Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 130: Chương 130: Anh đã nhận ra




Chương 130

“Cháy lớn ở CDI.

Vào lúc một giờ đêm hôm qua, tại tầng một trụ sở công ty xây dựng CDI đã xảy ra hỏa hoạn. Tuy công tác chữa cháy tiến hành rất khẩn trương nhưng lửa đã lan nhanh thiêu rụi mất vài phòng. Nguyên nhân nhanh chóng được xác định là do có kẻ ném bom xăng. Hình ảnh này đã được hệ thống camera giám sát của CDI ghi lại. Một người đàn ông đã từ ngoài ném mấy bom xăng vào, gây nên đám cháy. Thiệt hại ước tính vài tỉ đồng. Không có thương vong về người. Lực lượng chức năng đang truy tìm thủ phạm.”

Phan ngồi trước màn hình máy tính, trước mắt anh là hình ảnh đám cháy ở CDI trong đêm. Tim đập thình thịch, anh mở những bản tin hot khác.

“Người đàn ông ném bom xăng trong băng hình đã được cơ quan chức năng xác định. Đó là đối tượng đang bị truy nã có tên là Nguyễn Hùng Mạnh, quê quán Thái Bình, huyện Đông Hưng, xã…” Phan bủn rủn vì tất cả thông tin đều chính xác là lão. Không thể để cho Thảo biết tin này. Phan rút điện thoại.

Đã gọi được người cắt ngay mạng internet của ngôi biệt thự, giờ mới dám gọi cho Thảo. Điện thoại cầm đợi bên tai, nhưng tiếng nhạc chờ cứ dài đằng đẵng, bồn chồn, nóng ruột, anh vơ vội chiếc áo vét lao khỏi phòng làm việc, hi vọng rằng đó là do Thảo chưa ngủ dậy.

-Anh Phan, em đang định gọi cho anh. Thảo đã đi rồi. – Vừa bước vào phòng Thảo, Phan đã gặp Thư hớt ha hớt hải.

Nghe như sét đánh bên tai, Phan đứng chết lặng, chân tay hẫng hụt, sao anh căm ghét cái linh tính của mình như thế. Cũng tại anh đã hiểu Thảo quá mà. Thư đưa cho anh tờ giấy, trong đó có những nét chữ vội vàng của Thảo.

“Xin lỗi anh, em phải đi vì em không còn cách nào khác nữa, nếu không lão sẽ còn điên và hậu quả không biết đâu mà lường. Mọi chuyện sinh ra từ đâu thì em sẽ đi giải quyết từ đó. Chỉ có em mới chấm dứt được hận thù của lão thôi. Em không muốn gây thêm tội nữa.

Đừng tìm em

Thảo”

-Làm sao bây giờ? Thư? – Phan mất đi bình tĩnh.

-Em vừa mới biết chuyện đã đến đây ngay nhưng không kịp. Thật là sơ suất, làm sao cô ấy có thể biết chuyện này nhanh hơn chúng ta được chứ?

-Là anh, thằng đại ngu, anh đã để mạng cho cô ấy xem. Trời ơi! – Phan ôm mặt ân hận.

-Đừng anh, lỗi không phải do anh, anh đã hết lòng vì cô ấy, ở trong nhà cả ngày mà không có mạng thì cô ấy sẽ rất buồn.

-Nhưng anh cũng không thể nào mà ngu như vậy! Cô ấy vẫn mò mẫm để biết mọi thông tin về Phúc! Thậm chí cô ấy đã không ngủ thì mới biết chuyện trước chúng ta! – Phan gào lên.

-Anh Phan! – Thư thốt lên vì thấy Phan quá kích động.

-Em xem, anh đã không lường trước mọi chuyện! Đi chiều cô ấy một cách sai lầm! Anh đã ngu muội tin cô ấy! Anh là một thằng ngu!

-Đừng trách bản thân mình nữa. Đi tìm cô ấy thôi anh!

-Tìm được sao! Cô ấy đi trốn chúng ta mà! Cô ấy tự nộp mình cho lão Mạnh! Trời ơi, chắc là cô ấy ân hận lắm. Tất cả là do anh! Tại anh tính toán sai!

-Anh Phan! Không ai trong chúng ta có thể ngờ lão Mạnh nham hiểm độc ác đến như vậy. Chuyện đã rồi, giờ chỉ có cách đi tìm cô ấy thôi.

-Thằng già khốn nạn. Anh mà gặp… thì anh giết nó! – Phan vừa căm giận, vừa run rẩy.

***

Bụp! Cú đấm làm Phan ngã ngửa ra sàn, Phúc xông tới xốc áo Phan lên.

-Muốn tao đi tìm cô ấy cho mày à! – Phúc nghiến răng – Được lắm, phát đấm này trả lời thay tao rồi đấy!

