Ở Hoa Sơn đếm không hết cung điện lầu các đi dạo mấy ngày, bạch xà rốt cuộc cũng biết rõ tình hình cơ bản.
Thuần Dương Cung, nghe nói là do một vị đại năng nào đó ở tiên giới sáng lập ra, chính là trấn quốc Thần Tông của Đại Đường đế quốc. Nội tình vững chắc, cao nhân đếm không hết và người thành tiên có rất nhiều, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu thiên hạ đệ nhất tông môn.
Đại khái chia làm năm mạch, phân biệt là chưởng môn Lý Tướng Ngôn Ngọc Hư nhất mạch, cùng thế hệ với chưởng môn là bốn vị sư huynh muội, Thương Vũ Kim Hư, Giang Ly Linh Hư, Kỳ Vân Tử Hư, cuối cùng là Vu Dung Thanh Hư nhất mạch. Ngày thường mỗi người coi giữ một phong, vị trí của bạch xà chính là Thanh Hư Cung.
Trong thiên hạ, hầu như nguyện vọng của mỗi người khi còn bé đều là đầu nhập Thuần Dương để tu tiên vấn đạo tìm kiếm phương pháp trường sinh bất lão, thế nhưng tư chất có hạn, vạn người vào núi chưa chắc đã được một. Người có thể vào sơn môn không ai không phải là tài năng xuất chúng trong thế gian, chính là thuộc về cái loại đỉnh đầu tỏa ra linh khí đến nỗi cho dù đậy vách quan tài lại cũng không ép xuống được (*).
(*) Câu này đại khái nói là những người được gia nhập Thuần Dương hầu như ai ai cũng có tư chất xịn xò cao ngút trời:v
Thuần Dương Cung là danh môn chính phái đứng đầu được thế nhân vô cùng kính trọng, hạo nhiên chính khí phẩm hạnh lương thiện chính trực. Mặc kệ tà tu hay là yêu ma làm hại nhân gian, Thuần Dương đệ tử xuống núi lịch lãm nếu thấy đều sẽ rút kiếm trừ ác. Quan trọng nhất, người của Thuần Dương Cung toàn tâm toàn ý tu hành đối với phàm thế không có hứng thú gì, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao đế vương nhân gian lại tôn Thuần Dương làm trấn quốc Thần Tông.
Một lòng nghĩ thoát tục cầu thành tiên lại còn không mưu cầu danh lợi thích trừ gian diệt ác, giáo phái tốt như vậy quả thực chính là tin mừng của người cầm quyền.
Bạch xà cảm thấy mình đã ôm vào bắp đùi, hơn nữa còn là cái loại bắp đùi mọc đầy lông chân đặc biệt chắc kia, đây chính là trấn quốc Thần Tông, ai dám đánh lên núi gây sự? Quả thực là phúc địa tốt nhất để ăn no chờ chết, ân, còn phải hảo hảo vuốt mông ngựa bớt bị người ta một cước đá xuống núi.
Thế là, Dương Mộc và Từ Linh phát hiện con bạch xà lười biếng kia gần đây chịu khó rất nhiều...
Cung điện bốn phía được bao quanh bởi núi rừng nhưng đừng nói là chuột, ngay cả con rệp cũng không có. Bạch xà chỉ cần ở nơi nào đó bò qua, lưu lại khí tức của loài rắn liền đem những loài chuột kia dọa đến mức dọn nhà chạy trốn, chỉ trông coi đại điện thôi thế mà bạch xà lại hao tâm tổn trí nhọc nhằn chỉnh đốn hoàn cảnh xung quanh.
Vu Dung Thanh Hư nhất mạch trong cung điện tính luôn cả Vu Dung mới chỉ có ba người, và một con rắn.
Nói là bắt trở về canh cổng nhưng thực tế chỉ là để cho có một con sủng vật đẹp mắt, không cần mỗi ngày phải giữ cửa, trong lúc rảnh rỗi bạch xà bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để tăng thêm tốc độ tu luyện.
Tiên sơn phúc địa kỳ ngộ có nhiều, ví dụ như từ Linh Hư cung thuận gió thổi tới nồng nặc mùi vị của linh đan diệu dược.
