Bạch xà ở sườn núi phía sau thôn quan sát con người vốn định trở về thâm sơn, lại tại ngày cuối cùng trước khi đi làm quen một tiểu nữ oa.
Nữ oa sáu bảy tuổi ghim bím tóc sừng dê, người mặc váy may bằng vải thô được giặt đến trắng bệt, hoạt bát nhảy nhót ra phía sau núi đi hái hoa bắt bướm. Bình thường phía sau núi rất an toàn không có thú vật gì, nhưng hôm nay ở sau núi lại có một con sói già què chân quanh quẩn một chỗ. Lão sói vì thân thể tàn tật bắt không được con mồi sớm đã đói hoa cả mắt, trẻ nhỏ nhân loại đúng lúc thuộc vào loại mùi vị thơm ngon mà lại dễ tóm, ngay lập tức há miệng rộng nhào về phía tiểu nữ oa kia...
Tình tiết vở kịch rất máu chó, ngay tại khi tiểu nữ oa bị dọa đến ngốc trệ bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ mất mạng trong miệng sói, một đạo bạch quang hiện lên!
Bạch xà dùng tốc độ cực nhanh đem sói già quấn quanh từng vòng từng vòng, loài rắn tất sát kỹ, quấn quanh sau đó cơ bắp liền dùng sức co rút vào bóp chặt cho đến con mồi bị ngạt thở xương cốt bị ghìm gãy.
Dục vọng cầu sinh của lão sói bùng lên làm nó điên cuồng dùng móng vuốt đạp loạn quấy loạn, trên mặt đất bị đạp đào thành hố, móng vuốt cào tại bên trên vảy rắn lưu lại mấy đạo bạch ngấn, bạch xà đề phòng đầu sói cắn xé nên ban đầu vị trí quấn quanh chính là cổ của lão sói, dùng sức quấn quanh co rút vào khiến cho nó nghẹt thở.
Nữ oa ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn xem bạch xà to lớn cùng sói đen liều mạng.
Mắt sói trợn to ứ máu, lỗ mũi phún ra ngoài bọt máu...
Quấn thành một đoàn rắn cùng sói vật lộn trên mặt đất, theo thời gian dần trôi qua động tác của lão sói càng ngày càng yếu ớt. Nó không phản kháng nổi, không có không khí mới để hô hấp lại giãy dụa không thoát ra khỏi quấn quanh, ý thức chậm rãi tan rã.
Đối thủ đã chết rồi, nhưng bạch xà vẫn như cũ một mực trói chặt không nới lỏng người. Đây là một loại phương thức của loài rắn, phòng ngừa con mồi bởi vì thời gian ngạt thở quá ngắn sẽ tỉnh lại, bạch xà cứ như vậy một mực trói chặt xác sói mãi đến khi nhiệt độ cơ thể của xác chết giảm xuống.
Ngẩng đầu nhìn lại, nữ hài đang núp ở phía sau cây nhìn lén.
Oắt con này lá gan thật lớn, lúc trước Vương Đại tên kia thế nhưng là bị dọa đến mức lộn nhào suýt nữa ngất đi.
Buông con sói già ra, bạch xà cuộn thành một đống tò mò nhìn nữ oa đang cắn tay nhỏ vô cùng bẩn nhìn có chút hoảng sợ lại có chút hiếu kì kia, nếu như rửa mặt chải đầu một phen cũng coi như xinh đẹp. Đối mặt mãnh thú mà không sợ, là cái tiểu cô nương có đảm lược có trí tuệ.
Một rắn một người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau.
Rốt cục, nữ oa kìm nén không được hiếu kì mở miệng.
“Ngươi... Ngươi là phía sau núi bên trong kia rắn tiên sao?”
“......”
Bạch xà im lặng, xem ra năm đó lưu truyền tới truyền thuyết mang đến ảnh hưởng không nhỏ, ngay cả đứa bé đều biết cái gì mà xà tinh rắn tiên, không phải đã sớm khóc lớn oa oa chạy về nhà.
Đầu rắn gật liên tục hai lần biểu thị không sai.
Nhìn thấy bạch xà gật đầu, nữ oa kinh ngạc, miệng nhỏ mở rộng thành hình chữ O lần nữa kinh ngạc đến ngây người.
