Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 117: Chương 117: Thiên đường




Chương 117

Thiên đường Bảo Sơn.

Cánh cổng lớn vẫn đang đón chào du khách. Từng chiếc xe đỗ lại và những vị khách nhí chạy ra. Từ trong cổng vang ra tiếng nhạc sôi động. Chương trình hôm nay khá lớn.

Khu vực vườn thú, Thảo đang hối hả chạy đến bên chuồng ngựa, mắt háo hức nhìn những chú ngựa vằn oai phong và duyên dáng, rồi cười lên trầm trồ, mấy đứa trẻ xung quanh quay lại nhìn cô càng vui thích, trông cô còn phấn khích hơn cả đứa trẻ con.

-Em ra đằng này nữa! – Thảo vẫy Phúc ở đằng sau, rồi hớn hở chạy ra phía chuồng hươu.

Phúc mỉm cười đi theo ngắm cái dáng ton ton của Thảo, không hiểu sao cô ấy vẫn không biết mệt. Anh lo rằng tối nay cô ấy sẽ gọi điện than mỏi chân thì anh sẽ xót lắm đây.

-Để chị cho nó ăn! – Thảo tranh nhau cùng lũ trẻ để cho hươu ăn.

-Không để em cơ! – Đứa bé mè nheo.

-Để chị đi mà, em nhỏ quá, nó không với tới! – Thảo nịnh nọt.

-Ứ ừ, em cơ!

-Ôi, cái mũi nó dễ thương quá này, hi hi – Thảo thích thú đút cho hươu miếng bánh. Xong cô cúi xuống nhìn đứa bé, cười “cảm thông” và bế bổng em bé lên, em bé cười rạng rỡ và hai chị em cùng đút cho hươu ăn.

-Thôi nào đi thôi, không hết lễ hội giờ - Phúc đã đến bên ôm vai Thảo kéo đi, trong khi Thảo vẫn còn tiếc nuối với chú hươu, cô vuốt cái cổ nó một lần nữa rồi đi theo Phúc.

-Công viên ở đây đẹp quá! – Thảo phấn khởi.

-Ừ, đây là công viên hiện đại nhất Hà nội mà.

-Ôi anh ơi, chỗ kia còn có cái gì kìa!

-Ừ, còn nhiều lắm, rồi mai anh đưa em đi tiếp!

-Thật á! Mai đi tiếp nhé!

-Ừ, em thích không?

Thảo gật như bổ củi. Phúc phì cười.

-Xem em kìa, cứ như là chưa bao giờ được đi công viên ý.

-Vâng, em đã bao giờ được đi đâu, đây là lần đầu tiên em đi đấy.- Thảo tiết lộ.

-Sao cơ? – Phúc ngạc nhiên chưa từng thấy – Ở Thái bình không có công viên à?

-Có chứ, nhưng mà em chẳng được đi – Thảo xịu mặt, cô nhìn về những cặp vợ chồng đang dắt con đi trong công viên, ánh mắt thoáng buồn.

“Từ hồi nhỏ tí, bố đã đi theo gái, mẹ thì ốm yếu, nhà rất nghèo” Phúc chợt nhớ ra hoàn cảnh của Thảo. Phúc xúc động nắm tay Thảo.

-Từ nay em đã có anh.

-Ngày xưa em cứ ước được bố về đưa đi chơi như thế, Thảo rơm rớm mắt nhìn một đứa bé gái được bố kiệu trên vai. – Nhưng mà bố em không về, em chờ mãi…

Phúc nắn vai Thảo, nén chua xót vào lòng, rồi chỉ tay về lâu đài phía trước.

-Kìa Thảo, lễ hội đây này!

-Ôi! – Thảo thốt lên nghển cổ nhìn theo tay anh, tiếng nhạc và đám đông phía xa đã khiến cô vui trở lại.

-Ở đấy có gì thế anh?

-Anh không biết!

-Mình ra đấy mau! – Thảo lôi Phúc

-Ơ mà từ từ thôi kẻo ngã! – Phúc chạy theo Thảo. Thảo vẫn hớn hở chạy.

-Thảo, anh bảo này! – Phúc chợt ôm Thảo giữ lại.

-Dạ?

-Anh không phải là bố em đâu đấy. – Phúc dặn dò.

-Anh này! – Thảo cười tình tứ. Phúc sướng như được lên mây.