Linh Hư nhất mạch chú tâm vào chế dược luyện đan vẽ phù, y thuật cao siêu, là sơn phong chuyên về y dược luyện đan của Thuần Dương. Đều cho rằng đệ tử của Linh Hư nhất mạch chỉ biết luyện đan không biết đánh đấm thì coi như lầm to rồi, luyện đan đòi hỏi phải có cơ sở vững chắc, hơn nữa ngày thường luyện đan chế dược dùng y thuật cứu người nên bằng hữu có rất nhiều, kiếm pháp gì bảo bối gì người ta đều có thể kiếm tới tay, nói chúng là giàu nước đố đổ vách.
Bạch xà chính là để mắt tới đám Linh Hư đệ tử giàu nước đố đổ vách đó, bọn gia hỏa này rất giàu có, chỉ cần tới chỗ này nhặt chút rác rưởi tuyệt đối sẽ có chỗ tốt. Cũng giống như là chơi game vậy, cao thủ đại hào không quan tâm tới đồ rác rưởi, nhưng những đồ rác rưởi kia đối với mấy anh em tiểu hào mà nói chính là bảo bối.
Trước đại điện của Linh Hư cung có một lò luyện đạn to lớn hình hồ lô được bày bên trên một bông hoa sen đá, đan lô khắc đầy trận pháp bát giác có treo chuông đồng, cũng không biết treo chuông đồng ở trên đan lô là có ý nghĩa gì. Bạch xà quan sát đan lô hồi lâu cũng không nhìn ra lý do vì sao phải làm như vậy, như quen thuộc đi qua đại điện rồi hướng tới hậu viện.
Hai đệ tử trông coi đại điện làm như không thấy gì.
Tin tức Vu sư thúc mang về một con bạch xà rất nhanh truyền khắp Hoa Sơn, lúc ấy còn tưởng rằng là dị thú gì hiếm thấy kết quả lại là một con bạch xà bình thường, đám người lập tức mất hứng thú.
Về phần ngăn cản thì không cần thiết, một con rắn sủng vật mà thôi, nhiều lắm là ở trong Linh Hư cung nhặt chút thuốc cặn bã để ăn.
Không sai, bạch xà chính là đến nhặt cặn thuốc và luyện đan thất bại phế đan để ăn, nói tới chỗ này liền phải cảm tạ năng lực nuốt mạnh mẽ và khả năng tiêu hóa đáng sợ. Người hiểu rõ loài rắn đều biết, rắn có thể nuốt vào con mồi so với khuôn miệng của mình lớn hơn nhiều, hơn nữa bản thân bạch xà còn thuộc về chủng loại bất kể là da lông xương cốt hay vảy giáp đều có thể tiêu hóa. Quá trình tiêu hóa có thể kéo dài đến mấy ngày thậm chí hơn mười ngày, đủ để thấy năng lực phân giải tiêu hóa của rắn rất mạnh.
Bò tới bên ngoài phòng luyện đan, nhìn cũng không nhìn những Linh Hư đệ tử kia bởi vì hiếu kì mà tới vây xem, đi vào bên ngoài chuyên môn cuộn thân thể lại lẳng lặng chờ.
Bất luận luyện đan hay là chế dược đều rất dễ xảy ra thất bại, tạo thành phế thải là không thể phục dụng được nữa, đặc biệt là vì phế đan có độc nên rất dễ gây ra phản ứng trúng độc. Phương thức xử lý bình thường là thu gom lại, sau khi đem chúng ghi sổ rồi mới vứt, nhưng bây giờ đã có công dụng mới, cho rắn ăn.
Đệ tử tuổi tác hơi lớn phụ trách quản lý phế thải nhìn một chút phế đan mới được đưa tới, dùng bút lông ghi vào sổ sau đó thả vào bên cạnh.
Bạch xà mở miệng rắn nhắm ngay mười mấy khỏa phế đan bên trong mâm sứ dùng sức khẽ hấp, phế đan bị hút vào miệng rắn, sau đó cuộn thân thể lại tiếp tục nhàn nhã chờ đợi.
Năng lực hấp vật của loài rắn được bạch xà phát dương quang đại.
Tu sĩ kia hài lòng cười cười, bạch xà này cũng có một chút tác dụng, tiết kiệm mình khỏi phải đi xử lý phế đan, món đồ này không có tác dụng gì thật không hiểu ăn để làm gì.
Phế đan cặn thuốc đối với con người mà nói là thứ vô dụng lại còn chứa độc tố, nhưng đối với bạch xà mà nói thì lại là đồ đại bổ. Có độc chỉ là đối với con người mà thôi, hơn nữa bạch xà dựa vào khứu giác cũng có thể phân biệt ra cái nào có thể ăn cái nào có độc.
