải người không phải quỷ, chỉ sợ địa phủ cũng không chịu thu nhận.”