“Ngài xem đây!” Khương Tử Nha mỉm cười nhìn sau gái Na Tra....
Phía sau gáy Na Tra có một hình bát quái màu vàng như ẩn như hiện sáng chói. Lý Tịnh nheo mắt quay sang Khương Tử Nha:
“Đó là thứ gì?” Giọng nói nghi ngờ của Lý Tịnh vang lên.
“Lý tướng quân đây là ấn ký của đạo gia!” Khương Tử Nha mỉm cười.
“Ấn ký của đạo gia?” Lý Tịnh lẩm bẩm nhưng vẫn chưa tin lắm nên cất lời.
“Hàm hồ, làm sao ta có thể tin ngươi? Ngươi là ai? Từ đâu đến?”
“Tại hạ Khương Tử Nha!” Khương Tử nha không quan tâm Lý Tịnh ghét bỏ hay nghi ngờ mình chỉ nhẹ nhàng, ôn nhu trả lời mọi câu hỏi của Lý Tịnh.
“Ngươi là đạo sĩ?” Lý Tịnh nhìn bộ y phục trên người của Khương Tử Nha ông ta đã có vẻ khẳng định.
“Không dám giấu, tại hạ là người tu đạo, thê tử hiện đang ở nơi này của ngài!” Khương Tử Nha nhìn Lý Tịnh.
“Thê tử của ngươi? Mã Chiêu Đệ?” Lý Tịnh không hỗ là người thông minh vừa nói đã đoán được.
Na Tra đứng một bên nhìn hai Lý Tịnh và Khương Tử Nha hai mắt tò mò mở thật to, Khương Tử Nha chỉ nhẹ gật đầu với Lý Tịnh. Lý Tịnh kinh ngạc:
“Hóa ra là tướng công của thần y! Ban nãy tại hạ đắc tội rồi!” Lý Tịnh chấp tay nhận lỗi với Khương Tử Nha.
“Lý tướng quân ngài chớ đa lễ, đứa bé này ngài không thể giết!” Khương Tử Nha kéo Na Tra vào lòng.
Lý Tịnh nhíu mài “Nghe theo ngài vậy!”
Phân cách tuyến
Chỉ một vài lời nói của Khương Tử Nha đã khiến Lý Tịnh buông tha Na Tra, mấy ngày sau đó Khương Tử Nha thường xuyên gặp mặt và nói chuyện cùng Lý Tịnh. Về phần Na Tra chẳng có biểu hiện quậy phá nào, trong lòng ta vô cùng an tâm. Muốn chính tay ta mang yếm hỗn thiên xuống sông giặt làm khoáy động long cung của tam thái tử Ngao Bính là một chuyện vô cùng khó khăn. Ta không thể làm những hành động ấu trĩ để Na Tra phải lóc thịt trả cha, lóc xương trả mẹ. Cảnh tượng đó ta nhìn không được.
Hậu viện phủ tướng quân Lý Tịnh
Khương Tử Nha nhìn đứa bé trước mặt mỉm cười “Na Tra, ta có hai thứ bảo vật muốn đưa cho con”
“Bảo vật? Là bảo vật gì?” Na Tra ngơ ngác nhìn Khương Tử Nha cao hơn mình rất nhiều.
“Đây là hỗn thiên và vòng càng khôn” Trên tay Khương Tử Nha xuất hiện một chiếc yếm màu đỏ và một cái vòng bằng đồng nhỏ.
“Tiên sinh, ngài cho con sao?” Na Tra vui mừng ôm lấy hai món bảo vật.
“Na Tra, từ hôm nay con sẽ theo ta học pháp thuật và võ công, hai thứ này là vũ khí của con!” Khương Tử Nha nhìn Na Tra vui vẻ lòng cũng thấy vui, môi nở nụ cười thật tươi.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ, đa tạ sư phụ...” Na Tra quỳ xuống vái lạy Khương Tử Nha.
“Mau đứng lên đi, ta không phải sư phụ con mà là sư thúc!” Khương Tử Nha nâng Na Tra đứng dậy.
“Không phải sư phụ? Vậy sư phụ con là ai?” Na Tra ngạc nhiên.
“Na Tra, hai món thần khí này là sư phụ con nhờ ta giao cho con, sau này con sẽ biết!”
Nhìn chiếc yếm màu đỏ có thêu chỉ vàng óng ánh Na Tra thích thú liên tục khen đẹp. Khương Tử Nha mỉm cười xoa đầu Na Tra.
