Kiều lão gia kích động liên tục gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Thanh, “Ta vẫn luôn biết đứa nhỏ ngươi không phải vật trong ao, hiện tại ngươi suy nghĩ cẩn thận, cha ngươi trên trời có linh thiêng cũng có thể nhắm mắt.”
Nói xong, ông lôi kéo Thẩm Thanh ngồi xuống, “Ngươi hiện tại có tính toán gì không? Là muốn thi khoa cử hay muốn ta vì ngươi tiến cử. Ta tuy chưa làm quan nhưng cũng quen không ít bằng hữu, nói không chừng có thể giúp chút việc.”
“Không cần đâu bá phụ, mấy ngày nữa, ta chuẩn bị đi tìm một người.” Hắn nói xong liền lấy ra tờ giấy Yến Nương đưa cho, mở ra trước mặt Kiều lão gia.
Kiều lão gia nhìn chằm chằm mấy chữ trên mặt giấy, một lát sau ông ta nhăn mày lại, “Đằng” một tiếng từ bên bàn đứng lên, “Ngươi muốn đi tìm ông ta? Ngươi muốn trở thành môn sinh của ông ta?”
Thẩm Thanh thấy sắc mặt ông ta đột biến thì cũng vội đứng lên, “Ta đối với Triệu đại nhân vẫn rát hâm mộ, ông ấy có cách trị quốc, yêu người tài như mạng, cho nên……”
“Ngươi là cảm thấy mình sống quá lâu rồi hay muốn Phượng Nghi chôn cùng ngươi?” Kiều lão gia đột nhiên đập lên bàn, “Ông ta là người nào? Phế tướng, làm sao có thể giúp ngươi đạt thành tâm nguyện, đó là chưa nói làm môn sinh của ông ta tùy thời đều có khả năng rơi đầu. Ta không hiểu, hoàng thượng nhiều thần tử như vậy, vì sao ngươi cố tình lựa chọn người này chứ?”
Nói xong, Kiều lão gia đặt mông ngồi xuống ghế, tay run run, vài lần vẫn chưa vầm được cái ly, vẫn phải nhờ Kiều phu nhân đem cái ly đưa qua ông ta mới miễn cưỡng uống hết ly trà xuống bụng.
Thẩm Thanh thấy mình đem nhạc phụ tương lai làm cho tức giận thành cái dạng này thì vội cứng người ở tại chỗ, không dám cử động, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, ngượng ngùng không biết nói cái gì mới tốt.
“Cha, không đáng vì chút chuyện này mà làm bản thân tức giận đâu,” Kiều Phượng Nghi từ ngoài cửa đi vào, vỗ vỗ lưng Kiều lão gia, giúp ông ta thuận khí, “Người này cha còn không hiểu sao? Mỗi ngày hắn chỉ vùi đầu đọc sách, hai tai không nghe chuyện thiên hạ, con nghĩ hắn cũng không quá rõ ràng chuyện Triệu đại nhân bị phế đâu,” nói xong nàng hướng Thẩm Thanh ra dấu, “Ngươi mau tới nói với cha, có phải do ngươi không hiểu rõ tình hình không?”
Thẩm Thanh biết nàng đang vì mình giải vây nên vội đi lên nói, “Kiều bá, ta xác thật không biết Triệu Trạch Bình bị phế, nhưng là…… Nhưng là…….” Hắn cắn môi, “Cả triều văn võ bá quan này ta đều chướng mắt, chỉ có ông ta……”
Kiều lão gia mới vừa được nữ nhi khuyên thì thoải mái một ít, nghe thấy lời này thì râu lại dựng lên, mặt cũng trướng đến đỏ bừng. Cũng may Kiều Phượng Nghi nhanh tay lẹ mắt, lôi kéo Thẩm Thanh đi ra ngoài cửa, “Cha, con đưa hắn ra ngoài, ngài nghỉ ngơi đi, ngàn vạn đừng để hắn chọc tức.”
Nàng lôi kéo Thẩm Thanh đi ra đến ngoài cửa, đôi mắt đánh giá hắn trên dưới, giống như đây là lần đầu tiên gặp hắn vậy, “Vì sao không phải ông ta không được?”
“Kẻ sĩ có thể vì tri kỷ mà chết.”
“Ông ta đã là phế tướng.”
“Ta tin người cho ta tờ giấy này có dự tính của nàng.”
Kiều Phượng Nghi gật gật đầu, thân mình dựa nghiêng lên con sư tử bằng đá cạnh cửa, ánh mắt lại nhìn lên không trung, “Tuy không bao lâu nữa ta sẽ gả đến nhà ngươi nhưng nói thật ta cũng không hiểu ngươi lắm, không biết ngươi nghĩ cái gì, càng không biết mỗi ngày ngươi làm gì?”
Đôi mắt Thẩm Thanh sáng lên, giống như bị nước rửa trôi, “Ngươi muốn biết sao?”
Kiều Phượng Nghi ngửa đầu, “Đương nhiên muốn.”
“Vậy đi với ta.”
Hai người đi trên đường núi gập ghềnh hơn một canh giờ, Kiều Phượng Nghi rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, “Ngươi mỗi ngày đều chạy đến đây sao?”
