Trên mặt Yến Nương lộ vẻ khó hiểu, “Ngươi muốn nói ai?”
Hứa Đại Niên lắc đầu nói, “Mười sáu năm trước, hắn vì việc thuyền cháy mà bị vu khống là thủ phạm, mang theo bộ hạ trốn suốt 8 năm trên núi Nê Cô Sơn, sau lại bị Chung Chí Thanh cấu kết Liêu binh giết hại. Hiện tại Chung Chí Thanh bị ta giết chết, án này cũng thành án chết, oan khuất trên người hắn cũng vĩnh viễn không được rửa sạch, cho nên ta mới thẹn ở trong lòng.”
Yến Nương nhướng mày, “Ngươi nói là Nghiêm Chỉnh Dương ư?”
Hứa Đại Niên gật đầu, “Đúng là hắn, ta từng trèo đèo lội suối đi tìm hắn, sau mới biết hắn đã sớm đổi tên họ là Tưởng Vũ Thành, trốn ửo núi Nê Cô Sơn.”
Yến Nương cúi đầu, trong miệng nói liên miên, “Tưởng Vũ Thành, Nê Cô Sơn……” Trong lòng nàng chợt cả kinh, không tự giác buộc miệng thốt ra một câu, “Chẳng lẽ…… Hắn lại là chả ruột của nàng ấy?”
Hứa Đại Niên nghi hoặc mà nhìn chằm chằm nàng, “Cô nương đang nói ai? Hắn là phụ thân của ai? Chẳng lẽ Tưởng Vũ Thành kia có hài tử sao?”
Yến Nương không đáp lại hắn, nàng ngửa đầu, ánh sáng trong mắt dần trầm thấp, áp lực, “Ta đáp ứng ngươi, sẽ thắp một nén nhang cho hắn, còn đốt tiền giấy và nói với hắn rằng kẻ hại chết hắn đã chết, chuyện còn lại hắn không cần lo lắng. Ta tin chắc hắn có thể an giấc ngàn thu.”
Nghe vậy, Hứa Đại Niên nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lại càng lúc càng xa xăm, dần dần hướng qua vách núi kia, “Nhưng ta chung quy cũng phạm quá nhiều sai lầm, vì bản thân tư lợi mà hại quá nhiều người……”
Yến Nương nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy khuất tử điểu đang nhìn hắn, đáy mắt là bình thản sau khi tang thương được gột rửa.
Thấy một màn này, Yến Nương xoay người về phía sau, “Hứa Đại Niên, ta sẽ đưa bọn họ đến luân hồi chi cảnh, mười mấy năm say bọn họ sẽ lại dùng bộ dáng sạch sẽ mà chuyển thế trọng sinh, chứ không cần biến thành bộ dáng xấu xí này mà tồn tại.”
Người phía sau lưng trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc nhẹ nhàng nói, “Đa tạ.”
Yến Nương ngẩng đầu, nhìn về phía tinh quang lộng lẫy trên bầu trời, trong khoảnh khắc, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng bước chân ngày càng dồn dập của Hứa Đại Niên.
Hắn mở rộng cánh tay, nhằm vách núi mà thả người nhảy xuống, dưới cái nhìn chăm chú của vô vàn trăng sao, thân thể hắn hóa thành một vòng cung mỹ lệ bay lên. Hắn, rốt cuộc đã tự do.
Nghe phía sau rốt cuộc khôi phục yên lặng, Yến Nương cúi đầu, trái tim bị thê lương vô tận lấp đầy không còn một khe hở. Không biết qua bao lâu, nàng quay đầu lại nhìn về phía vách núi, lẩm bẩm nói, “Hứa Đại Niên, ta cũng chẳng hơn ngươi là bao, cứ sống cẩu thả dưới gánh nặng hận thù này, có điều ngươi đã được giải thoát, mà ta vẫn phải tiếp tục bước đi.”
Dứt lời, nàng tự giễu mà cười cười, từ vạt áo lấy ra một khối khăn lấp lánh ngân quang, hướng khuất tử điểu còn đứng than khóc bên vách núi ném qua.
***
Đồ ăn mới vừa dọn ra thì đại môn đã bị đẩy mở, Tấn Nhi cợt nhả từ cửa dịch đến bên bàn đá, nhìn lên bên trên nhưng rồi lại nhíu mày kéo góc áo Hữu Nhĩ, “Hữu Nhĩ ca ca, Tích Tích tỷ tỷ, mấy hôm trước ngươi hứa nói làm thịt cua cho ta ăn mà, sao hôm nay trên bàn cơm lại không có?”
Hữu Nhĩ bĩu môi rõ là dài, hướng hắn mở hai bàn tay, “Làm một lần mà ta đã mất 5 cái móng tay, nếu lại làm lần nữa thì sau này việc trong tú trang sẽ chẳng ai làm nữa, chẳng lẽ ngươi thay ta làm sao?”
Tấn Nhi cũng chu miệng, trên khuôn mặt trắng nõn là tràn đầy ủy khuất, “Cha nói cua mùa thu là béo nhất, ta khó khăn lắm mới chờ được, nhưng miếng ngon đến miệng lại bay đi.”
