Ngày thứ hai.
Hôm nay đệ tử cấp thấp trẻ tuổi được nghỉ phép, nên sau khi thổ nạp mây mù xong bạch xà hiếm thấy ngủ nướng.
“Đừng có ngủ, đại sâu lười, cùng đi với ta ra phía sau núi hái trái cây nào?” Đầu Từ Linh kề gần sát đầu rắn hỏi.
Quay đầu, tiếp tục ngủ.
Từ Linh tức giận đưa tay kéo đuôi rắn, giật cả buổi cũng không có đem bạch xà từ bên trên cột trước cửa giật xuống. Rắn ăn thịt lại không ăn hoa quả, trước kia lúc buồn chán bạch xà đã nếm thử trái cây, nhưng vì giống loài khác biệt vị giác không giống nhau, nên về căn bản nếm không ra nửa phần mỹ vị lúc trước của chúng, chỉ cảm thấy như là cái túi nước.
“Ngươi nếu như chơi với ta, ta liền chuẩn bị Bồi Nguyên đan cho ngươi.”
Từ Linh hai tay khoanh ở trước ngực, cười híp mắt nói một câu khiến cho bạch xà động tâm.
“Hí...iiiiii ~ ~ “
“Ngươi đồng ý hả? Quả nhiên là con rắn tham ăn, ăn nhiều phế đan như vậy cũng không có làm ngươi chết no. Đi, tới sau núi nào.”
Từ Linh dẫn đầu, bạch xà đi theo phía sau, một người một rắn lảo đảo hướng sau núi mà đi, Dương Mộc dứt khoát quay về đại điện nhắm mắt làm ngơ, kỳ thật... Trong lòng của hắn cũng muốn đi chơi.
(Editor: Tsundere:))))
Uốn tới ẹo lui đi theo phía sau Từ Linh, ngang qua dãy cung điện đi vào phía sau núi. Phía sau núi càng giống như là địa phương tự học của các đệ tử Thuần Dương Cung, rừng trúc xanh tươi đong đưa theo gió, bên dòng suối bãi cỏ xanh ngát. Khắp nơi có thể thấy được đệ tử yên tĩnh tu luyện, thỉnh thoảng cũng có vài đôi tình lữ ngồi cạnh nhau anh anh em em ở bên thác nước. Nói tóm lại, nơi này là chỗ tốt, tương tự công viên bên cạnh trường đại học.
Thuần Dương Cung nằm ở Hoa Sơn có linh khí sung túc sinh cơ dồi dào, hoa tươi cây ăn quả có đủ tất cả, Từ Linh thuần thục tiến vào rừng cây quay tới quay lui để tìm một cây lê.
Cây lê rất già, nhìn ra ít nhất cũng phải năm sáu trăm tuổi, lê hương to lớn treo đầy cành cây. Nơi này cũng chỉ có Từ Linh Dương Mộc loại đệ tử thân truyền này mới có thể tới gần, các đệ tử lớn tuổi đối với quả lê hương không có hứng thú, tiện nghi cho tiểu thí hài.
“Gốc cây lê này kết trái ăn rất ngon đấy, ngươi không nếm thử a?” Từ Linh vừa ăn vừa đưa quả lê hương tới bên miệng bạch xà.
Bạch xà nghiêng đầu rắn một cái.
“Tốt a, các ngươi rắn đều ăn thịt, vậy ta liền không khách khí.”
Ăn xong quả lê trong tay, Từ Linh ngẩng đầu lên thì vừa khéo trông thấy tán cây ở chỗ cao có một quả lê đặc biệt lớn, tròng mắt chuyển động, thấy bên cạnh bạch xà đang nhàm chán ngủ.
“Đại sâu lười, ngươi leo lên giúp ta đem quả lê đó lấy xuống đi, ta với không tới.” Từ Linh da mặt dày nói.
Bạch xà trợn mắt trừng một cái. Tin ngươi liền thấy quỷ, ngươi không phải biết khinh công sao, tuy nói trong lòng bất mãn nhưng không thể không uốn quanh thân cây leo cây hái lê, ở Thanh Hư Cung lăn lộn cũng không thể đắc tội địa chủ.
Rắn bò cây rất nhanh cũng rất đơn giản, đầu rắn đè nhánh cây, nhẹ nhàng nhoáng một cái rồi ngậm quả lê ném về phía Từ Linh. Từ Linh cười khanh khách tiếp lấy quả lê, lau cũng không lau há miệng liền ăn.
