Tàn Bạo Vương Gia, Vương Phi Lại Chạy Rồi

Chương 13: Chương 13: Thần thiếp tuyệt không hối hận




Coi như nàng xảy ra chuyện gì, chí ít nàng vẫn là Vương phi, cha nàng xảy ra chuyện, hắn hẳn là sẽ giúp nàng một tay, ai biết Cố Hiểu Hiểu vừa đi tới thư phòng, liền nghe được trong phòng truyền tiếng Lưu Phong:

“Chủ tử, Cố Thanh đã bị cấm túc ở nhà, người của Đại Lý Tự Khanh Lâm Xương phụ trách. Chứng cứ tội phạm của Cố Thanh thuộc hạ đều đã có đủ, có cần đưa đến cho Lâm đại nhân không?”

Lưu phong ẩn ẩn lộ ra hưng phấn, Cố Hiểu Hiểu đứng ở đằng sau cửa sổ nghe được mà đáy lòng tóc thẳng lạnh. Lời này là có ý, nói chuyện của cha nàng, là do Đoạn Hành làm ra sao?

Nàng mím chặt môi, Bão Cầm bên dưới cũng kịp phản ứng, suýt nữa lên tiếng kinh hô......

Cố Hiểu Hiểu vừa bận bịu che miệng của nàng, ánh mắt ra hiệu nàng không cần nói, trái tim trong nháy mắt nhấc lên, nín thở ngưng thần cảm nhận xem người trong phòng có phát hiện ra hai người không.

Cũng may trong thư phòng không có động tĩnh gì, Đoạn Hành cũng chỉ là trầm mặc, nhân tiện nói: “Tạm thời...... giữ lại, qua hai ngày nữa rồi tính đi.”

Cố Hiểu Hiểu tim nhấc lên thật cao mới buông xuống được, nàng thở phào một hơi. Một tay làm động tác im lặng với Bão Cầm, nàng ấy hung hăng gật đầu, nàng mới buông tay ra.

Trong thư phòng,hai chủ tớ người nói người nghe vẫn còn tiếp tục ——

Lưu Phong hỏi: “Vương phi nếu biết được việc này có quan hệ với người, sợ là sẽ không vui, cần phải giải thích với nàng ấy......”

“Không cần lo lắng, vốn là lo cho gia môn đã ruồng bỏ bản vương trước đây, bản vương chỉ trừng trị chút thôi, không cần trước mặt bất kỳ ai giải thích. Còn có, đối với Cố Hiểu Hiểu kia như vương phi làm gì, nàng ta không xứng! nữ nhi của Cố Thanh thật sự là......”

Giọng nói khinh thường truyền vào tai, một cỗ khó nói lên lời, ủy khuất cùng phẫn nộ xông lên đầu, Cố Hiểu Hiểu cắn chặt môi, sắc mặt có chút trắng bệch, quay người rời đi.

Bão Cầm nhìn thấy bóng lưng rời đi của Cố Hiểu Hiểu, lại nhìn cửa sổ đóng chặt, nàng hận hận trừng mắt nhìn vào thư phòng, dậm chân một cái vội đuổi theo Cố Hiểu Hiểu.

“Tiểu thư, vương gia sao có thể làm như vậy, hắn quá đáng!”

Bão Cầm tức giận bất bình, nghĩ đến Cố Hiểu Hiểu đã gả vào phủ Tần Vương một tháng rồi, bị giày vò đến hình tiêu mảnh dẻ, cơ hồ nhịn không được rơi lệ.

“Tần Vương thật quá đáng, sao lại khi dễ tiểu thư như vậy, hắn không có chút nào đau lòng cho tiểu thư sao!”

Cố Hiểu Hiểu nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Bão Cầm, thần sắc trước nay chưa từng có nghiêm túc như vậy: “Bão Cầm, đây là phủ Tần Vương, nói cẩn thận.”

Bão Cầm bất đắc dĩ vâng một tiếng, cúi đầu đi theo Cố Hiểu Hiểu đến yến trạch hiên.

Cũng may nàng ấy còn hiểu ánh mắt của Cố Hiểu Hiểu, trong lòng biết tiểu thư giờ phút này khó chịu đang, liền canh giữ ở cửa phòng ngủ của nàng, không cho người tùy ý đi vào quấy rầy Cố Hiểu Hiểu.

Mà Cố Hiểu Hiểu đang ngồi trước bàn, tròng mắt trầm tư.

Tuy nói đã sớm biết được Đoạn Hành sẽ đối phó gia môn nàng, nhưng lại không ngờ tới hắn lại không chào đón nàng. Hàm răng cắn chặt môi dưới, người trong lòng không yêu nàng, ngược lại còn chán ghét nàng, thậm chí hận không thể để nàng cửa nát nhà tan. Loại quen biết này, ép Cố Hiểu Hiểu khó mà thoải mái thở nhẹ.

Trong đầu của nàng không ngừng hiện lên lần đầu gặp Đoạn Hành, lại đối với hắn vừa thấy đã yêu, còn có sau này, hắn cùng tỷ tỷ dắt tay nói cười, cùng tỷ tỷ vứt bỏ hắn mà đi, nàng trong lòng chờ mong được gả cho hắn làm vợ.

