Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 73: Chương 73: Triền miên




Hoàng đế vô cùng hào phóng cho nàng vào ở hậu cung, còn phái thêm vài cung nữ hầu hạ nàng. Chuyện này khiến cho các vị phi tần cứ liên tục suy đoán, không biết nàng có phải tân sủng của hoàng đế hay không? Vị tân sủng kia có thân phận gì? Đẹp đến mức độ nào? Hoàng đế sẽ phong cho nàng chức vị gì? Đây chính là chỗ các nữ nhân nơi hậu cung quan tâm nhất. Mà Bạch Mạn Điệp xem mọi người như không tồn tại, thản nhiên thoải mái làm việc của mình.

Kỳ thực hoàng đế chỉ có ba phi tử, không tính là nhiều. Hoàng hậu Minh Lạc Đồng quanh năm cùng thái tử Vật Ly sống ở ngoài cung, rất ít khi trở về, toàn bộ hậu cung đều rất vắng vẻ.

Nghe nói, đương kim hoàng thượng Tần Quan khi còn là thái tử đã gặp gỡ hoàng hậu, kim ốc tàng Kiều. Minh Lạc Đồng bất đồng nữ tử thế tục, không thích cộng sống trong cung, Tần Quan vẫn không dám nói rõ thân phận của mình. Sau khi Tần Quan đăng cơ, giấy không gói được lửa. Minh Lạc Đồng vô tình biết được thân phận của hắn, cãi nhau một trận rồi đoạn tuyệt quan hệ. Tần Quan bất đắc dĩ, phế bỏ hậu cung, ý định chuyên sủng một người. Thế nhưng vẫn còn vài vị phi tử thân phận đặc thù, là công chúa nước láng giềng, không thể phế bỏ được. Minh Lạc Đồng không chấp nhận hắn, kiên quyết không quay về cung.

Phu thê đế vương, có thể được như bọn họ, coi như cổ kim hiếm thấy. Trong vấn đề tình cảm, Tần Quan chính là thế gian khó tìm. Chỉ bằng chuyện này, Bạch Mạn Điệp đã muốn giúp hắn.

Có lẽ đêm qua phát tiết quá độ, nàng phi thường mệt mỏi. Tắm, thay y phục, dùng bữa xong, nàng làm tổ trên giường, ngủ cả một ngày, đến khi nàng tỉnh lại, trời đã sụp tối. Tiểu cung nữ không biết thân phận Bạch Mạn Điệp, đương nhiên suy đoán nàng là tân sủng của hoàng đế, hầu hạ đương nhiên tốt phi thường, sớm đã chuẩn bị bữa tối cho nàng. Còn cho nàng tắm với cánh hoa, Bạch Mạn Điệp cảm thấy vô cùng hài lòng xuất môn tản bộ. Ăn quá nhiều rồi, cần phải tiêu hóa một chút. Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Quần áo có người mặc giúp, ăn cơm chỉ việc há mồm, chính là điển hình cuộc sống của phế nhân. Ai nói làm mễ trùng rất thoải mái, bất quá mới được một ngày một đêm, nàng đã chán ghét cách sống này rồi.

Thân phận nàng bây giờ là khách quý của hoàng đế, đương nhiên không cần một thân võ nghệ cao cường. Cho nên, nàng ăn mặc cung trang mỹ lệ, ưu nhã tản bộ.

Không ngờ rằng hoàng cung lớn như vậy, tản bộ mà cũng bị lạc đường. Nàng tiếp tục đi tới, cư nhiên lại tới chỗ nơi vô cùng hẻo lánh. Chách là chỗ của cung nữ hay thái giám gì đó, cũng có thể là lãnh cung.

Vốn định quay đầu trở lại, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thút thít. Rốt cuộc là ai đang khóc? Phi tử thất sủng? Bạch Mạn Điệp lần theo tiếng khóc. Đều nói tò mò hại chết miêu, nàng chính là không thay đổi được tính xấu này.

