Tàn Bào

Chương 42: Q.1 - Chương 42: Bảo hổ lột da




Diêu tỉ sửng sốt nhìn thỏi vàng trong tay, kinh ngạc tới mức quên cả khóc. Kiếm tiền trong thời loạn thế đâu có dễ, một thỏi vàng đủ để thay đổi vận mệnh của một con người.

Tả Đăng Phong không dừng chân, đi tới mở cửa phòng bước ra ngoài. Hắn hào phóng như thế với Diêu tỉ là có ba nguyên nhân. Một là lúc mới gặp mặt, Diêu tỉ đã giúp hắn miễn phí, nếu đổi là Diêu tỉ khác chắc chắn sẽ không làm những chuyện không có lợi. Hai là Diêu tỉ kiếm sống khó khăn, mấy ngày nay Tả Đăng Phong luôn ở chỗ cô, trái phải tối nào cũng đều vang tới âm thanh đáng ghét những ba bốn lần, điều này chứng tỏ mỗi tối Diêu tỉ có thể kiếm được ba bốn mươi xu, trả tiền thuê nhà thì cũng chỉ đủ để trả những khoản chi cơ bản mà sống. Quan trọng nhất là Diêu tỉ lại nói ra mấy câu nói ấy, ngay một cô gái điếm mà trong lòng cũng có một vùng thanh tịnh, cô hết lòng giữ lấy điểm thanh tịnh ấy là để dành cho nam nhân thực sự của mình, cô muốn dành cho người đàn ông của mình thứ mà bao người khác chưa hề động tới được, ý nghĩ này bi ai mà cũng thật thà làm sao.

“Tôi tiễn anh.” Diêu tỉ cuối cùng cũng hồi phục, đi giày vào chạy theo.

Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn cô một cái, không nói gì. Diêu tỉ không nói gì thêm, chạy theo cùng hắn xuống lầu.

“Tôi còn gặp lại anh không?” Diêu tỉ dừng chân ở cửa.

"Trời sáng thì rời khỏi đây đi, sau này nếu tôi gặp lại còn thấy cô tiếp khách tôi sẽ giết cô." Tả Đăng Phong quay đầu liếc Diêu tỉ một cái rồi xoay người đi về phía đầu phố. Bây giờ là thời loạn thế, trừ thực phẩm và thuốc men, những thứ khác đều có sẵn, mười đồng đại dương đủ để mua một phòng ở trong thành, hắn để lại thỏi vàng hoàn toàn đủ cho Diêu tỉ hoàn lương, nếu như Diêu tỉ vẫn tiếp tục tiếp khách, vậy thì bản tính của cô quá xấu.

"Anh tên là gì?" Diêu tỉ bước vội, túm lấy áo Tả Đăng Phong.

"Đừng đụng vào áo choàng của tôi!" Tả Đăng Phong giận dữ, Diêu tỉ thấy thế ngượng ngùng buông tay.

Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu, xoay người rời đi.

Thời tiết ấm dần, ban đêm người đi lại trên đường không ít, trong những góc nhỏ trong thành thỉnh thoảng có thể thấy những cặp nam nữ quấn lấy nhau, Tả Đăng Phong đã sớm quen thuộc với chuyện này. Đây là những cô gái chạy nạn, để sống sót mà phải làm giao dịch với đàn ông ở trong thành, mục đích là để tìm ít tiền hoặc bánh ngô. Các cô ngoài thân thể của mình thì đều hai bàn tay trắng, không có con đường lựa chọn.

Chiến tranh đã lộ ra mặt xấu xa ghê tởm của nó, trong thành trộm cướp như rươi, dù chỉ là quán ăn cũng có mấy người đàn ông trông coi, phòng ngừa nạn dân đói ăn vào cướp.

Nhìn thấy thành thị đầy dơ bẩn này, Tả Đăng Phong lại càng nhớ nơi ấm áp và yên tĩnh của mình và Vu Tâm Ngữ. Hắn ngồi trong góc tường nhìn lên bầu trời trăng sáng, đầu óc bay trở về Thanh Thủy đạo quan. Nếu như Vu Tâm Ngữ còn sống, lúc này hai người hẳn là đang ăn cơm tối, bình thường sẽ là ăn bánh bột ngô, ngày nào không đi săn, sẽ ăn cơm với cá bắt trong đầm hoặc rau dại đào trong núi. Vu Tâm Ngữ rất thích ăn cháo khoai, hai người tới trời thu sẽ đi trộm một ít khoai lang ở gần đấy. Nhớ tới dáng vẻ lén la lén lút của Vu Tâm Ngữ khi trộm đào khoai lang, Tả Đăng Phong không nhịn được khẽ cười.