Đám đông chen chúc vây thành vòng tròn mà ở giữa thấy nhô lên những ngọn tháp của một lâu đài nhỏ. Trong vòng tròn đó là một tòa lâu đài xinh xắn nhưng rất tráng lệ. Tuy chỉ là lâu đài cảnh nhưng nó cũng có một cái cửa be bé và có một nàng Bạch Tuyết đang từ đó chui ra. Bên ngoài có một nàng tiên cá. Nhưng nàng tiên cá này thì hơi lạ vì nàng ấy có cả đuôi và chân. Chiếc đuôi của nàng lấp lánh vàng trong nắng và kéo lê dưới đất, còn đôi chân đi giày cao gót của nàng thì chạy nhảy lung tung khắp mọi nơi!

Đám trẻ hiếu kỳ nhìn ngắm từng nàng công chúa, hai chàng hoàng tử đứng bên cũng bị chúng xăm soi. Người áo xanh quần trắng tấm choàng đỏ, người áo đỏ quần trắng tấm choàng xanh. Chúng còn hỏi bố mẹ đây là hoàng tử gì, còn kia là hoàng tử gì, bố mẹ đành chịu chết và trả lời đại. Nhưng các hoàng tử chỉ có thể bị lẫn lộn với lũ trẻ, chứ với các công chúa thì còn lâu nhé. Bởi vì đó là các đôi.

-Chúng ta còn thiếu một nàng công chúa nữa! Ai tham gia nào! – Cô gái dẫn chương trình hỏi mọi người rất dễ thương, các bé gái thì cứ nhao nhao giơ tay mà chẳng bé nào được chọn.- Phải là người lớn nhé, phải cao thế này này! - Cô dẫn chương trình giơ tay lên đầu và duyên dáng đáp lại các bé. – Nào, xin mời các bạn, hãy cùng góp vui cho các bé! Giơ tay lên nào!

Có khá nhiều cánh tay giơ lên, Dẫn chương trình đưa mắt tìm kiếm.

-Ôi, cảm ơn các bạn, tôi sẽ phải lựa chọn rồi!

Trong vòng vây khán giả nhốn nháo gồm cả trẻ con và người lớn, Thảo đang nhoi nhoi, cô vừa thò được mặt vào, bàn tay nuột nà giơ cao, nét hưng phấn bừng trên khuôn mặt, người dẫn chương trình lập tức chú ý đến và hối hả bước tới.

-Đây rồi! Công chúc cuối cùng của chúng ta đây rồi! Em vào đây! Vào đây! – Dẫn chương trình nói rồi kéo Thảo vào luôn.

Thảo được chọn, thích quá quên cả Phúc đang bị kẹt ở trong đám đông.

-Hoàng tử đâu? Có không? – Dẫn chương trình sốt sắng.

-Dạ có, anh ấy kia! – Thảo vẫy ra Phúc – Anh ơi! Vào đây!

-Ôi, hoàng tử đẹp trai quá! – Dẫn chương trình trầm trồ, nhìn Phúc đang thận trọng len qua đám trẻ con, trán đẫm mồ hôi.

Phúc và Thảo đứng giữa sân khấu, lũ trẻ reo hò sung sướng. Một người mang áo hoàng tử đến khoác lên người Phúc, nó có màu vàng rực rỡ, còn Thảo cũng được hóa trang với bộ váy áo màu xanh da trời. Nhoáng cái đã mặc xong, tuy hơi lùng thùng nhưng vẫn khá là lộng lẫy. Thảo còn được người hóa trang tô vội cho chút son, son lem cả ra ngoài khiến công chúa trở nên ngộ nghĩnh, bọn trẻ đều cười nắc nẻ mà công chúa chẳng biết tại sao.

-Trò chơi của chúng ta có thể bắt đầu được rồi, mời các công chúa đi vào bên trong thung lũng. Quái vật đâu, hãy xuất chiêu. Xem có hoàng tử nào đủ hùng dũng để vượt qua và cứu được công chúa của mình không.

“Thung lũng” là những tấm vách to bằng bìa cứng có in hình núi đá xám xịt. Chúng được xếp dàn hàng ngang ra che lấy các nàng bên trong, còn bên ngoài ba chàng hoàng tử đang hồi hộp chiêm ngưỡng dãy núi “hiểm trở” đó. Một con quái vật áo đen từ trong cửa lâu đài chui ra, dang tay nhảy ra phía trước khua khoắng chân tay loạn xạ. Lũ trẻ phấn khích hò hét ầm ĩ, cổ vũ các hoàng tử cố lên.