Bỗng nhiên, bạch xà trông thấy ở phía xa có người quen đi tới. Đặt vào kiếp trước tuyệt đối thuộc về loại minh tinh phái thần tượng, ngũ quan thanh tú đẹp trai lại mang chút dịu dàng, đặc biệt là cặp mắt hẹp dài kia tựa hồ mang theo từng tia từng tia sầu lo, người mặc trường bào màu trắng lam vân lưng đeo hai thanh bảo kiếm, không chỗ nào không biểu lộ ra cao quý cùng tao nhã.
Chính là người nổi tiếng ở Thuần Dương Cung, Đại sư huynh Sở Triết.
Từ Linh đang ở dưới cây ăn lê sau khi nhìn thấy nam tử kia thế mà hai mắt đăm đăm tim đập nhanh hơn, tiếng tim đập rõ đến mức bạch xà đang đợi ở trên tàng cây đều có thể cảm nhận được rung động.
Xong, Từ Linh mắc bệnh mê trai rồi, bạch xà nghĩ như thế.
Ném quả lê đi rồi lau miệng, Từ Linh lúng ta lúng túng sửa sang lại phục sức và kiểu tóc rồi chạy bước nhanh hướng tới soái ca kia, lúc sắp tới trước mặt thì động tác quay ngoắt 180 độ trở nên rụt rè. Bạch xà trừng mắt, ngươi cô gái nhỏ này diễn kỹ lúc nào lợi hại như vậy?
(*) Quần áo và trang sức
“Đại sư huynh tốt ~ “
Soái ca dừng bước lại, mặt mỉm cười nhìn Từ Linh. Bạch xà quay đầu không dám nhìn, xem chứng xấu hổ đều mắc vào, đồ đần cũng có thể nhìn ra được dáng vẻ khẩn trương của cô nàng kia.
Sở Triết, tuổi còn trẻ tư chất trác tuyệt, nghe nói tu vi cao thâm ở trong đông đảo đệ tử xếp số một, tương lai cũng là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí chưởng môn đời kế tiếp của Thuần Dương Cung, một tên gia hỏa vừa có thiên phú tốt lại vừa tài hoa.
“Linh Nhi sư muội, lại trộm đi phía sau núi tới chơi sao, ngươi tinh nghịch như thế Vu sư thúc sẽ vui đâu.” Sở Triết sờ lấy đầu Từ Linh thân thiết nói.
“Nào có ~ thật ra sư phụ đều biết cả. Đại sư huynh, ngươi tới phía sau núi tu luyện sao?”
Từ Linh được sờ đầu ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, híp mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp ở đỉnh đầu.
“Biết Vu sư thúc sủng ái ngươi nhất, nhưng tuyệt đối đừng ham chơi mà làm chậm trễ tu luyện. Ta vừa mới xuất quan có chút khó chịu tùy tiện đi một chút, đại xà của Vu sư thúc cũng bị ngươi lừa gạt ra.” Sở Triết nhìn một chút bạch xà bên trên cây lê.
Từ Linh vẻ mặt ngượng ngùng.
“Không phải không phải, là ta dẫn nó đến ăn quả đào đấy, dù sao nó thường xuyên không có ở Thanh Hư Cung. Đừng nhìn nó tu vi thấp nhưng mà lại thông minh lắm đó, tới, đại sâu lười vẫy cái đuôi nhìn một chút.” Từ Linh giống như dâng vật quý gọi bạch xà.
Bạch xà lắc đầu một cái, cũng không thèm nhìn Từ Linh.
“Ai nha nha ngươi ~ ngươi đồ sâu lười này là muốn tạo phản sao!Xem ta trở về nói cho sư phụ biết ngươi ăn vụng tiên hạc!”
Nghe lời nói của Từ Linh mà rắn suýt chút nữa thì từ trên cây ngã xuống, tiểu nha đầu này làm sao biết tất cả mọi chuyện!
Khóe miệng Sở Triết giật một cái.
“Đại sâu lười không nghe lời Đại sư huynh chớ để ý, chờ ngày nào đó ta nhất định sẽ dạy dỗ nó nghe lời.” Từ Linh nắm chặt quả đấm nhỏ.
“Tiểu Linh Nhi cũng đừng khi dễ con bạch xà này, thú loại khai linh trí cực kì không dễ. Được rồi, ngươi trước tiên tự mình chơi, ta đi dạo trên núi để giải sầu.”
“Tạm biệt đại sư huynh ~ “
“Về sớm một chút ~ “
Sở Triết khoát khoát tay bước nhanh rồi dần dần mất hẳn ở trong rừng trúc, Từ Linh thì là như người mất hồn đứng tại chỗ cười ngây ngô. Bạch xà lắc đầu cảm thán, tiểu tinh nghịch cũng sẽ có thời điểm nghiêm túc. Nhìn Đại sư huynh kia rõ ràng là đem Từ Linh coi là con nít, thật đáng thương, chỉ mong nha đầu đừng bởi vì thất tình mà ảnh hưởng tới tu luyện.