Nàng đi tới một tiểu viện, không thấy ai, chỉ thấy một gian phòng đang mở cửa. Nữ nhân đang khóc kia là ở bên trong? Bạch Mạn Điệp hiếu kì híp mắt bước tới xem bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Bên trong có một thùng gỗ, còn có tiếng nước, chách là đang tắm. Nàng không có sở thích rình mò, càng không muốn xem người ta tắm. Nàng buồn chán quyệt môi, định xoay người rời đi. Còn chưa kịp xoay người, kẻ đang tắm bên trong đột nhiên lên tiếng, “Ai?” Má ơi, là nam nhân đó.

“Ách, xin lỗi, ta đi lầm chỗ.” Nàng hoảng loạn xoay người.

Đi được vài bước, một bóng người đã xuất hiện trước mặt nàng. Nam nhân trước mặt lõa thể nửa người trên, chỉ mặt mỗi một trường khố, tóc tản ra, bay bay trên vai, vẻ đẹp nam tính hiển lộ không thể nghi ngờ.

Bất quá, Bạch Mạn Điệp không có thời gian thưởng thức mỹ sách, trợn to mắt nhìn hắn, “Là huynh?”

“Sao nàng lại tới đây?” Trong thanh âm có vài phần kinh hỉ, vài phần không dám tin.

Bạch Mạn Điệp bất mãn lườm hắn một cái, “Vô nghĩa, đương nhiên là thiên lý tầm phu rồi.”

“Vào đây đi.” Đang là ban đêm, đứng ngoài sân nói chuyện không tốt lắm.

“Được.” Bạch Mạn Điệp ngược lại theo hắn đi vào, chưa biết rằng mình sắp rơi vào miệng hổ.

Vừa vào trong phòng, nàng liền nghe thấy một mùi vị cổ quái. Thoang thoảng, chỉ có một ít, nếu không phải mũi nàng quá thính, tuyệt đối không thể nghe ra. Mùi gì đây? Mê hương? Không đúng không đúng, là… hương liệu có pha xuân dược. Bạch Mạn Điệp thiếu chút té xỉu, nói như vậy, Đông Phương Vũ là trúng….

“Nàng không sao chứ?” Thấy nàng trầm mặc không nói gì, Đông Phương Vũ nhịn không được hỏi.

Bạch Mạn Điệp khẩn trương, “Huynh trúng xuân dược?”

“Ta…” không có trúng.

“Có trúng hay không a?” Thảo nào hắn lại muốn tắm, là để giải độc a? Ngu ngốc, cách này có thể giải được xuân dược à?

Thấy Đông Phương Vũ không nói lời nào, Bạch Mạn Điệp hỏi lại lần nữa, “Có đúng hay không?” Câm rồi a, sao lại không nói câu nào.

Đông Phương Vũ không nói gì, nheo mắt nhìn nàng. Trong mắt hắn dường như có hai luồng hỏa diễm, khiến nàng không dám nhìn thẳng vào. Nếu nàng nhìn không nhầm, kia hẳn là… dục hỏa.

Ánh mắt hắn sáng như đuốc, Bạch Mạn Điệp chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân đang bốc lên, trong thân thể có một loại rung động. Nàng liếm liếm đôi môi khô khốc, rút lui vài bước. Nàng rất sợ, nàng muốn chạy trốn. Người luôn luôn không sợ trời không sợ đất như nàng bây giờ lại muốn đào tẩu.

Nàng vừa chuyển mình, đã bị kéo trở lại, rơi vào trong một vòng tay ấm áp. Đông Phương Vũ cúi đầu hôn trụ trên môi nàng, Bạch Mạn Điệp như ngây dại, cảm giác nóng hừng hực khiến cả người tê rân.

“Huynh…” Môi nàng khẽ run, đôi môi vừa hé mở, Đông Phương Vũ nhân cơ hội đó bá đạo thâm nhập vào miệng nàng, hưởng thụ hương vị ngọt ngào của nàng. Đôi tay to đặt bên hông nàng gắt gao siết chặt cái eo thon thả, đem thân thể nàng áp chặt vào người hắn.

Trong vô thức, tay Bạch Mạn Điệp đặt lên vai hắn, toàn thân hóa thành nhất trì xuân thủy (1).

(1) Nhất trì xuân thủy [theo QT]: ao xuân.