-Ta đã bắt được rất nhiều nàng công chúa – Quái vật cất giọng ồm ồm sặc mùi đe dọa – Mấy tên hoàng tử nhãi nhép kia! Các ngươi có biết công chúa của mình bị giam giữ ở đâu không? Hãy nhớ là các nàng ấy đều bị ta giam riêng rẽ, và hiện giờ đều vẫn đang ngấm thuốc mê. Các ngươi phải gọi đúng tên nàng thì công chúa của mình mới dậy được. Còn nếu gọi sai thì nàng ấy sẽ chỉ tỉnh dậy sau… một trăm năm nữa!

-Ôi thật là nguy hiểm – Dẫn chương trình tỏ ra sợ sệt – Vậy thì các hoàng tử hãy cố lên nhé, hãy nhớ rõ công chúa của mình là công chúa nào! Thời gian sẽ chỉ là hai phút thôi! Bắt đầu! – Xin chào hoàng tử, chàng hãy gọi tên công chúa của mình đi!

Ba chàng hoàng tử đứng dàn hàng ngang với ba màu áo choàng khác nhau, màu đỏ, màu xanh và màu vàng là của Phúc. Dẫn chương trình đưa míc cho hoàng tử thứ nhất.

-Dạ thưa chị, công chúa của em là nàng Bạch Tuyết!

-Oa! Đúng rồi! Chúc mừng hoàng tử, công chúa Bạch Tuyết của chàng đã thức dậy rồi kìa!

Bên trong thung lũng có tấm biển ghi chữ “Công chúa Bạch Tuyết” giơ cao lên. Lũ trẻ hoan hô ầm ĩ.

-Công chúa Bạch Tuyết ơi, hoàng tử của nàng đã tới rồi, hãy yên tâm mà đợi chàng cứu nhé! – Dẫn chương trình vẫy vẫy tay hướng về phía tấm biển đó rồi bước tới hoàng tử thứ hai. – Còn hoàng tử này, chàng đã sẵn sàng chưa, tôi cảm giác chàng đang rất ư là tự tin đấy.

-Dạ vâng, đúng, em phải biết công chúa của em là ai chứ. Cô ấy chính là Nàng tiên cá!

Nhạc dội vang, báo hiệu chiến thắng của hoàng tử thứ hai, tấm biển ghi “Nàng tiên cá” được giơ cao từ trong thung lũng. Lũ trẻ lại hò hét vui sướng.

-Được rồi, chúng ta hãy nén lại sự hồi hộp các nàng nhé, các hoàng tử rất tài giỏi và sẽ tới cứu các nàng ngay thôi. Còn bây giờ chúng ta còn phải đánh thức một nàng công chúa nữa. Xin mời hoàng tử cuối cùng.

Míc chĩa vào Phúc. Lũ trẻ phấn khích reo hò, nhưng chỉ vài giây thì lắng lại, bởi vì Phúc đang… tịt. Quái lạ, Thảo là công chúa gì nhỉ? Phúc cố lục lọi trí nhớ. Trời ơi, sao ngày xưa mình không chịu khó đọc truyện cổ tích nhiều hơn một tí, Phúc nhớ tới giá truyện siêu nhân to lớn của mình hồi bé và… ân hận.

-Chú ơi, công chúa ngủ trong rừng đấy!

-Không công chúa babie đấy chú ơi.

-Ơ, công chúa lọ lem chứ!

-Không phải, đây là công chúa băng tuyết!

-Công chúa phép thuật!

Lũ trẻ xung quanh nhắc, Phúc hóng tai nghe các vị cứu cánh nhỏ tuổi của mình, sau một hồi thì càng thấy mù mịt, thế giới các nàng công chúa thật vĩ đại!

-Sắp hết giờ mất rồi, cố lên hoàng tử áo vàng ơi! – Dẫn chương trình nhắc – Đừng có để công chúa của mình ngủ thêm một trăm năm nữa! Mười. Chín. Tám. Bảy. Sáu. Năm...

-Công chúa Lọ lem – Phúc bật ra từ trái tim mình. Nói xong anh nín thở nhìn tất cả cũng đang im lặng.

Chợt từ trong thung lũng, tấm biển ghi chữ “Công chúa Lọ lem” từ từ giơ cao, tất cả mọi người vỗ tay reo hò ầm ĩ.

Phúc thấy sung sướng, cứ như là mình vừa... đánh thắng quái vật thật! Thảo ơi, em đúng là nàng lọ lem đấy. Phúc liếc tấm biển Thảo đang giơ, hình như người đang giữ nó cũng run run xúc động.

