Chương 111
Phúc và Thư ngồi khoanh chân giữa một rừng trúc, xung quanh họ còn chồng chất những chum với vại. Đây chính là Lương Sơn quán, điểm đến để giết thời gian khá lý tưởng của hai người hôm nay.
Giữa hai người là cái mẹt to, trong đó đặt các món ăn mà nổi bật là một con gà nướng nhỏ nhỏ mà thơm nức mũi, bát đĩa kiểu thô sơ thời xa xưa, âm thanh chim chóc, tiếng suối chảy róc rách đâu đây, quả là bữa tiệc giữa núi rừng.
-Ăn đi thôi, vừa ăn vừa ngắm cũng được mà – Phúc nói khi Thư vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
-Hay thật đấy. Cứ như trong phim vậy. – Thư cười thích thú và vẫn mải nhìn xung quanh.
-Thực ra tôi không nên đưa cô đến đây, vì quá ồn ào, nhưng bù lại cô sẽ rất thích thú. Tôi biết. Chỉ có điều chúng ta hơi lập dị.
-Sao lại lập dị? – Thư ngạc nhiên.
Phúc đánh mắt nhìn xung quanh để gợi ý cho Thư thấy sự khác biệt. Thư nhìn lướt qua và hiểu ngay. Các bàn ăn xung quanh đều theo nhóm đông cả, chẳng có đâu một nam một nữ ngồi ăn hết.
-Ừm, chẳng sao đâu mà, ai thèm chú ý đến chúng ta chứ. – Thư tặc lưỡi.
-Lần sau tôi sẽ rủ mấy thằng bạn đi cùng, cô thấy được chứ.
-Ừm, tất nhiên là được.
-Tụi nó đều cùng học đại học với tôi cả, người cùng ngành, sẽ nhanh chóng quen nhau thôi.
-À… ừ… tôi nghĩ là phải cho anh biết điều này – Thư nhớ ra một điều quan trọng, cô thôi ngắm nghía cảnh vật xung quanh mà tập trung nhìn vào Phúc – Tôi… tôi sẽ không đi với anh nữa, anh khỏi phải phiền bạn anh.
-Tôi không có thấy phiền gì hết cả, mấy thằng bạn tôi cũng vậy, đi chơi mà có một cô tiểu thư nhập bọn còn gì vui bằng, không phải lo.
-Ý tôi là lần sau tôi sẽ để anh có thời gian bên Thảo.
-…? – Phúc nhìn Thư đầy thắc mắc.
-Tuần sau tôi sẽ kéo anh Phan đi chơi, để anh giành lấy Thảo.
-Thôi, cái này tôi không hợp tác với cô đâu. Thông cảm nhé.
-Sao vậy? Anh phải giành lấy thì mới có được cô ấy chứ.
-Xin lỗi, cuộc chiến giữa tôi và Phan đã rất dài, và bây giờ đã kết thúc. Tôi chỉ còn chờ tin vui giữa hai người và chúc cô ấy được hạnh phúc.
-Không phải vậy đâu! – Thư kêu lên.
Phúc chỉ cười buồn và khui rượu.
-Anh Phúc, Thảo sẽ không bao giờ lấy Phan.
-Vì sao? – Phúc nhìn Thư, Thư vội quay đi – Vì sao? – Phúc ngờ vực – Cô vừa nói cái gì vậy?
-À, tôi… tôi… tôi xin lỗi, thực ra là tôi không muốn họ lấy nhau. – Thư chợt nhớ đến nét nghiêm nghị của Phan.
Phúc vẫn nhìn Thư nghi ngờ, Thư vội lảng chuyện.
-Thôi, anh rót cho tôi một chén đi, tôi muốn uống.
-Được. – Phúc thở dài và rót, cả hai cùng nâng chén, Thư chỉ nhấp môi, nhưng Phúc thì hớp cạn, rồi lại rót tiếp, một mình uống cạn, mấy đợt thế liền, rồi giọng khề khà đau khổ – Tôi biết cô đang có âm mưu gì, cô đang tính chia rẽ họ có phải không. Và cô nghĩ tôi sẽ hợp tác với cô về điều đó. Không. Cô nhầm rồi. Đó là hạnh phúc của người tôi yêu và tôi sẽ bảo vệ cho cô ấy. Thế nên tốt nhất là cô hãy thôi đi. Tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào làm cho cô ấy khóc!
-Anh yêu cô ấy đến vậy sao? – Thư kinh ngạc.
-Đúng vậy – Phúc gật gù đau khổ - Nhưng điều đó thì có là cái quái gì đâu chứ. Họ đã yêu nhau suốt sáu bảy năm, từ thời học sinh! Thảo còn mang ơn anh ta nữa, Phan đã từng cứu mạng cô ấy!