Hai tay Đông Phương Vũ không ngừng ở trên cơ thể nàng thăm dò, nhẹ nhàng cởi bỏ. Lành lạnh, là vật gì? Là kiếm, kiếm của nàng. Lúc này mà còn mang theo kiếm, ai không biết còn tưởng nàng muốn mưu sát thân phu.

Đông Phương Vũ ném kim kiếm ra ngoài (kim kiếm danh chấn giang hồ của Vô Ảnh La Sát, cứ như vậy bị ném trên mặt đất), cởi bỏ y phục vướng víu. Y phục nàng đang mặc chính là cung trang, hắn mất một lượng lớn khí lực, rốt cuộc cũng cởi hết y phục nửa người trên của nàng.

Môi hắn chậm rãi dời đi, mút vào vành tai êm dịu của nàng, dùng lưỡi liếm vào tai nàng. Động tác rất nhẹ nhàng, phẳng phất như đang thưởng thức nhân gian mỹ vị.

Hắn một đường đi xuống, cách cái yếm, chui vào hai ngực, cố sức hít vào mùi thơm của nàng. Vừa mới tắm xong, trên người nàng vẫn còn lưu lại hương hoa hồng thoang thoảng, hương hoa, với hắn mà nói là một loại mê hoặc đến trí mạng.

Đôi môi hắn mút vào khiến nàng cảm thấy như ý loạn tình mê. Một ngọn lửa vô danh như đang chạy quanh hạ phúc (2). Đường cong trên người nàng chuyển động, phát ra tiếng “ưm” tiêu hồn.

(2) Hạ phúc: bụng dưới.

Tiếng “ưm” của nàng càng cho hắn cảm giác thỏa mãn đến tột độ, hoàn toàn kích thích cảm xúc mãnh liệt trong cơ thể hắn.

Bàn tay to của hắn nắm ở hai bên nơi mềm mại của nàng, không ngừng xoa bóp, đầu lưỡi nóng hực, cách lớp y phục, hôn lên nụ hoa của nàng, không ngừng mút vào, nụ hoa kia dưới ngọn lửa kích thích nồng nhiệt, trở nên vừa căng vừa cứng.

“Muội… huynh, huynh… làm gì.” Nàng dần dần mất đi lí trí, dưới sự trêu chọc của hắn, nàng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Hắn cởi xuống lớp y phục che chắn cuối cùng trên người nàng, dùng lưỡi liếm quanh đỉnh nhọn trên ngực nàng, Bạch Mạn Điệp nhất thời run lên, vô lực rên rỉ.

“Đừng sợ.” Hắn nặng nhọc thở dốc, đôi bàn tay to lại di động trên thân thể mềm mại của nàng.

Đông Phương Vũ cường liệt mê hoặc nàng, những đường cong trên người Bạch Mạn Điệp chuyển động, trong vô thức càng muốn nhiều hơn.

Cởi ra chiếc váy trên người nàng, lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết.

Đông Phương Vũ ôm lấy Bạch Mạn Điệp, đem nàng đặt ở trên giường.

Đôi tay tà ác của hắn, thâm nhập giải đất thần bí ở hai chân nàng, phóng tứ nắm lấy nhị hoa nhỏ, một đạo dòng điện chạy dọc toàn thân nàng…

Bỗng dưng, Bạch Mạn Điệp hút phải một ngụm khí lạnh, hắn cư nhiên đưa tay luồn vào trong.

Nàng sợ đến kẹp chặt hai chân, cũng kẹp lấy tay hắn.

“Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương nàng. Ngoan, buông ra đi.” Thanh âm hắn bởi vì dục vọng mà trở nên khàn khàn.

Lần trước là hắn mất đi lý trí làm nàng đau, lúc này, hắn muốn nàng thích ứng hắn.

Bạch Mạn Điệp chậm rãi tách hai chân ra, tùy ý cho ngón tay tà ác của hắn ra vào nơi riêng tư của nàng, tim nàng bắt đầu gia tốc, thanh âm yêu kiều bất lực từ trong miệng phát ra.

Hắn chuyển động càng lúc càng nhanh, mang theo nhiều mật nước.

“Không được, không… muội…” Nàng đang sợ, cơ thể dường như không còn khống chế được.

“Thích ta không?” Giọng hắn khàn khàn hỏi.