Tới Linh Hư cung lăn lộn với đống phế đan cặn thuốc đã sắp tròn một tháng, tu vi của bạch xà tăng lên vụt vụt.
Trong điện có hai nữ tu đi tới, lấy ra hai viên đan dược chất lượng không tốt lắm dụ dỗ rắn.
“Đại Bạch, cho ngươi cái này ~ “
Trong lòng âm thầm bĩu môi, nhưng vẫn là ngoan ngoãn tiến lên há mồm ăn đan dược, chất lượng không tốt đại biểu cho dược hiệu không đủ, đối với mình mà nói đã thuộc về đồ đại bổ loại tốt nhất, dù sao có đan dược ai còn ăn phế thải.
“Vảy rắn thật xinh đẹp ~ “
Hai nữ tu ở trước mặt rắn bình phẩm từ đầu đến chân, hai mắt tỏa sáng khi nhìn chằm chằm vào vảy rắn. Bạch xà ngoảnh mặt làm ngơ, không vì hai mỹ nữ đưa đan dược liền nể tình chút nào, dù sao người ta cũng sẽ không cùng dã thú gây khó dễ.
(Edit: Bữa chọc chó bị dí:“>)
Lại chờ hai nhóm phế đan và một cái rương cặn thuốc tới, sau khi ăn hết tất cả bạch xà uốn éo người rời đi.
Đoạn thời gian gần đây tu vi tăng lên rất nhanh, phế đan cặn thuốc và những viên đan dược bán thành phẩm của mấy nữ tu kia có hiệu quả rất tốt. Sau khi hấp thu toàn bộ, rắn cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
Nếu như bây giờ gặp được sói xám tinh thì căn bản không cần độc rắn cũng khỏi cần xuống nước, bạch xà dám cam đoan sẽ ghìm chết nó ngay tại chỗ.
Uốn éo về Thanh Hư Cung.
Nhìn cũng không nhìn hai tiểu hài còn đang vất vả luyện công trực tiếp vòng ở trên cây cổ tùng bên cạnh vách núi, không nhúc nhích tiêu hóa thuốc bổ trong bụng, từng tia từng tia dược lực thuận theo mạch máu ngấm vào toàn thân bạch xà...
Không nghĩ tới lần tiêu hóa này mất tới một ngày.
Ngày thứ hai.
Sau khi tỉnh lại, bạch xà cảm thấy toàn thân có loại cảm giác trói chặt, lại sắp lột xác.
Từ Linh đang luyện kiếm khóe mắt liếc qua thì trông thấy đại xà quấn ở trên cây cổ tùng có chút quái dị, bèn dừng luyện kiếm lại đi tới kiểm tra, vừa nhìn liền khiến Từ Linh giật mình.
“Sư phụ... Sư phụ xảy ra chuyện nha...”
Nha đầu la to chạy đến hậu viện, Dương Mộc không rõ chuyện gì xảy ra nhìn một chút bạch xà, cũng cảm thấy hình như là lạ ở chỗ nào.
Vu Dung đang tại bồ đoàn tĩnh tọa tu hành, nghe được tiếng la không thể không mở mắt ra.
“Sư phụ xảy ra chuyện rồi! Đại Bạch sắp chết rồi!”
“Ừm?”
Mắt của Từ Linh hoa một cái, trong nháy mắt bị sư phụ mang tới trước cổ tùng bên cạnh vách núi.
“Sư phụ người coi, Đại Bạch toàn thân lu mờ ảm đạm ngay cả con mắt đều trắng ra...” Ngón tay Từ Linh chỉ vào bạch xà, giọng nghẹn ngào nói.
Vu Dung giơ tay ra hiệu cho Từ Linh bình tĩnh, sau đó thả ra thần thức quét nhìn, thần thức chính là tinh thần lực của con người, quan sát sự vật sẽ càng thêm kỹ càng hơn. Quét nhìn một vòng thì phát hiện ra sinh mệnh lực của bạch xà vẫn còn, kỳ quái là so với lúc vừa mang về núi thì sinh mệnh lực càng thêm dồi dào. Chẳng lẽ mấy ngày nay mình tĩnh tâm tu luyện đã xảy ra chuyện gì sao?