Ta lén đứng sau bụi hoa nhìn hai người bọn họ, đứa bé Na Tra này ta rất thích nó, nói gì thì chính mắt ta đã trông thấy nó chào đời kia mà. Nhìn bộ dáng vui vẻ của Na Tra ta không muốn thấy cảnh tượng Na Tra dùng dao cắt từng miếng thịt trên người tí nào. Dù không muốn nhưng cũng đành chịu, nếu sự tình xảy ra đúng như những gì ta biết thì cũng là một chuyện tốt. Na Tra phải hóa thân từ sen vàng thì mới có được kim thân, lại còn học được nhiều pháp thuật mới. Điều đáng nói là ai sẽ là người mang Hỗn thiên lăng xuống sông giặc đây? Ta sao? Điều đó thật ngốc, biết trước kết quả xấu mà vẫn làm ư?
Trong lòng ta liên tục do dự vẫn chưa quyết định được. Mã Chiêu Đệ là người gây ra tất cả sự tình, hiện ta đang là Mã Chiêu Đệ nhưng ta lại chẳng hề ngu ngốc. Nếu ta không dẫn Na Tra ra ngoài thì mọi việc sẽ đi theo chiều hướng nào? Dẫn hay không dẫn? Ta vô cùng đau đầu nên hiện tại chọn cách đi về phòng nghĩ cho khỏe, mọi việc tính sau vậy.
Phân cách tuyến....
Ta và Tiểu Muội cùng ngồi trong đình sau hậu viện nhìn Khương Tử Nha đang dạy Na Tra học võ bên cạnh còn có Võ Cát học theo. Na Tra rất chăm chỉ và chịu khó học hỏi đã trôi qua mấy canh giờ vẫn không than vãn, ta quay sang Tiểu Muội.
“Tiểu Muội, muội ra học với Na Tra đi!”
“Hả? Muội sao?” Tiểu Muội kinh ngạc.
“Không muội chẳng lẽ là ta?” Ta trợn mắt.
“Mã tỷ, muội không được đâu!” Tiểu Muội nhăn mặt.
“Muội không biết chút pháp thuật thì sau này gặp yêu quái ta sẽ để chúng chia nhau ra ăn thịt muội!” Ta bỏ một quả nho vào miệng nhai bụp một cái.
“Mã tỷ, tỷ đừng hù muội!” Tiểu Muội muốn khóc nhìn ta.
“Ta đếm đến ba tiếng nếu muội không ra đó ta sẽ biến muội thành con heo!” Ta nhếch mép cười đểu.
“Ah...muội ra...” Tiểu Muội cong chân chạy ra sân.
Ta hài lòng nhìn bộ dáng sợ hãi của Tiểu Muội ôm bụng cười bò lăn ra bàn.Ta muốn Tiểu Muội biết một ít pháp thuật phòng thân rất tốt cho muội ấy nếu gặp phải yêu quái còn có thể thoát thân. Hơn một tháng nay chúng ta ở trong phủ Lý Tịnh chịu trách nhiệm dạy dỗ cho Na Tra, không hiểu vì sao Lý Tịnh lại tin Khương Tử Nha đến thế nữa. Không lầm thì tướng công Nha Nha của ta chưa phô bài bản lĩnh trước mặt Lý Tịnh nha.
Na Tra là một kỳ tài hiếm có, Linh Châu Tử bên cạnh Quan Thái Âm bồ tát nên lĩnh ngộ cũng rất nhanh.Nhìn trời đã sắp đến giờ ngọ, ta đứng dậy chạy nhanh ra sân.
“Tướng công, luyện tập lâu như thế đã đến giờ ngọ rồi! Chàng để Na Tra nghĩ ngơi đi ăn chút gì đi!” Ta chạy đến nắm tay Khương Tử Nha.
“Được, mọi người cứ đi ăn, chiều chúng ta luyện tiếp!” Khương Tử Nha gật đầu.
“Sư mẫu vẫn là người tốt nhất!” Võ Cát ôm bụng tỏ vẻ rất đói.
“Sư thúc mẫu, Võ Cát sư huynh đói rồi!” Na Tra tươi cười.
“Mọi người mau vào ăn cơm đi!” Khương Tử Nha lắc đâu cười nhẹ.
Na Tra, Võ Cát và Tiểu Muội kéo nhau vào trong, chỉ còn ta và tướng công Nha Nha ở lại. Ta mỉm cười nhìn Khương Tử Nha:
“Tướng công, chàng có mệt không?” Ta lấy chiếc khăn tay lau lau chấm chấm lên mặt Khương Tử Nha.
“Ta không sao!” Khương Tử Nha đỏ mặt bắt lấy cổ tay ta. Ta nào chịu yên thân, đây là thời khắc để chúng ta bồi dưỡng tình cảm mà.