Bạch Mạn Điệp vô thức trả lời, “Thích.”

“Đừng sợ, giao nàng cho ta, được không?” Tay hắn không ngừng cử động, khiến cho Bạch Mạn Điệp bất lực nức nở.

Nàng rên rỉ vài tiếng, một câu “Được.” từ trong miệng phát ra.

Đông Phương Vũ cười nhẹ, rút tay ra, quỳ ở hai bên chân nàng.

Hắn thế nào lại nhìn chằm chằm chỗ mẫn cảm của nàng, Bạch Mạn Điệp hai tay che mặt, xấu hổ không dám nhìn hắn, tiểu tả gia du, “Không được nhìn.” Mách cỡ chết người ta a.

“Nàng là của ta.” Hắn bá đạo bỏ tay nàng ra, bức nàng nhìn hắn.

Hán dán người lên hai chân nàng, khẽ cắn, mút vào.

Bạch Mạn Điệp nhanh chóng đẩy hắn ra, “Không được, chỗ đó, không được.”

Chất dịch ẩm liên tục chảy ra, hắn biết, nàng là vì hắn chuẩn bị.

Dùng tay thay môi, không ngừng tiến vào cơ thể nàng, rất nhanh, đưa nàng lên đỉnh điểm hoa mỹ.

Nàng liên tục thở dốc, thấp giọng rên rỉ.

Đông Phương Vũ cởi ra trường khố, đưa cơ thể nóng hực dán lên người nàng, ôn nhu dỗ dành, “Có thể sẽ đau một chút, rất nhanh sẽ qua thôi.”

“Không sợ.” Nàng biết rất rõ, để chiều ý nàng, hắn đã nhẫn rất cực khổ.

Động thân một cái, hắn tiến vào trong cơ thể nàng.

“A…” Bạch Mạn Điệp kêu lên một tiếng, cố nén đau đớn.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng đau đớn vẫn là khó tránh khỏi. Nghe thấy nàng kêu lên, hắn cố kìm chế dục vọng, lẳng lặng đợi cơn đau của nàng qua đi.

Bạch Mạn Điệp hai chân bám trên lưng hắn, thì thào nói nhỏ, “Có thể rồi.” Nàng biết hắn thương tiếc nàng, không muốn hắn nhẫn đến quá mức đau khổ.

Giống như được thê tử chăm sóc, hắn thật sự có số tam sinh hữu hạnh a.

Được nàng cho phép, hắn bắt đầu mãnh liệt hữu lực vận động, xuất ra một làn sóng tình cảm mãnh liệt.

Dưới sự va chạm nhiệt tình của hắn, đường cong trên người nàng bắt đầu nghênh hợp. Mồ hôi đổ ra, tứ chi giao triền, không một khe hở.

“Muội yêu huynh.” Nàng mất đi ý thức, hoàn toàn sa vào ái tình. Không quên nói với hắn, nàng yêu hắn.

“Ta cũng yêu nàng.” Đúng vậy, hắn chính là yêu nàng rất sâu đậm.

Nàng nhiệt tình đáp lại, càng kích thích tình cảm mãnh liệt trong người hắn. Hắn tựa như dã thú, bị dục vọng che khuất toàn bộ lý trí.

Hắn chiều lòng nàng, cũng thỏa mãn bản thân mình. Dùng hết toàn bộ tinh lực, đưa nàng lên tận trên mây.

Tương kiến hưu ngôn hữu lệ châu, tửu lan trọng đách tự hoan ngu, phượng bình uyên chẩm túc kim phô. Lan xạ tế hương văn suyễn tức, khỉ la tiêm lũ kiến cơ phu, thử thì hoàn hận bạc tình vô? (3)

(3) Đây là hai câu cuối trong bài thơ Hoán Khê Sa (浣溪沙) của Âu Dương Quýnh (欧阳炯).