“Ai đã hại Bạch Tuyết?”; “Bạch Tuyết có những người bạn nào?”; “Hoàng tử đã tìm được Bạch Tuyết ở đâu?”

“Nàng tiên cá và Hoàng tử, ai cứu ai trước?”; “Để được ở bên hoàng tử, nàng tiên cá đã phải hi sinh thứ gì?”

Quái vật đưa ra một đống thử thách và hai hoàng tử áo đỏ áo xanh đều trả lời ngon lành, cứ như họ mới “ôn bài” xong vậy. Đến lượt mình, Phúc lại thấy hồi hộp vì vốn chuyện cổ tích trong đầu quá ít ỏi. Nhìn nàng Bạch Tuyết và nàng Tiên cá đã được hoàng tử của mình “cứu” ra ngoài, Phúc phát thèm.

-Hoàng tử và Lọ lem đã lần đầu gặp nhau ở đâu? – Quái vật gầm gừ hỏi.

-Ở một ngôi biệt thự - Phúc trả lời và mong mình lại gặp may lần nữa.

-Trời ơi, phải nói là lâu đài chứ - Dẫn chương trình nhắc rồi bụm miệng cười.

-Thế sau đó Hoàng tử có giữ Lọ lem ở lại lâu đài được không? – Quái vật tiếp tục.

-Hoàng tử đã không giữ được, và đã phải mất rất nhiều công sức để đi tìm nàng ấy. – Phúc trả lời luôn cùng khuôn mặt hoài niệm.

-Tại sao vậy, có phải vì Lọ lem không muốn gặp lại hoàng tử không?

-Không phải, Lọ lem rất muốn gặp lại hoàng tử nhưng cô ấy đã gặp phải kẻ xấu, hắn đã dùng mọi mưu mô để giữ công chúa lại nhưng cuối cùng vẫn không thể thắng được, cuối cùng chúng tôi vẫn đến với nhau.

-Oa, được lắm, vậy làm thế nào mà hoàng tử tìm được lọ lem thế?

Phúc mím môi suy nghĩ.

-Chiếc giày! Chiếc giày! – Bọn trẻ nhao nhao nhắc.

-Chiếc khăn!

-Xe ngựa!

Phúc lại một phen loạn óc. Khăn? Giày? Xe ngựa? Trời đất ơi, em bắt anh phải làm cái gì thế này vậy Thảo? Phúc méo mặt.

-Thế nào hoàng tử, có muốn cứu công chúa không, sao cứ đứng im mãi vậy? Sắp hết giờ rồi. Mười lăm, mười bốn, mười ba...

Phúc căng óc. Không thể “bịa” được rồi, phải nhờ đến quần chúng nhí thôi. Phúc sàng lọc âm thanh, hình như tiếng chiếc giày được nhắc nhiều hơn cả, mà đôi chân Thảo xỏ vào đôi giày nào thì cũng xinh lắm ý...

-Năm, bốn, ba... hai...

-Chiếc giày! – Phúc kịp nói và nhìn các em bé. Cả lũ tung chân tay lên vì vui sướng.

-Vâng, đúng, Hoàng tử đã đem chiếc giày còn lại để đi tìm công chúa, và đã cứu được công chúa lọ lem của chúng ta! Xin mời hoàng tử – Dẫn chương trình hồ hởi đưa tay mời Phúc vào thung lũng.

Phúc vào ngay bên trong. Thảo nhìn thấy anh liền mắng yêu.

-Sao anh trả lời lâu thế?

-Khó quá!

-Eo ơi, thế mà cũng khó – Thảo chu mỏ, lườm yêu thêm một cái.

Rồi trong khi Phúc còn gãi đầu gãi tai thì Thảo đã nắm tay kéo Phúc ra ngoài.

Và bây giờ là các công chúa và hoàng tử được nhận phần thưởng. Nó được trao trịnh trọng từ tay người dẫn chương trình. Trao cho hai cặp kia xong là đến cặp của Phúc. Thảo thì nhong nhóng muốn nhận quà nhưng mà phải nhường vai trò này cho Phúc, trong khi Phúc còn bận… quệt mồ hôi.

-Chúc mừng Lọ lem, hôm nay thật vất vả cho Hoàng tử quá – Cô nàng dẫn chương trình nháy mắt với Thảo và trao quà cho Phúc.

Một gói bim bim! Thật là chưa bao giờ thấy một món quà nào… giá trị như thế. Phúc nhận nó với tất cả niềm vui sướng. Anh giơ cao nó lên vẫy vẫy. Mọi người vỗ tay rần rần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.