Chúng ta dừng chân ở quán nước ven đường, xung quanh đây dường như khôn thấy bóng người qua lại vì trời đã xế chiều. Bọn ta dừng chân nơi đây nghỉ mệt cộng thêm ăn một ít để có sức tiếp tục đi về phía trước tìm quán trọ chờ ngày mai tiếp tục lên đường.
“Chủ quán cảm phiền mang cho chúng tôi một hai bình trà và một ít thức ăn!” Võ Cát vừa vào đã lên tiếng gọi chủ quán.
“Có ngay thưa khách quan!” Bà chủ từ đang ở bên bếp lò rực than lên tiếng.
Chúng ta ngồi vào bàn chờ thức ăn dọn ra, Võ Cát và Na Tra cùng Tiểu Muội lúc nào cũng huyên thuyên làm không khí suốt chặng đường không hề vô vị chút nào. Còn có cả ta nữa, lúc nào ta cũng tham gia vào câu chuyện của ‘đệ tử’.
“Đám yêu quái Đát Kỷ lần sau còn quấy rầy chúng ta nữa thì sư phụ và sư mẫu cứ thẳng tay lột da của chúng, lại còn dám cả gan đòi làm sư mẫu của con! Đát Kỷ cái ả yêu tinh đó thật là đáng ghét, ngứa mắt, nhắc lại muốn ăn không vô!”
“Võ Cát sư huynh, lần sau nếu Đát Kỷ còn có ý đồ với sư thúc đệ nhất định sẽ dùng vòng càn khôn đánh ả tới bò càng van xin mới thôi!” Na Tra vuốt mũi ra vẻ oai hùng.
“Võ Cát! Huynh chỉ được cái miệng không biết ai khi thấy yêu quái thì ôm chặt lấy ta khóc la! Tiểu Muội ơi ta sợ quá, ta sợ quá!” Tiểu Muội bĩu môi nhìn Võ Cát khinh bỉ.
Khương Tử Nha nhìn đám đệ tử đấu khẩu với nhau lắc đầu mỉm cười, chàng nhìn ta:
“Lát nữa nàng nhớ ăn nhiều một chút, phải ăn nhiều mới có sức lên đường!”
“Thiếp biết rồi, chàng cũng phải ăn nhiều đó!” Ta mỉm cười chớp chớp mắt với Nha Nha.
Khương Tử Nha cười gượng nhìn ta hình như có điều gì muốn nói, chàng dường như đang suy nghĩ, đôi mắt thoáng một nét buồn rồi lên tiếng:
“Chiêu Đệ có phải nàng cảm thấy lấy ta chịu rất nhiều vất vả đúng không?”
Ta mở to đôi mắt nhìn Nha Nha nhà ta, ta đã hiểu ra tâm tư của chàng. Nhẹ nhàng nắm lấy tay Khương Tử Nha:
“Tướng công, Nha Nha yêu dấu của thiếp. Được làm thê tử của chàng là niềm hạnh phúc cả đời của thiếp. Những tháng ngày vừa qua có là gì so với hạnh phúc khi được ở cùng chàng, thiếp muốn nói....” Ta đỏ mặt ngừng lại trong ít giây rồi nắm chặt tay Khương Tử Nha nói tiếp “Chỉ cần được ở bên cạnh chàng thì có bao khó khăn, gian khổ thiếp cũng sẽ cùng chàng vượt qua!”
“Chiêu Đệ...nàng yên tâm ta nhất định sẽ cho nàng một cuộc sống hạnh phúc, tốt đẹp!” Khương Tử Nha mỉm cười rộ lên hai má lúm đồng tiền xinh đẹp khiến ta nhìn mà tim đập rộn ràng.
“Khụ....khụ....trước mặt trẻ con mà hai người chàng, chàng, thiếp, thiếp....” Na Tra đột nhiên chen ngang.
“Hai vị tình cảm thật tốt khiến cho người ta nhìn vào thật cảm phục!” Cùng lúc đó bà chủ mang thức ăn đặt lên bàn.
Ta và Khương Tử Nha vội vã buông tay nhau ra, tướng công nhà ta thật đáng yêu biết mấy. Chàng đỡ lấy đĩa thức ăn trên tay vị phu nhân, rồi nhẹ nhàng nói:
“Đa tạ, phu nhân đã quá lời rồi!”
“Haa...người ta nói có duyên nợ với nhau từ kiếp trước nên kiếp này mới kết thành phu thê, cũng như người ta thường nói kiếp trước ngoái đầu nhìn nhau những 500 lần để đổi lại một cái nhìn thoáng qua trong kiếp này. Nếu có thể nên đôi phu thê chứng tỏ nhân duyên giữa hai người rất sâu đậm!” Bà chủ mỉm cười hiền hòa nói.
“Đúng vậy, ta nghĩ có lẽ được đến với thế giới này, được gặp tướng công là một duyên phận. Duyên phận càng thể hiện rõ hơn, gắn chặt hơn khi được kết thành phu thê với tướng công!” Ta nhẹ nhàng mỉm cười, suy nghĩ trong lòng như một dòng suối mát len lỏi đến bao phủ con tim.
“Ha ha! Đúng, đúng thế! Chúc quý khách ăn ngon miệng!” Bà chủ gật gật đầu bật cười nói, sau đó quay đầu vào trong.
“Na Tra chuyện của người lớn chúng ta nghe không hiểu đâu, mau ăn thôi!” Võ Cát vỗ đầu Na Tra.
“Ưm....mời sư thúc, sư thúc mẫu dùng cơm!” Na Tra ngoan ngoãn lên tiếng.
Ta có cảm giác mình già hơn bao giờ hết, từ một cô gái 20, nữ tử 20 đã trở thành sư mẫu, sư thúc mẫu của người ta. Tính ra tên Võ Cát suốt ngày gọi ta ‘sư mẫu ơi’ rồi lại ‘sư mẫu à’ này còn lớn tuổi hơn cả ta. Năm nay hắn đã 25 tuổi, so ra ai nhỏ hơn ai mới đúng đây. Thôi thì số phận đã định, làm sư mẫu phải ra dáng sư mẫu. Nhún nhường và che chở, bảo vệ cho ‘cấp dưới’ là bổn phận và chức trách của một sư mẫu chính hiệu.
Sau khi dùng xong bữa ăn thì trời bên ngoài đã bắt đầu nhá nhem tối. Ta kéo khăn che mặt chưa kịp đứng lên thì đã có chuyện xảy ra. Một nữ tử mặc y phục màu hồng, nhan sắc cực kỳ xinh đẹp xuất hiện, vừa trông thấy tướng công Nha Nha ta nàng đã vội lê tiếng:
“Khương Tử Nha! Ta cần sự giúp đỡ của ngươi!”
“Bách Hoa tiên tử!” Khương Tử Nha trông thấy nàng tới chàng vội vàng đứng dậy.
Bách Hoa tiên tử vừa trông thấy nữ tử đứng bên phải Khương Tử Nha vội chau mài đánh giá Dù bên cạnh Khương Tử Nha có hai nữ tử nhưng Bách Hoa tiên tử chắc chắn cô gái bên phải là thê tử của hắn. Thật sự Bách Hoa tiên tử rất muốn trông thấy mặt đối thủ của mình nhưng hiện giờ Mã Chiêu Đệ đã mang khăn che mặt.