Hai người xa nhau lâu ngày, khi gặp lại. Nữ tử không nói không rằng, chỉ biết lệ rơi giàn giụa. Nam tử chính là phải biết cách dỗ nữ tử từ khốc thành cười. (“Tương kiến hưu ngôn hữu lệ châu, tửu lan trọng đách tự hoan ngu”). Trong cảnh phượng bình (bình phong vẽ hình phượng hoàng), uyên chẩm (gối uyên ương), kim phô (giường vàng xa hoa), hai người có thể cùng nhau ôn lại giấc mộng uyên ương. (“Phượng bình uyên chẩm túc kim phô”)

“Lan xạ tế hương văn suyễn tức”: Trong đó “lan xạ suyễn tức”: mùi hương toát ra từ trong miệng của giai nhân, “văn”: nghe thấy. Trong lúc kích tình mãnh liệt, mỹ nhân thở dốc khiến hai bên má phun ra “tế hương” (hương thơm), điều này có thể khiêu khích dục vọng của nam tử. Một mặt cảm thụ “tế hương”, một mặt nghe thấy âm thanh giai nhân phát ra, còn có “khỉ la tiêm lũ kiến cơ phu” (Khỉ la: Một loại vải tơ tằm có thể nhìn xuyên thấu bên trong). “kiến”: thấy, “cơ phu”: da thịt. Sách, hương, vị tất cả đều hội đủ. Lúc này hỏi, “thử thì hoàn hận bạc tình vô” (bây giờ còn hận kẻ bạc tình không), còn ngại ái tình chưa đủ sâu đậm, chưa đủ điên cuồng?

Nguyên tác:

浣溪沙

落絮残莺半日天,玉柔花醉只思眠,惹窗映竹满炉烟。

独掩画屏愁不语,斜欹瑶枕髻鬟偏,此时心在阿谁边?

天碧罗衣拂地垂,美人初著更相宜,宛风如舞透香肌。

独坐含嚬吹凤竹,园中缓步折花枝,有情无力泥人时。

相见休言有泪珠,酒阑重得叙欢娱,凤屏鸳枕宿金铺。

兰麝细香闻喘息,绮罗纤缕见肌肤,此时还恨薄情无。

Phiên âm:

Hoán khê sa

Lạc nhứ tàn oanh bán nhật thiên, ngọc nhu hoa túy chích tư miên, nha song ánh trúc mãn lô yên.

Độc yểm họa bình sầu bất ngữ, tà y dao chẩm kế hoàn thiên, thử thì tâm tại a thùy biên?

Thiên bích la y phất địa thùy, mỹ nhân sơ trứ canh tương nghi, uyển phong như vũ thấu hương cơ.

Độc tọa hàm tần xuy phượng trúc, viên trung hoãn bộ chiết hoa chi, hữu tình vô lực nê nhân thì.

Tương kiến hưu ngôn hữu lệ châu, tửu lan trọng đách tự hoan ngu, phượng bình uyên chẩm túc kim phô.

Lan xạ tế hương văn suyễn tức, khỉ la tiêm lũ kiến cơ phu, thử thì hoàn hận bạc tình vô.

Hai thân thể chặt chẽ giao hợp, khiến hai trái tim càng xích lại gần nhau.

Trong phòng tràn ngập hương vị ái muội, Đông Phương Vũ thỏa mãn ôm lấy Bạch Mạn Điệp đang nằm cạnh bên.

“Có mệt hay không?” Vuốt ve mái tóc ướt sủng của nàng, hắn thương tiếc hỏi.

“Mệt.” Nàng nỉ non, thỏa mãn nhắm mắt.

“Có muốn đi tắm không?”

“Giải hết chưa?” Nếu như xuân dược trên người hắn chưa giải hết, nàng còn phải tiếp tục làm giải dược, đi tắm làm gì.

“Cái gì?”

“Xuân dược a.” Nàng đang muốn ngủ, ngữ khí có chút mơ hồ.

Đông Phương Vũ bật cười, “Đã giải.” Coi như hắn đê tiện, mượn cớ “trúng xuân dược” để chiếm hữu nàng. Chỉ cần có được nàng, có dùng phương pháp gì cũng không quan trọng.

“Là ai hạ xuân dược?” Lấy võ công của Sáo Ngọc Công Tử lại trúng xuân dược sao? Hẳn là có, nếu như không có, tại sao hắn lại như thế với nàng, tên này không phải rất quân tử sao?

“Nhập Họa.” Nhập Họa kia quả thật điên rồi, không biết học được ở đâu, trong phòng hắn bỏ thúc tình hương, nếu không phải hắn đủ cơ trí, thật sự đã thua trong tay nha đầu kia rồi.