Một bên khác, Sở Triết đang đi trong rừng trúc, chậm rãi dừng lại, phía trước đi tới một đệ tử Thuần Dương Cung cũng rất anh tuấn, từ khí thế mà xem thì hai người không kém nhiều.
“Chúc mừng tu vi của Đại sư huynh tinh tiến, không hổ Thuần Dương đệ nhất thiên tài.” Đệ tử Thuần Dương Cung trước mặt giọng kỳ lạ nói.
“Ha ha, tạ ơn Nhị sư đệ, tu vi của Nhị sư đệ đồng dạng tiến nhanh.”
“Đâu có, ta chỉ hi vọng tại lúc tông môn thi đấu sẽ không thua quá khó coi mà thôi.”
“Tỷ thí gặp.”
“Tỷ thí gặp.”
Hai người gặp thoáng qua, bầu không khí rất là không hòa hợp. Chỉ cần ở đâu có người, ở đó có giang hồ (*), Thuần Dương Cung dạng tiên sơn tu luyện này cũng không thể ngoại lệ.
(*) Ở đâu có người, ở đó có drama. Và drama ở đây là sư huynh đệ bất đồng, ko ưa nhau.
Từ Linh vẫn còn ở dưới cây ngẩn người, mặt mũi tràn đầy vẻ mơ mộng không biết đang suy nghĩ gì, bạch xà dứt khoát ở bên người của Từ Linh cuộn thành một đống ngủ ngon. Ngủ ngủ, bỗng nhiên nâng lên đầu rắn nhìn về phía rừng trúc, nơi đó có người đi tới.
Đuôi rắn đẩy Từ Linh còn đang ngẩn người.
“A? Làm gì đẩy ta?”
Ngẩng đầu nhìn thấy thân ảnh kia.
“A...! Nhị sư huynh! Sư muội Từ Linh gặp qua Nhị sư huynh.” Từ Linh mau dậy hành lễ, thái độ cung kính thậm chí còn có chút ít sợ hãi. Cái này khiến bạch xà thật bất ngờ, nha đầu này cũng có thời điểm sợ hãi?
“Tiểu Linh Nhi sư muội, lại tới ăn lê ha ha, hả? Con rắn này là thế nào?” Nhị sư huynh chỉ chỉ bạch xà bên cạnh người Từ Linh.
“Đây là yêu thú mà sư phụ ta tìm tới để trông coi đại điện.”
“Hừ! Hiện tại ngay cả súc sinh cũng có thể tiến vào đại môn Thuần Dương Cung chúng ta!”
Bạch xà gắt gao nhìn chằm chằm cái người gọi là cái gì Nhị sư huynh này, tên kia gặp bạch xà nhìn mình chằm chằm lập tức hỏa khí dâng lên.
“Nghiệt súc!”
Hai mắt trừng vừa muốn rút kiếm.
“Nhị sư huynh... Sư phụ ta rất thích con bạch xà này...” Từ Linh vội vàng ngăn ở trước mặt bạch xà.
“Về sau tốt nhất đừng đi loạn, nói không chừng lúc nào liền biến thành vỏ kiếm da rắn của các sư đệ, hừ!”
Vị Nhị sư huynh này không biết tại sao lên cơn điên hừ một tiếng phất tay áo rời đi. Chẳng trách Từ Linh đối với những người khác không giống như thế, bạch xà thật muốn ăn cái tên bệnh thần kinh này.
Thấy nhị sư huynh đi xa rồi Từ Linh dùng sức thở một hơi.
“Đó là Nhị đệ tử của chưởng môn, Liêu Thiên Tinh. Trong các sư huynh sư tỷ thì hắn tính tình không tốt nhất mà lại luôn thích cùng Đại sư huynh đối đầu. Mấu chốt tu vi của hắn cao lại còn là chấp sự của Chấp Pháp điện, không ai dám ở trước mặt hắn hó hé gì, bằng không chắc chắn mượn cơ hội dùng môn quy xử trí. Theo như truyền thuyết thì người nhà hắn dưới núi mấy chục miệng bị yêu quái hại chết, cho nên rất không thích yêu quái.”
Thì ra là như vậy, mà xem ra ở đâu cũng như nhau hết, ngay cả người tu tiên cũng chạy không thoát lục đục với nhau, nhưng người nhà ngươi bị giết cùng ta có quan hệ gì? Chẳng lẽ nếu bị người giết thì ngươi liền căm hờn nhân loại trong thiên hạ à? Bệnh thần kinh.
Bạch xà cùng Từ Linh hết hứng thú sớm trở về Thanh Hư Cung.
- ------------------------------------
Editor: KumoShiro001.
Chương sau bị ăn hành~~