“Tướng công! Để thiếp đấm bóp cho chàng! Chàng mau lại đình mát ngồi đi...” Ta kéo tay Khương Tử Nha về hướng đình viện.
“Chiêu Đệ, ta không thấy mệt!” Khương Tử Nha mỉm cười, đứng yên có ý không chịu theo ta, ta cắn môi cố gắng kéo.
Một bên cố gắng hết sức kéo, một bên vẫn đứng chôn chân như tảng đá. Ta chu môi, cái người này cố tình hay vô ý đây? Dám không nghe lời nương tử! Ta vờ giẫm phải váy ngã xuống thuận tiện kéo lấy Khương Tử Nha theo. Dù Khương Tử Nha có phản ứng kịp nhưng ta đã cố ý kéo thì phải ngã.
Chụt......
Lúc cả hai té xuống môi chạm môi, ta thích thú chớp hai mắt to tròn của mình còn Khương Tử Nha rất bối rối. Chàng nhanh chóng có ý định đứng lên, nhìn hành động tháo chạy của chàng ta nhanh tay bắt lấy đầu chàng ấn mạnh xuống. Môi ta nhắm ngay môi chàng hôn tới tấp.
Một màn dân nữ cưỡng đoạt nam nhân diễn ra, ta hôn một cách nồng nhiệt người phía trên có ý đồ muốn chạy nhưng điều bị ta giữ lại. Thấy khá mệt và có triệu chứng không thở được ta liền buông Khương Tử Nha ra.
“Chiêu Đệ...nàng... nàng...” Khương Tử Nha được thả ra nhìn ta không còn ngôn từ để diễn tả hay gọi là không biết nói gì cho đúng.
“Tướng công, chàng thấy thích không? Chúng ta làm lại một lần nữa nha!” Ta ngồi dậy phủi y phục nháy mắt với Khương Tử Nha.
“Ta đi xem Na Tra” Khương Tử Nha không dám nhìn ta xoay người rời đi.
Ta nhìn bóng dáng hấp tấp chạy trốn của Khương Tử Nha bật cười lớn:
“Tướng công, môi chàng rất mềm!”
Khương Tử Nha thoáng sựng lại rồi sau đó chạy trối chết.
Phân cách tuyến....
Cơ Phát vâng lệnh cha đi tìm ông lão thần tiên tóc bạc nhưng tìm mãi vẫn chưa được, hiện đang đi trong một khu rừng. Qua khỏi khu rừng này sẽ tới Trần Đường Quan, đang đi thì bên đường có một dân nữ đang ngồi khóc. Cơ Phát là nam nhân chính nghĩa nhìn thấy thì không thể bỏ qua được nên ghé lại.
“Cô nương, cô không sao chứ?”
“Công tử! Chân ta bị trặc rồi, ta không thể đi được!” Dân nữ xinh đẹp cất lời.
“Cô nương, nơi này rừng núi hoang vu không có bóng người một mình cô nương ở đây rất nguy hiểm!” Cơ Phát đỡ vị dân nữ xinh đẹp đứng lên.
“Công tử, huynh đi về hướng kia hẳn là đi đến Trần Đường Quan? Ta cũng đến đó, công tử có thể dẫn ta cùng đi không?” Dân nữ nép vào lòng Cơ Phát nhỏ nhẹ.
“Cô nương, chúng ta cô nam quả nữ đi chung e là bất tiện!” Cơ Phát từ chối.
“Công tử, không lẽ huynh muốn bỏ ta ở lại nơi này một mình?” Dân nữ uất ức nhìn Cơ Phát, bàn tay không ngừng xoa lên lồng ngực Cơ Phát. Bộ dáng lả lơi, mềm mại như rắn nước.
“Ta... được, chúng ta cùng đi” Cơ Phát bối rối. Dân nữ xinh đẹp thấy Cơ Phát đồng ý nở nụ cười.
“Công tử huynh tên gì?”
“Ta gọi Cơ Phát!” Cơ Phát mỉm cười.
“Ah, hóa ra là Cơ công tử, tiểu nữ tên là Hồng Liên!” Dân nữ thẹn thùng.
Trên đường đi Hồng Liên không ngừng cố tình dùng thân người mình ma sát Cơ Phát, bộ dạng quyến rũ thập phần khiến Cơ Phát vô cùng bối rối.
Phủ Lý Tịnh
Khương Tử Nha cầm lấy vòng Càn khôn trong tay liên tục múa may chỉ Na Tra cách sử dụng, chiếc vòng bị Khương Tử Nha quăng lên trời rồi thu trở về một cách dễ dàng, hóa nhỏ hóa to trước mặt Na Tra. Na Tra nhìn thấy vỗ tay liên tục.
“Oa, sư thúc thật lợi hại...”