Rồi anh giận dữ thít chặt cổ áo đối phương lại, mắt quắc lên.

-Tao còn muốn đấm mày vài phát nữa, để trả hận cho những mất mát của tao! Làm sao... làm sao... làm sao mà mày có thể đổ mối hận của thằng già ấy lên tao chứ! - Phúc giận run – Kẻ cướp Thảo đi là mày, kẻ Thảo yêu là mày, chứ có phải tao đâu, mà sao lão lại trả thù tao!

-Xin lỗi, tao... – Phan nghẹn lời ân hận.

-Mày có biết vụ cháy đó đã lấy đi của tao mấy tỉ không? –Phúc thở hổn hển - Và cái kho ở tầng một nữa? Đám tro tàn đó... không chỉ là tiền bạc mà còn là bao nhiêu tài liệu quan trọng của công ty. Chừng ấy thứ... và lời xin lỗi của mày, tao hỏi có đáng không! Có đáng không!

-Phúc, tao thực sự... – Phan bối rối.

-Mày vừa giữ được Thảo, vừa yêu Thư làm bình phong lánh nạn, biến tao đây thành cái thằng chịu nạn cho mày. Cái thằng chó này, giờ chỉ cần nhìn thấy mày là tao muốn đấm, thế mà mày còn vác mặt đến đây, bảo tao đi tìm cô ta, tao bị thộn rồi đấy hả!– Phúc quát rống.

-Phúc, tao biết… - Phan đau khổ.

-Chúng mày thích thì chia tay, thích thì nối lại! – Phúc cướp lời - Không cần biết tao ra sao, tao thế nào. Hoạn nạn thì mò đến tìm tao. Hừ. Tao là đấng cứu thế đấy à, hả thằng khốn kiếp?– Phúc xoáy tia mắt giận dữ vào mắt Phan rồi tiếp tục rít – Nghe đây, tao sẽ không tìm cô ta! Cô ta đã vì mày mà coi tao như hạt cát! Tao sẽ để cho cô ta trả giá!

-Không... – Phan lắc đầu hổn hển.

-Cô ta phải trả giá vì đã quyết quay lại với mày – Phúc lồng lộn - Vừa bị mày bắt cá hai tay, vừa phải đem thân ra bảo vệ cho mày. Đời cô ta là như thế. Khốn nạn, không có một cái giá nào xứng đáng cho cô ta hơn thế!

-Phúc, đã bảo bình tĩnh nghe tao nói…

-Tao còn có thể bình tĩnh được cơ à! – Phúc lại gào lên cướp lời - Thảo vì sao phải ra đi? Thảo vì ai mà đối xử với tao như vậy? Chính là mày! Chỉ có mày mới có thể làm cho cô ta ngu ngốc đến thế! Biến khỏi đây ngay, đừng để tao tống thêm vài phát!

Huỵch! Phúc đẩy Phan ngã xuống ra nệm. Đây là phòng làm việc của anh tại công ty. Sáng nay, sau khi bị anh phớt lờ các cuộc gọi, hắn đã chạy đến đây và nói những điều khiến anh nổi giận. Mà thật ra, giờ chỉ mỗi việc nhìn thấy hắn thôi là đã đủ khiến anh nổi giận rồi.

“Tuyệt đối không cho nó biết Thảo ở đâu để cho nó chết trong đau khổ”. Phúc nghiến răng tự nhủ. Nhìn “kẻ thù” đã ngóc dậy và vẫn không có ý định đi khỏi, mà anh thì không muốn nhìn thấy nó thêm một giây nào nữa, Phúc mím môi toan bước khỏi phòng.

-Đứng lại, Thảo yêu mày, hãy ở lại nghe sự thật.- Phan vội nói theo.

Phúc quay lại, nghi hoặc nhìn Phan, nhưng anh lại gặp một ánh mắt chắc chắn vô cùng từ Phan đối với sự thật này.

-Thảo yêu mày, từ đầu đến cuối Thảo vẫn yêu mày– Phan lặp lại, thành thật và đau khổ - Nhưng tất cả là do lão già đó, lão đe dọa Thảo là sẽ giết sạch cả nhà mày. Vì thế nênThảo mới chia tay.

Phúc sững sờ nhìn Phan, anh bắt đầu thấy tim mình đập loạn xạ.

-Thảo quay lại với tao là để cắt đứt mày thôi… - Phan bùi ngùi tiếp tục.

***

-Ông Mạnh, có phải ông không? Có phải không? – Thảo ở trong một căn phòng trọ lạ hoắc, điện thoại di động bên tai, mắt tập trung nghe ngóng, trước mặt cô là một tô mỳ.

-Mày đang ở Nhật cơ mà, sao gọi được cho tao bằng số ở Việt Nam này thế? – Trong máy, giọng lão Mạnh mỉa mai.

