Chương 60
Ánh mắt ấy không chỉ có giận, cô mơ hồ nhận ra một tình yêu, rất mãnh liệt và không hề đơn giản. Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy như vậy, dù cô rất muốn xua đi điều đó, nó làm cô có cảm giác như là sự đe dọa.
Có tiếng chân đi tất bật cùng với tiếng bát đũa lách cách nhắc cô đã đến giờ thu dọn. Cô cố gắng thoát ra khỏi cái thế giới hoang mang của mình để đứng lên dọn dẹp, vì không muốn làm cho ai chú ý đến mình thêm nữa.
Chợt một cái dáng cao lớn đi về phía cô. Chẳng cần phải ngẩng mặt cô cũng biết là Phúc. Tâm trạng còn chưa được trấn tĩnh, giờ tim cô lại đập lên loạn xạ. Phúc im lặng nắm cổ tay cô kéo đi. Hai nhân viên làm cùng ngơ ngác nhìn theo. Hắn cứ như vậy đấy! Cô im thun thút đi theo anh ta mà trong lòng thấy giận ghê gớm. Chẳng qua vì không muốn gây phiền toái nên cô mới để anh ta có cái quyền này thôi.
Cô bị dắt xuống tầng một, qua các dãy hành lang, mặt cô phải cúi gằm, bởi có những ánh mắt tò mò trong đám nhân viên dõi theo. Thôi, yên được đến đâu thì yên, chẳng dây với hắn, cô cố nén giận mà nghĩ thân mình không khác gì nô lệ.
Hắn thả cô ở lối đi đằng sau dẫn ra khu bếp, gần chỗ cô rửa bát trước đây. Chỗ này thì cực vắng, là nơi để các loại chổi cùn giế rách của nhà hàng. Mình sắp bị hỏi tội gì không biết, suốt dọc đường đi cô đã tự hỏi mà không thể đoán nổi.
-Chuyện gì? – Cô hỏi một cách khó chịu khi thấy hắn đã dừng lại thả tay cô một lúc mà vẫn không chịu mở lời, cứ đứng chống tay bên hông nhìn cô soi mói.
-Em… e... em… - Hắn ngắc ngứ, cái tay cứ giơ lên giơ xuống ngập ngừng – Em… Có phải em… - Cô ngước mắt chờ đợi, bộ dạng của hắn sao thật khó hiểu – Có phải em cũng thích anh không? – Hắn hỏi luôn không để cô chờ lâu.
-Cái gì cơ?
-Em thích anh rồi có phải không?
-…? – Cô khựng lại vì giọng nói rất ấm áp và rõ ràng vừa mới nghe.
-Em thích anh rồi.
-Anh điên à? – Cô sực tỉnh thốt lên.
-Đừng chối nữa. Nếu không lúc nãy sao em lại chạy đến anh?
-Hơ! – Cô tròn mắt nhìn hắn.
-Anh biết là em thích anh. – Hắn mỉm cười.
-Không… không… không phải đâu! – Cô nhăn mặt lắc đầu.
-Đúng rồi. – Hắn khẳng định.
-Anh điên à, tôi chỉ có ghét anh chứ làm sao mà thích anh được.
-Em…
-Phải đấy. Mới có thế mà đã nghĩ người ta thích mình sao. Lẩm cẩm quá đi mất! – Cô gắt. Nhìn cái mặt chưng hửng của hắn, cô thấy mình trấn tĩnh hẳn. – Tôi chẳng bao giờ thích anh cả. Anh thì có cái gì hay ho đâu mà tôi thích! Anh đã đối xử với tôi như thế nào? Có đáng để tôi cảm tình không? Đấy là chưa kể đến tôi còn chúa ghét cái loại vô tích sự như anh nữa...
-Cái gì? Em nói ai vô tích sự? – Phúc giật mình.
-Hứ! – Thảo ngoảnh mặt đi không thèm đáp.
-Em đã biết gì về anh mà dám nói anh như thế? – Phúc ngó sang tận mặt Thảo để hỏi.
-Tôi còn chưa biết gì về anh sao? Bao nhiêu ngày qua chẳng lẽ còn chưa đủ. Ngày nào anh cũng đến đây cả mấy tiếng đồng hồ. Suốt từ chín rưỡi mười giờ đến tận hai ba giờ chiều. Người đâu mà lắm thời gian thế. Anh không phải làm việc gì hết sao. Đúng là vô công rồi nghề có khác.
Hắn ngẩn mặt ra, cô lại tiếp tục gay gắt.
-Con trai con đứa gì lớn đùng lớn đoàng mà chẳng chịu đi làm. Suốt ngày chỉ biết tiêu tiền của bố mẹ. Người như anh mới gọi là không đáng lấy một xu! Đồ con trai vô tích sự!
-Hả?
-Ngạc nhiên lắm chứ gì? Nhưng tôi nói đúng sự thực đấy! Cứ làm như là chúa lắm.
Nói rồi cô bực bội bỏ đi, còn anh ta thì cứ đứng như trời trồng ở đấy.