Bất quá lúc này, hắn quả thật muốn tạ ơn Nhập Họa, là Nhập Họa đã cho hắn cùng Tiểu Điệp một cơ hội.

Nếu Tiểu Điệp biết hắn rất bình thường, căn bản không có trúng xuân dược, không biết có giết chết hắn hay không?

“Nhập Họa? Là ai a.” Gọi thân thiết như vậy.

“Một tiểu công chúa bất bình thường.”

Nàng tuy rằng mệt, nhưng đầu óc thì vô cùng tỉnh táo, “A, khuôn mặt này của huynh đúng là khiến người ta phạm tội mà, công chúa kia có phải thích huynh rồi không.” Ban đầu gặp nhau thì không có tình địch, thế nào nửa đường lại nhảy một người, tình yêu của bọn họ trước nay, tuyệt đối không đúng với quy luật ái tình.

“Ta với công chúa kia một chút cảm giác cũng không có.” Cho dù có cảm giác thì cũng là cảm giác chán ghét. Nhập Họa kia thật sự không phải đáng ghét bình thường.

“Huynh mà dám có cảm giác, muội trước tiên giết cả nhà ả.” Thanh âm nàng vẫn rất ngọt, lời nói cũng không nhuốm mùi máu tanh.

“Ta chỉ có một mình nàng.” Đông Phương Vũ cúi đầu, môi hôn lên trán của nàng.

“Vậy còn nghe được… Ách…” Bạch Mạn Điệp đột nhiên trở mình đứng lên, “Không đúng a.”

“Nàng làm sao vậy?” Đột ngột kích động, tim hắn chịu không nổi a.

Bạch Mạn Điệp hung hăng chỉ vào hắn, “Huynh… trước khi gặp muội… huynh có bao nhiêu nữ nhân a?”

“Không có.” Hắn một mực phủ nhận, vốn là không có.

“Huynh còn dám nói không có? Chẳng lẽ bản lĩnh tán tỉnh đó của huynh là theo quỷ học a.” Làm bộ ngây thơ, ai tin tưởng.

”Không phải.”

“Vậy ai dạy huynh?” Vừa nghĩ tới hắn từng chạm qua nữ nhân khác, nàng tựa như nuốt phải ruồi, rất khó chịu, siêu cấp khó chịu.

“Quân Tùy Phong.” Quân Tùy Phong kia thật sự là làm hại bằng hữu mà.

“A?” Hai người này không phải có gì mờ ám chứ.

Đông Phương Vũ xấu hổ nói, “Tùy Phong thường ném xuân cung đồ lên giường của ta, ta đã từng xem qua.” Tên kia thấy lão đại không chạm tới nữ nhân, tưởng lão đại có chuyện gì, nên đem chút thư tịch tới cho lão đại xem.

“A? Không thể nào.” Tên kia thật sự điên rồi.

“Đúng là như vậy.” Hắn phát thệ nói.

Lấy nhân cách của Quân Tùy Phong, có gì làm không được chứ.

Quên đi, không tính toán nữa. Cho dù hắn từng có nữ nhân khác thì thế nào, đó chỉ là chuyện trước hôn nhân, chí ít sau hôn nhân hắn rất đứng đắn, không vụng trộm là được. Vụng trộm? Có vài hình ảnh chợt lóe lên trong đầu nàng.

Bạch Mạn Điệp ngáp một cái, vô lực ngã lên giường, “Không nói nữa, ngủ.”

Khi Bạch Mạn Điệp tỉnh dậy Mặt Trời đã lên cao ba sào, nếu không phải ánh nắng chiếu vào khiến đôi mắt thấy khó chịu, phỏng chừng nàng vẫn chưa tỉnh nổi. Toàn thân mệt mỏi vô lực, hậu quả của việc truy hoan quá độ. Cho dù là võ lâm cao thủ, cũng khó tránh toàn thân không được thoải mái. Lần đầu tiên phát hiện, thì ra cao thủ võ lâm cũng không phải vạn năng.