“Ngươi có thể nghe hiểu ta nói chuyện sao?”
Đầu rắn lại gật đầu hai lần.
Nữ oa đã sợ ngây người, thậm chí bắt đầu mặc sức tưởng tượng quay về trong thôn cùng cái khác tiểu đồng bọn nói ra sẽ cỡ nào làm cho người ta hâm mộ, đại xà có thể nghe hiểu tiếng người! Thật thần kỳ!
Suy nghĩ một chút, lại hỏi ra một vấn đề.
“Ngươi sẽ ăn ta a? Cha nói dã thú trên núi đều ăn người.”
Bạch xà lắc đầu, mặc dù rất muốn gật gật đầu dọa nàng một chút nhưng chẳng qua vẫn là được rồi, thật vất vả mới có một cái có thể không sợ mình còn có thể tán gẫu, nếu giờ hù dọa chạy mất thì biết đi chỗ nào tìm nữa bây giờ.
“Quá tốt rồi ~ liền biết ngươi xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ không ăn người ~ “
Phần hồn nhiên ngây thơ thuộc về hài tử tại trên người nữ oa hoàn toàn biểu lộ, nếu là người lớn hoặc là hài tử chút hiểu chuyện đã sớm chạy cái kia còn đâu có thể ở chỗ này chờ nói chuyện. Không đợi bạch xà có phản ứng, cô bé kia thế mà chạy tới dùng tay nhỏ sờ loạn vảy rắn trên thân, nhìn bộ dáng kia khỏi phải nói có bao nhiêu hâm mộ.
“Thật xinh đẹp nha ~ so nhà ta bát sứ lớn còn muốn trắng hơn, thật xinh đẹp!”
“......”
Trên sườn núi, xác của một con sói già nằm chễm chệ, bên cạnh có một nữ oa sáu bảy tuổi giở trò sờ loạn bạch xà to lớn. Khung cảnh quỷ dị không gì có thể diễn tả được, bạch xà bắt đầu hoài nghi liệu nha đầu này đầu óc có hay không gặp vấn đề...
Cứ như vậy, bạch xà vốn định trở về thâm sơn đã ở lại phụ cận làng nhỏ.
Sáng sớm hoàn toàn như trước đây leo lên núi cao thổ nạp sương mù, buổi sáng trở về sơn lâm phía sau thôn. Nữ oa tên là Vân nhi thường xuyên sẽ đến tìm bạch xà nói chuyện phiếm chơi đùa, Vân nhi nói một mình mỏi mệt sẽ nằm trên thân bạch xà ngủ ngon.
Vì phòng ngừa Vân nhi lên núi gặp phải rắn độc độc trùng bị thương nên bạch xà thừa dịp lúc đêm muộn đem tất cả độc vật đuổi đi. Cùng lúc trước Vương Đại chừng ba mươi tuổi khác biệt, tại lúc đối mặt với tiểu nữ oa này bạch xà không cần lo lắng bị hãm hại cùng lừa gạt. Vân nhi chính là tới chơi, đem bạch xà làm thành bằng hữu đối đãi, có lẽ đây là bí mật nhỏ của nàng cũng không đem việc này nói cho những người khác, kể cả cha mẹ.
Nhoáng cái mấy tháng đã qua.
Ngày nào đó, Vân nhi ủ rũ đi đến bên người bạch xà trực tiếp ngồi tại bên trên thân rắn.
Bạch xà quay đầu nhìn nhìn nha đầu này, lưỡi rắn ở sau cổ của Vân nhi đụng đụng làm nàng ngứa cười ha hả. Đúng vậy nha, vui vẻ là được rồi, tiểu hài tử mới tí tuổi đầu làm gì cần phải ủ rũ.
Cười mệt rồi, Vân nhi và bạch xà cùng nhau nằm tại trên bãi cỏ ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
“Mẫu thân muốn ta học thêu thùa, thật là khó học, ngón tay bị đâm mấy cái lỗ kim, còn muốn học nấu cơm nhóm lửa, nói về sau đời ta mệnh chính là ở nhà thổi lửa nấu cơm may may vá vá...”