Thẩm Thanh đem túi nước đưa cho nàng, “Không riêng gì nơi này, còn có bên bờ sông, ta đã đến đó không dưới trăm lần, nhưng ta càng đi càng thấy thực tế với bản đồ khác nhau quá lớn. Ngươi xem này, đường núi này cơ hồ mỗi lần đo đều ra số liệu khác nhau, cứ thế thì việc đo vẽ bản đồ cũng không thể nào chuẩn xác được.”
“Vì sao ngươi muốn đo cái này?” Kiều Phượng Nghi lau mồ hôi, khó hiểu nhìn hắn.
“Hành quân đánh giặc, tu sửa ruộng đất đều cần bản đồ, nếu ta có thể đem tình hình các châu huyện cả nước đều vẽ ra thì có phải sẽ để lại cho hậu nhân một tài sản vô giá hay không,” hắn thở dài, “Đáng tiếc ranh giới Đại Tống là con đường quanh co khúc khuỷu, núi rừng cao thấp đan xen, nếu chỉ dùng bước chân người để đo thì quá là khó khăn.”
“Nếu bước chân người không chuẩn thì thử đường chim bay xem?” Kiều Phượng Nghi nhìn không trung, chậm rì rì nói ra những lời này.
“Chim bay?”
“Chim bay trên trời là bay thẳng, có thể bỏ qua những khoảng cách khác biệt về địa lý. Ta từng nuôi một con bồ câu, loại chim này rất dễ thuần phục, ta nghĩ nếu dùng bồ câu đo lường khoảng cách thì có lẽ so với người đo sẽ tốt hơn không ít.”
Tay Kiều Phượng Nghi tay đột nhiên bị Thẩm Thanh kéo lại, “Ta sao lại không nghĩ đến điểm này chứ, đúng là đầu gỗ, Phượng Nghi, ngươi thông minh quá, ngươi là nữ tử thông minh nhất ta từng gặp.” Hắn kích động, chân đột nhiên giẫm đến một khối bùn đất mềm xốp, mắt cá chân hung hăng mà bị vặn, đau đến nỗi hắn hít một ngụm khí lạnh, đặt mông ngã ngồi trên đất.
Kiều Phượng Nghi cau mày ngồi xuống bên cạnh hắn, ngữ khí vừa tức vừa vội, “Thế nào, bị thương rồi sao?”
Thẩm Thanh đứng lên đi hai bước, đau đến nhe răng trợn mắt, lại xua tay nói: “Không có việc gì, không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi.”
Lúc này bụi cỏ bên cạnh lại động đậy, rồi “Rầm” một tiếng cỏ bị tách ra, một lão đầu nhi râu tóc bạc trắng, cả người khô gầy từ bên trong ló đầu ra, phía sau ông ta cõng một cái giỏ tre đựng thảo dược, miệng đang cười, lộ ra mấy cái răng còn sót lại nói với hai người, “Công tử, bị sái chân hả? Nhà ta cách chỗ này không xa, con dâu ta biết chút y thuật, để nàng nhìn giúp ngươi, chỗ nào bị sai khớp thì nắn lại.”
Thẩm Thanh bị hù nhảy dựng, vội vàng xua tay, “Không đáng ngại, không đáng ngại, ta còn có thể xuống núi.” Nói xong, hắn lại thử đi vài bước, nhưng chân vừa mới chạm đất thì đã đau đến tận xương, khiến hắn rên rỉ ra tiếng.
“Công tử, bộ dáng này của ngươi làm sao mà xuống núi, cũng không thể để vị cô nương này bồi ngươi xuống núi được, vẫn là để con dâu ta nhìn cho.” Lão đầu nhi quệt miệng nói.
“Đúng vậy, ngươi vẫn là nghe lời vị lão nhân này đi, thời gian để lâu, mắt cá chân sưng lên thì mười ngày nửa tháng ngươi cũng không thể lên núi vẽ bản đồ được đâu.” Kiều Phượng Nghi ở một bên khuyên bảo.
Câu này nói động đến điểm mấu chốt của Thẩm Thanh nên hắn rất nghe lời mà lung lay đi cùng Kiều Phượng Nghi và lão nhân kia đến giữa sườn núi, rồi lại đi tiếp một chút nữa liền nhìn thấy một tòa đình viện không lớn giấu giữa sườn núi đá, tường viện bò đầy dây leo, kín như vây cá.
“Lão nhân gia, vì sao ngài lại ở nơi vắng vẻ thế này?” Kiều Phượng Nghi nhẹ giọng hỏi.
Lão đầu nhi mở cửa, buông giỏ tre, nói “Đời đời chúng ta đều ở đây, cũng quen rồi, lười dọn đến chỗ khác.”
Đang nói thì trong phòng truyền đến một tiếng trẻ con, “Gia gia, sao ngài về sớm thế?”
Cùng với thanh âm này, một tiểu hài nhi tầm sáu bảy tuổi đang chạy ra từ trong phòng, trên đầu alf hai búi tóc tròn tròn, mặt và mắt đều tròn, rất giống hài tử trong tranh tết.