-Là ông rồi – Thảo khẩn trương – Mấy ngày nay, tôi đã cố liên lạc với ông. Thậm chí tôi đã phải hỏi đàn em ông thì mới có được điện thoại của ông. Ông ở đâu?

-Hừ. Cuối cùng thì mày vẫn phải chui ra. Tao biết chỉ có động vào nó thì mày mới…

-Xin ông, tôi chui ra rồi, tôi nghe ông rồi. Đừng có hại gì anh ấy nữa. Bây giờ tôi sẽ theo ông, tôi theo ông đến cùng trời cuối đất - Thảo khẩn khoản.

-Cùng trời cuối đất à, hừ - Lão cười khẩy - Mới vậy mà mày đã cuống lên. Nên nhớ, đây mới chỉ là đòn cảnh cáo mày thôi đấy. Tao còn chưa làm thật đâu.

-Đừng mà, tôi biết sợ rồi! – Thảo sợ hãi - Tôi sợ lắm rồi, xin ông đừng làm gì nữa! Ông ở đâu? Tôi đến.

-Tao nói để mày báo công an tới bắt tao à?

-Không, tôi không dám, tôi thề không dám! – Thảo lắc vội.

-… -Lão im lặng.

-Hay là tôi nói địa chỉ tôi đang ở, rồi ông tới?

-… -Lại vẫn im lặng.

-Tôi không dám báo công an bắt ông đâu, tôi thề đấy.

-Tiên sư mày, tao mà bị bắt thì bọn đàn em tao sẽ trả thù thay. Nhớ đừng bao giờ có ý định này.

-Tôi thề, tôi mà làm vậy thì tôi chết. – Thảo cố kiềm nén tiếng tức tưởi – Xin hãy mang tôi đi, mang tôi đi thế nào được thì mang đi đi…

-Tao giờ không thể đi được giữa thanh thiên bạch nhật. Mày biết đấy. Con chó, cứ ngồi yên chờ đấy.

***

Hai nắm đấm đã hình thành và được ghì lại trên đùi Phúc, từng thớ gân phập phồng trên hai mu bàn tay cho thấy nếu được tung ra thì chúng chính là những quả thôi sơn. Nhưng Phúc chỉ trợn trừng mắt nhìn Phan, như đó là tất cả những gì có thể làm được, mặt anh đỏ rực xúc động, ánh mắt oán trách, căm hận, đôi mày xếch lên giần giật, môi mím chặt, hai hàm bạnh cứng.

Phan chỉ dám liếc nhanh vẻ mặt đó, biết rằng Phúc đang kiềm chế, biết rằng cú đấm đó sẽ khó mà tung ra, nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy sợ, chưa một vẻ giận dữ nào khiến anh run như thế. Có lẽ đó chính là do bản án lương tâm trong anh đã sẵn. Suốt mấy ngày qua tìm không được Thảo, anh đã sống trong dằn vặt, và kết quả là cuộc gặp mặt với Phúc ngày hôm nay.

-Phúc, hãy đi tìm Thảo, tôi thề là sẽ trả cô ấy lại cho ông, tôi thề là sẽ không bao giờ tranh giành cô ấy với ông nữa, tôi thề đấy – Phan đau đớn nói.

-Mày… mày có biết rằng… ngay giờ, tao có thể đấm vỡ cái sọ của mày ra không – Phúc rít qua kẽ răng, cố nén mình trong đỉnh điểm cơn tức giận, hổn hển nói– Chỉ cần… mày chưa từng cứu Thảo thôi, chỉ cần… mày là một thằng bình thường thôi, thì mày biết… chuyện gì xảy ra rồi đấy.

-Xin lỗi ông về tất cả. – Phan thành khẩn.

-Mày là một thằng hạ cấp – Phúc căm phẫn dằn ra từng tiếng – Hết lần này đến lần khác mày giúp Thảo gạt tao, cũng là để tạo cơ hội cho mày thôi. Mày lợi dụng việc nắm rõ Thảo để lái cô ta đi sai hướng. Khốn nạn nhất là mày biết rõ điều này, chỉ có điều là mày đã không lường được hậu quả. Thằng khốn kiếp, chính mày đã hại Thảo, chính mày đã đưa Thảo đến cảnh ngộ ngày hôm nay, tao nói thế có đúng không?

Phan gật đầu suy sụp, từng lời Phúc nói như bản cáo trạng cứa vào lương tâm anh, chưa bao giờ anh cần sự bình an của Thảo đến thế, chưa bao giờ anh thèm được nhìn thấy khuôn mặt tươi vui của Thảo đến thế. Trong nỗi ân hận tột cùng, anh nhận ra rằng yêu không phải là tranh giành bằng được người con gái ấy về mình mà yêu chính là mong cho cô ấy được an toàn và hạnh phúc.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.