Bạch xà không biết nên nói cái gì, thổi lửa nấu cơm may vá quần áo là tất cả của nữ nhân thời đại này, a, còn có sinh con dưỡng cái, một khi đi nhầm mấy bước thậm chí còn có thể bị nhét vào lồng heo ném xuống sông. Đây cũng không phải là nói đùa, trong sông không biết đã có bao nhiêu thi cốt trắng bệch oan khuất. Nữ nhân bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước lý do có rất nhiều, lớn như mất đi trinh tiết nhỏ như bị người khác trông thấy đi chân trần. Nữ nhân thời cổ đại chẳng qua là vật phẩm phụ thuộc.
Đáng thương cho Vân nhi vừa mới trưởng thành đã phải cảm nhận làm nữ nhân không dễ a.
Thời gian dần trôi qua, chủ đề nói chuyện phiếm từ vui đùa cùng trái cây đổi thành Vân nhi muốn làm cái này làm cái kia. Nàng là tỷ tỷ, từ lúc đệ đệ sinh ra tất cả đồ ăn ngon đều phải nhường cho đệ đệ ăn, mua vải vóc cũng ưu tiên cho đệ đệ làm quần áo mới. Thân thể nho nhỏ Vân nhi đã bắt đầu làm việc nhà, nhóm lửa không cần phải nói, mỗi ngày còn phải đi gặt cỏ xanh cho heo ăn.
Đối với việc này bạch xà đành bó tay.
Mùa hè trôi qua lặng lẽ nghênh đón mùa thu mát mẻ. Vân nhi phải giúp gia đình ra đồng làm việc nhà nông nên không có nhiều thời gian ra chơi, bạch xà suy nghĩ một phen quyết định quay về trong núi ở vài ngày.
Sơn thôn sản xuất ra lương thực không nhiều, cho nên mùa thu vì tích lũy đồ ăn sẽ kéo bè kéo cánh lên núi đi săn, bạch xà không muốn cùng bọn hắn nổi lên xung đột.
Mùa đông lại tới.
Thập Vạn Đại Sơn thuộc về phương nam, nên cho dù đến mùa đông vẫn như cũ ấm áp, chẳng qua nhiệt độ không khí so với xuân hạ hơi thấp mà thôi, sơn thanh thủy tú màu xanh biếc dạt dào giống nhau mọi khi.
Bạch xà trong núi hung hăng đi săn ăn uống dư mỡ sau đó lại lần nữa rời núi.
Vượt qua núi đồi lội qua dòng suối nhỏ, một đường men theo rừng rậm đi vào sườn núi phía sau thôn, xa xa trông thấy có một thân ảnh nho nhỏ ngồi tại đỉnh núi nhìn áng mây. Vân nhi gầy đi rất nhiều, bạch xà rất khó tưởng tượng ra bởi mùa này ngay cả con khỉ trên núi đều mập mạp được, ngược lại vạn vật chi linh là nhân loại lại gầy thành da bọc xương như thế này. Rất khó lý giải, sinh vật tiến hóa thành công nhất là con người ai ngờ lại thành thứ thất bại nhất.
Gặp lại bạch xà lần nữa Vân nhi rất cao hứng, ôm lấy đầu rắn hí ha hí hửng, khung cảnh vẫn như cũ quỷ dị.
Cao hứng đi qua là dày đặc cảm giác đói bụng.
“Đại xà, ta thật đói, lương thực trong nhà bị tộc trưởng trong trấn lấy đi, nói là cầm đi nộp công lương, thế nhưng là Vân nhi thật đói...”
Bạch xà hiểu rõ, bách tính thời đại này đều là lấy tông họ làm chủ, tộc trưởng cùng trưởng lão có địa vị tương đương như là vua của thôn trấn. Bất luận phân chia ruộng bán đất hay là án giết người phóng hỏa đều là do trưởng lão và tộc trưởng giải quyết. Người ta nói hoàng quyền không hạ hương thân chính là cái ý này, những người đứng đầu chi chính tộc trưởng cùng trưởng lão giở mọi thủ đoạn để vơ vét thuế ruộng, gia đình nghèo khó chỉ có thể nhận mệnh không thể phản kháng, cùng họ cùng gia tộc chẳng qua chỉ là trò cười.
Nghĩ nghĩ, bạch xà quay đầu chui vào rừng rậm...