Lúc này một bàn tay mềm mại vuốt đỉnh đầu hắn, Yến Nương cúi người, một tay khác nhẹ nhéo cái mặt hắn, “Không phải không cho ngươi ăn, chỉ là mấy ngày trước ngươi bị kinh hách, không nên ăn đồ ăn lạnh, chờ qua chút thời gian, thân thể ngươi tốt hơn thì ta sẽ bảo Hữu Nhĩ làm cho ngươi ăn được không?”
Tấn Nhi nhăn lông mày, “Nhưng đợi mấy ngày nữa, con cua sẽ không còn béo.”
Yến Nương cong môi cười, “Cái này có khó gì? Chúng ta chọn mấy con cua, nuôi trong ao cá ở viện, chờ tụi nó lớn thì sẽ để Hữu Nhĩ làm cho ngươi ăn.”
Nghe vậy, Tấn Nhi kích động mà xoắn đến xoắn đi, rúc đầu vào trong lòng nàng nịnh hót tung trời, “Vẫn là Yến Nương đối với ta tốt nhất, trên thế giới này, Tấn Nhi thích nhất chính là Yến Nương.”
Hai người đang nói thì chợt thấy Trình Mục Du từ bên ngoài đẩy cửa vào, thấy Yến Nương liền cười nói, “Cô nương thật đúng là có bản lĩnh giỏi, ao cá thế nào lại nuôi được cua biển, Trình mỗ xem ra kiến thức quá nông cạn rồi.”
Yến Nương khom mình hành lễ, “Đại nhân đã khỏe hơn chưa?”
Trình Mục Du gật đầu, “Khá hơn nhiều rồi, đã làm phiền cô nương lo lắng.” Nói đến đây, hắn khẽ vuốt búi tóc của Tấn Nhi, hơi giả vờ trách móc nói, “Ngươi ngửi thấy mùi thơm mới chạy qua, hiện tại còn ngượng ngùng mà xoắn xít, không khỏi cũng quá giả bộ đi.”
Tấn Nhi vốn chính là tới tú trang ăn cơm, chỉ là thấy Trình Mục Du bỗng nhiên tới thì cũng không dám lỗ mãng nữa. Ai ngờ lần này phụ thân thế nhưng không trách hắn không hiểu lễ nghĩa, vì thế hắn vội le lưỡi, vui tươi hớn hở đi đến bàn đá ngồi xuống, cùng Hữu Nhĩ ăn uống thỏa thích.
Thấy hai người ăn đến vui vẻ vô cùng, Yến Nương liền xoay người nói với Trình Mục Du, “Đại nhân, người đã bị ngài đuổi đi rồi, hiện tại muốn nói gì thì mau nói đi.”
Thấy tâm tư bị nàng đoán được, Trình Mục Du liền dứt khoát nói thẳng không cố kỵ, “Yến cô nương, trước khi chết Hứa Đại Niên có từng nói với ngươi về gốc tích gan rồng từ đâu ra không?”
Yến Nương lắc đầu, “Hắn chưa từng nhắc tới việc này, mà lúc đó ta cũng sơ sảy khi quên mất không hỏi hắn.”
Nghe vậy, giữa mày Trình Mục Du là một tầng mây đen, hai tay nhẹ nhàng chà xát, thấp giọng nói, “Nhưng tìm không được kẻ đồ long kia, thì lòng ta không an tâm.”
Yến Nương nhướng mày, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn “Đại nhân có cái gì không an tâm?”
Trình Mục Du nhất thời sửng sốt khôg biết nói sao, đôi mắt từ trên mặt Yến Nương chuyển tới giàn nho phía sau nàng, hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm vào những chuỗi quả nho chín, phảng phất như trên đó có thứ gì đặc biệt hấp dẫn hắn.
Yến Nương trừng hắn một cái, đột nhiên duỗi tay túm chặt tay áo hắn, không chút tị hiềm mà lôi kéo hắn đi ra ngoại viện. Cũng may Hữu Nhĩ cùng Tấn Nhi đang ăn đến không kịp ngẩng đầu, cho nên mới không thấy hành động kỳ quái của hai người.
***
Đi đến tận chỗ sâu trong ngõ nhỏ, nơi không có người ở thì Yến Nương mới buông tay ra, xoay người trực tiếp nhìn Trình Mục Du, lạnh lùng nói, “Đại nhân, ngươi từng đáp ứng với ta sẽ không đem chuyện ta bị thương đêm đó nói cho người khác, nhưng hiện tại ngươi không chỉ nói cho lệnh tôn, còn lần lượt nhắc tới chuyện này, đến tột cùng là vì sao?”
Trình Mục Du bị nàng nói đến không hiểu gì cả, “Cô nương nói ta đem việc này nói cho gia phụ sao?”
Yến Nương hừ lạnh một tiếng, “Nếu không phải như thế thì vì sao ông ta lại đặc biệt tới Tễ Hồng tú trang xem rồi thử ta chứ? Trừ phi là ngươi đem bí mật của ta nói cho ông ta, nếu không ta chẳng nghĩ được lý do nào khác.”