Thu vòng Càn khôn về tay Khương Tử Nha nhìn Na Tra:
“Con đã nắm kỹ cách sử dụng nó chưa? Làm cho ta xem” Khương Tử Nha đưa vòng Càn khôn cho Na Tra.
Na Tra cầm lấy vòng Càn khôn luyện tập cho đến khi Khương Tử Nha gật đầu mới dừng lại, đứa trẻ này căn cơ rất cao Khương Tử Nha rất hài lòng.
Bìa rừng...
Vừa học được cách điều khiển vòng Càn khôn Na Tra đã dẫn Võ Cát ra bìa rừng trổ tài nghệ, chiếc vòng được Na Tra tung lên trời bay mấy vòng. Võ Cát nhìn thấy vỗ tay khen ngợi.
“Wow, Na Tra đệ thật lợi hại...”
“Đương nhiên rồi, không chỉ vậy thôi đâu!” Na Tra nhìn chiếc vòng trên cao miệng hô to.
“Vòng Càn khôn phóng to!” Chiếc vòng lập tức phóng to trên không trung.
“Na Tra, đệ quá lợi hại! Vậy nó có thể thu nhỏ được không?” Võ Cát hai mắt sáng rực nhìn Na Tra.
“Đương nhiên là được, vòng Càn khôn thu nhỏ!” Sau tiếng hô của Na Tra chiếc vòng Càn Khôn thu nhỏ lại.
“Chao ôi, hay quá, còn chiêu thức gì nữa không?” Võ Cát nhìn Na Tra tò mò.
“Vòng Càn khôn....đi!” Na Tra giơ tay hô to chiếc vòng trên trời bay đi.
“Ah, bay đi rồi!” Võ Cát hào hứng.
Na Tra đắc ý mỉm cười, Võ Cát bỗng quay sang “Mau kêu nó trở về đi!”
Na Tra bỗng xụ mặt “Chết rồi khẩu quyết gọi vòng Càn khôn trở về đệ quên mất 2 câu rồi!”
“Hả? Vậy làm sao bây giờ?” Võ Cát trợn mắt kinh ngạc.
“Mau đuổi theo nó chứ làm gì?” Na Tra chạy nhanh theo hướng vòng Càn khôn bay đi khi nãy.
Trong một ngôi nhà hoang ở bìa rừng Cơ Phát và Hồng Liên đi đến đó thì vào nghĩ ngơi. Cơ Phát dìu Hồng Liên ngồi xuống trước cửa nhà. Ngôi nhà hoang vu tồi tàn nhưng cửa đã được đóng kín. Hồng Liên trông có vẻ mệt mỏi.
“Hồng Liên, cô ngồi ở đây tạm ta đi lấy nước cho cô!” Cơ Phát nhìn Hồng Liên.
“Uhm, Cơ công tử cẩn thận!” Hồng Liên mỉm cười nhẹ < Tên này có vẻ hiền lành nhưng hôm nay ta phải ăn thịt ngươi>Cơ Phát gật đầu rồi quay người. Phía sau Cơ Phát Hồng Liên hóa thành một nữ nhân ăn mặc xinh đẹp trên đầu chi chít trang sức chứ không còn là một cô dân nữ đơn giản, yếu mềm nữa. Hai bàn tay giơ lên thành ngũ trảo chuẩn bị tóm lấy Cơ Phát. Chưa kịp bắt Cơ Phát thì vòng Càn khôn từ trên trời rơi xuống đập vào người Hồng Liên.
“Ah....” Hồng Liên rên lên ngã xuống hóa thành hình dạng ban đầu khi gặp Cơ Phát, Cơ Phát xoay đầu.
“Hồng Liên cô nương, cô làm sao thế?” Cơ Phát lo lắng ngồi xuống nhìn Hồng Liên.
“Cơ công tử.... Tôi bị chiếc vòng này đánh trúng” Hồng Liên mềm mại cất lời chỉ vào chiếc vòng đang nằm trên mặt đất.
Cơ Phát định nhặt chiếc vòng lên xem thì một tiếng nói vang lên:
“Không được động vào vòng Càn khôn của ta!” Na Tra chạy tới đưa tay ra chiếc vòng Càn Khôn bay về nằm trên tay Na Tra.
Cơ Phát nhìn Na Tra nhíu mài “Đệ là con nhà ai mà ăn nói thiếu lễ phép như thế?”
“Ngươi nói ta không lễ phép? Ngươi mới không lễ phép á!” Na Tra hất cằm nhìn Cơ Phát.
“Đệ...” Cơ Phát tức giận nhìn Na Tra.
“Na Tra.....” Tiếng Võ Cát từ xa vọng tới.