Nàng mở mắt ra, phát hiện Đông Phương Vũ đã tỉnh dậy từ lúc nào, Bạch Mạn Điệp giương mắt liếc hắn một cái, “Huynh tỉnh? Còn không xuống đi a? Muốn tới khi nào.”

Sau đêm đầu triền miên (lần trước tính là cường bạo), nữ nhân không phải đều ngượng ngùng, hơn nữa còn rất ngọt ngào sao? Thái độ này của nàng là thế nào?

“Ta có thể đứng lên sao?” Đông Phương Vũ hỏi ngược lại nàng. Nàng chính là đang nằm gọn trong lòng hắn, ôm lấy thắt lưng hắn, gối đầu lên một tay của hắn, chỉ cần hắn cử động nhẹ một cái, nàng lập tức giật mình tỉnh giấc. Nàng là người luyện võ, phi thường nhạy cảm, để nàng có thể được ngon giấc, hắn đã cống hiến cánh tay cả một đêm, hiện giờ đã muốn không còn cảm giác.

Đúng vậy, chỉ cần hắn cử động nhẹ, nàng lập tức tỉnh ngay. Thì ra, là hắn hết lòng chăm sóc nàng. “Ách… đa tạ.” Bất giác, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên một trận đỏ ửng.

Nàng cuối cùng cũng có ý thức của nữ nhân rồi, Đông Phương Vũ không khỏi buồn cười, “Ngủ thêm lát nữa đi.”

Bạch Mạn Điệp dụi mắt ngồi dậy, “Không muốn ngủ, hôm qua muội ngủ cả ngày rồi, lại ngủ thêm một đêm, sẽ thành trư mất.”

Đông Phương Vũ thu tay lại, quả nhiên là không còn cảm giác.

“Đi tắm.” Đông Phương Vũ đón lấy thân thể mềm mại vô lực của nàng, rất sợ nàng sẽ ngã xuống, một đêm hoan ái, tiêu hao rất nhiều tinh lực của nàng.

Bạch Mạn Điệp chống tay lên giường, “Đi làm đi.”

“Đi làm gì?” Chuyện gì đây?

“Huynh không phải làm hộ vệ cho hoàng thượng sao? Không đi không sợ hắn bị ám sát à?”

“Không sao đâu.” Không có hắn, Hàn Phi tuyệt đối không dám chạy đi, có tiểu tử kia chống đỡ, trời sập cũng không có chuyện gì.

“A, muội muốn tắm.” Trên người dính dính vào nhau, thật sự rất khó chịu.

Hắn xuống giường, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.

“Muốn làm gì a?” Đâu có nước cho nàng tắm.

“Đi tắm.”

“Nước đâu a? Không phải nước đêm qua huynh dùng chứ? Không phải muội chê huynh bẩn, mà là nước đã lạnh rồi.”

“Trước khi nàng tỉnh, ta đã cho người đưa nước tới rồi.” Nhìn đi, nghĩ cho nàng chu đáo như vậy.

Đem Bạch Mạn Điệp bỏ vào trong nước, Đông Phương Vũ cũng ngồi vào trong thùng.

“A.” Bạch Mạn Điệp đỏ mặt, suýt chút nữa bay ra ngoài, nếu không phải thân thể đau nhức, nàng chách chắn bay ra.

Đông Phương Vũ vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, “Nàng muốn đi đâu.”

“Không được tắm chung a.” Thùng nước này không nhỏ, nhưng hai người cùng ngồi vào, tuyệt đối sẽ đụng vào đối phương.

“Đừng sợ.” Hắn ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng giúp nàng chà lau thân thể.

Bạch Mạn Điệp nhắm mắt, hưởng thụ thời khách ấm áp này.

* Sở Sở: Hôm nay là sinh nhật lão mụ, ta xin được thiếu một nghìn từ, ngày mai bổ sung sau. Chương này có phải là hơi bị quá đáng hay không? Trang web sẽ không gây khó dễ ta chứ? Ta thừa nhận là mình đê tiện, mấy đoạn kia đều do ta chắp vá lung tung, bởi ta căn bản không biết viết như thế nào (Sở siêu cấp thuần khiết). May mà ta ít nhất cũng xem qua mấy nghìn bản tiểu thuyết, muốn tìm mấy đoạn thế này cũng không khó khăn gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.