-Gì cơ? Sáu bảy năm? Cứu mạng? – Thư tròn mắt.
-Trước đây, khi chưa biết những chuyện này, tôi đã từng nhảy vào tranh giành ác liệt. Bọn này đã từng đổ máu! Cô biết không! Rồi Thảo đã cho tôi hay tất cả. Tôi đã không thể nào lay chuyển được cô ấy.
-Thảo nói cho anh hay? Anh có nghĩ là Thảo nói dối không?
-Thảo nói dối ư? – Phúc cười mỉm – Hừ. Có những chuyện mà tôi đã là người trong cuộc, và tôi biết là cô ấy nói thật.
-Yêu nhau sáu năm, lại còn cứu mạng… - Thư lẩm nhẩm, băn khoăn.
-Thôi, uống với tôi chén nữa đi, không phá được họ đâu, đừng có hoài công nữa.
Phúc rót rượu vào chén của Thư, Thư ngửa cổ uống cạn. Phúc tiếp tục.
-Còn điều này nữa tôi chưa nói. Họ là hàng xóm sát vách của nhau. Gia đình hai bên là láng giềng thân quen cả, thuận lợi vô cùng.
Thư ngẩn ra, cô hoang mang với chính mình, có cái gì thôi thúc lòng nghi vấn, người yêu của cô, chẳng lẽ cô lại nghi ngờ anh ấy sao?
***
Trời sẩm tối, phố núi Tam đảo vắng vẻ, trời se se lạnh, Phan và Thảo thong dong đi dạo ven đường, trên vai Thư hờ hững một chiếc áo khoác mỏng tay lỡ.
-Gia đình em thì anh biết rồi đấy. Điều kiện xa xôi nên mỗi năm chỉ có vài lần tụ họp. Xong khi mọi người về rồi em lại cảm thấy buồn kinh khủng. Nhiều lúc em ước được sống như ở quê, anh em họ hàng ngay bên cạnh, ngày nào cũng có thể gặp nhau tụ tập được, như vậy thật là vui. Anh Phan à, anh đang có những thứ mà em không thể nào có được đấy.
Phan ơ hờ cười, có vẻ không để tâm lắm, điều đó không qua được cặp mắt của Thư, nhưng cô vẫn hồn nhiên như không biết.
-Anh Phan. Khi nào anh đưa em về quê anh đi, cho em biết cuộc sống ở quê anh, mọi người quây quần vui vẻ bên nhau như thế nào với. – Thư nũng nịu ôm vai Phan.
-Nếu vậy thì em sẽ thất vọng rồi – Phan đáp – Ông bà nội anh là người nơi khác đến làm ăn, chứ không phải là dân gốc, mẹ anh lại là người nơi khác, cho nên họ hàng xung quanh có ít thôi.
-Ưm… vậy à, thế mọi người có ở sát cạnh nhau không?
-Không – Phan cười đáp – Còn cách nhau từ đầu làng tới cuối làng ấy chứ.
-Không có người bà con nào nhà ở cạnh anh sao? – Thư hỏi gặng.
-Không. – Phan lắc đầu.
-Cả bên nội và bên ngoại ý?
-Ừ.
-Bên trái, bên phải, đằng sau, đều không có họ hàng nào hết?
-Không, mà em hỏi thế làm gì nhỉ? – Phan nhăn.
-À… ờ… thế thì đúng là em thất vọng rồi, em chẳng về quê anh nữa đâu. – Thư lúng túng rồi bật cười nhí nhảnh.
-À, ra là thế, thế em cũng không định về ra mắt ba mẹ anh đấy hả.
-Ôi, em vào đây một cái - Thư buông Phan ra, cô nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh gần đó.
Thư đứng trước tấm gương to, hai bàn tay chống trên bệ, cô đang cố lấy lại bình tĩnh, cô đã bị lừa! Thảo, anh ta bảo đó là cô em họ bên ngoại của anh ta, thế nhưng cô ta lại ở sát vách với anh đấy. Cô gái đó phút đầu cô đã có linh tính lạ, và bây giờ thì càng lạ. Cô ấy yêu Phúc, cô ấy đã có mối tình với Phan ít nhất sáu năm, đã mang ơn cứu mạng của Phan. Và Phan, Phan có yêu cô không?
Thư định vốc nước lên mặt nhưng cô dừng lại, cứ để đôi tay dưới vòi nước chảy. Không có cái gì có thể giải tỏa căng thẳng cho cô lúc này, chỉ có sự thật thôi, cô sẽ tiếp tục tìm ra nó. Thư mím đôi môi lại.