Từng màn xen lẫn thoáng hiện, Cố Hiểu Hiểu tay phải xoa lên ngực, chỉ cảm thấy nơi đó từng đợt co rút đau đớn......

Nàng một mực ngồi đến lúc mặt trời lặn xuống phía tây, mới bị Bão Cấm giữ ở ngoài cửa kéo ra khỏi hồi ức: “Tiểu thư, trời không còn sớm, nên dùng bữa rồi.”

“Ừ.” Cố Hiểu Hiểu không có khẩu vị, tùy ý dùng mấy ngụm cháo, liền gọi người đem bữa tối dọn xuống.

Súc miệng thay quần áo xong, nàng quay đầu hỏi Bão Cầm: “Vương gia còn ở thư phòng?”

Bão Cầm nhìn về phía nàng, lắc đầu: “Vương gia lúc chạng vạng tối liền ra cửa, chưa hồi phủ.”

“Ừ”, Cố Hiểu Hiểu kéo môi nói: “Gọi người nhìn một chút, chờ vương gia hồi phủ, đến nói cho ta một tiếng.”

Mặc dù hắn không thích nàng, nhưng cha xảy ra chuyện nàng lại không thể mặc kệ, nên cầu, vẫn là phải cầu......

......

Đoạn Hành hồi phủ, đã là treo trăng đầu ngọn liễu, quản gia đợi ở cửa, nghênh đón tôn xưng một tiếng vương gia.

“Vương phi thỉnh thoảng cho người đến tìm vương gia, dường như có việc, vương gia có nên đi xem một chút không?”

Đôi mắt Đoạn Hành khẽ nhúc nhích, tùy ý ừ tiếng, liền sải bước tiến yến trạch hiên mà đến.

Mấy ngày trước hai người tranh chấp chưa từng gặp lại, hôm nay đột nhiên tìm hắn, nghĩ cũng biết được chuyện của Cố Thanh.

Nào có nữ tử nào cùng phu quân cãi lộn sau mấy ngày không để ý tới, vừa nghe nói nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện liền vội đi tìm người?

Đáy mắt của hắn lướt qua ý cười lạnh, nữ nhân này, lo cho gia môn rất để ý.

Đến yến trạch hiên, ngoài phòng thấy Bão Cầm đang trong coi, thấy Đoạn Hành đến vội vàng hành lễ, bị nam nhân đưa tay ngăn lại.

“Vương phi đâu?”

Bão Cầm đè xuống bất mãn với hắn, cẩn thận nói: “Bẩm vương gia, Vương phi trong phòng.”

Nam nhân anh tuấn cao lớn trực tiếp cất bước đi vào, một chút liền nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp,ngồi trước bàn, tay chống trên bàn đùa nghịch chén trà.

Nàng tựa hồ cũng nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn sang, sau đó liền bỗng nhiên đứng lên: “vương gia......”

Đuôi lông mày hắn giương nhẹ, khóe môi hiện lên ý cười ngả ngớn, tùy ý đem áo khoác gỡ xuống, ném cho Cố Hiểu Hiểu:“Nghe nói Vương phi nghe ngóng bản vương hồi phủ, bản vương liền đến đây. Làm sao, ái phi nhớ nhung bản vương?”

Cái đầu Đoạn Hành so với Cố Hiểu Hiểu cao hơn rất nhiều, áo lông chồn áo nặng nề rơi xuống, cơ hồ bao lấy toàn bộ Cố Hiểu Hiểu.

Cố Hiểu Hiểu thật vất vả đem áo khoác kéo xuống, thu thập chỉnh tề, quy củ hướng Đoạn Hành thi lễ: “Vương gia, thần thiếp muốn cầu xin vương gia, mau cứu phụ thân của thần thiếp đi.”

“Muốn bản vương cứu Cố Thanh?” Đoạn Hành tay phải nắm cằm Cố Hiểu Hiểu, khiến cho nàng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: “Cho bản vương lý do.”

Cố Hiểu Hiểu thần sắc bình tĩnh, thường ngày bình tĩnh không lay động giờ trong mắt nhiều lên chút hèn mọn: “Chỉ cần vương gia chịu cứu phụ thân, thần thiếp làm gì cũng nguyện ý.”

Đoạn Hành mang theo lực đạo lớn trên tay nắm chặt cằm Cố Hiểu Hiểu đến nỗi trắng bệch, cọ đến đỏ, hắn mới nâng khóe môi: “Chuyện gì cũng nguyện ý làm, không hối hận?”

Cố Hiểu Hiểu không chú ý trong giọng hắn có ác ý: “vương gia yên tâm, thần thiếp tuyệt không đổi ý.”

Hắn cười tùy ý, ngưng trong con mắt của nàng lại không có ý cười: “Bản vương nghĩ đến một chuyện cực kì chuyện thú vị, hi vọng Vương phi, thật sẽ không hối hận......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.