Đáng tiếc, thời gian ấy đã một đi không trở lại, người ấy đã qua đời, đạo quan đã bỏ không, Vu Tâm Ngữ đã an nghỉ dưới mặt đất, còn hắn thì lưu lạc đầu đường, chung quanh đều là người lạ, không người thân, không bạn bè.

Tả Đăng Phong không phải loại người mãng phu thô lỗ lòng dạ sắt đá, hắn là người học chữ, con người hắn yếu mềm, có tình cảm, nhớ tới Vu Tâm Ngữ không khỏi thấy đau lòng, nếu như cô không chết, thì tốt biết mấy.

"Diêu tỉ vô tình, con hát vô nghĩa, giờ đã biết chưa?" Trong lúc Tả Đăng Phong đang buồn lòng, cách đó không xa truyền đến tiếng phụ nữ.

Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày nhìn sang, thấy Kỷ Toa đang mỉm đi tới. Trong nụ cười mang theo một tia khinh miệt và một chút nhạo báng. Cô hôm nay không mặc sườn xám, chỉ mặc một bộ quần áo rất bình thường.

“Đám đàn bà đó chỉ nhận tiền, hết tiền thì hết tình." Kỷ Toa đốt thuốc lá nhìn Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong nhìn cô một cái, không nói gì. Kỷ Toa nhất định là đã phát hiện hắn trong khoảng thời gian này luôn ở trong kỹ viện, cho rằng hắn đã xài hết tiền nên bị Diêu tỉ đuổi ra, mà Tả Đăng Phong cũng chẳng buồn giải thích.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Tả Đăng Phong nhìn quanh, thấy Cổ Chính Xuân đang canh chừng gần đó.

"Anh nhảy được cao bao nhiêu?" Kỷ Toa không trả lời câu hỏi của hắn.

" Bức tường của đội 1875 không là gì với tôi." Tả Đăng Phong cũng không trả lời câu hỏi của Kỷ Toa vì hắn đoán được cô hỏi câu này là có mục đích.

"Chúng tôi đưa anh máy ảnh, anh vào trong đó chụp hình bên trong phòng thí nghiệm của họ cho chúng tôi, thành công chúng tôi sẽ trả cho anh một trăm đồng đại dương làm thù lao." Kỷ Toa đi thẳng vào vấn đề. Tả Đăng Phong đã đoán được cô có ý đồ, cô cũng không cần phải vòng quanh.

“Cô vào phá chỗ đó cho tôi, nếu còn sống trở ra, tôi cho cô thêm ba trăm đồng đại dương.” Tả Đăng Phong móc trong ngực ra một thỏi vàng lớn đưa tới trước mặt Kỷ Toa.

"Chúng tôi nếu vào được thì đã không làm phiền anh. " Kỷ Toa trên mặt xấu hổ, hồi nãy cô nghĩ Tả Đăng Phong xài hết tiền bị Diêu tỉ đuổi ra nên nói lời nói ngữ khí rất khinh miệt.

"Quỷ tử thủ vệ rất kỹ, nếu tùy tiện xâm nhập sẽ chết chắc, cô muốn tôi đi chịu chết nhỉ?" Tả Đăng Phong cất thỏi vàng vào, hừ lạnh một tiếng.

"Bọn quân Nhật trong đó tiến hành thí nghiệm tàn nhẫn trên cơ thể con người và nghiên cứu vi khuẩn nguy hiểm, bên trên đã hạ lệnh, yêu cầu chúng tôi mau chóng thu thập chứng cứ phạm tội." Kỷ Toa móc ra thuốc lá đưa cho Tả Đăng Phong.

"Đây là lý do cô bảo tôi đi chịu chết đó à?" Tả Đăng Phong ngẩng đầu lạnh lẽo nhìn Kỷ Toa.

"Hồi trước anh từng nói anh có thù oán với quân Nhật ở đây, chỉ cần anh giúp chúng tôi lấy được chứng cớ, chúng tôi sẽ triệu tập người phá hủy nó." Kỷ Toa cũng không vì Tả Đăng Phong không nhận thuốc lá cô đưa mà tức giận.

"Tôi có một ý tưởng, cô có muốn nghe hay không?" Tả Đăng Phong không hề tin lời Kỷ Toa, hắn hiểu rất rõ dù hắn có lấy được chứng cứ phạm tội của bọn quỷ tử, thì Quốc Dân đảng cũng không thể diệt được đội 1875.

"Anh nói đi." Kỷ Toa khẽ gật đầu.

"Đêm mai lúc mười hai giờ, bọn quỷ tử sẽ lái xe đi thành bắc bắt nạn dân về làm thí nghiệm, tôi sẽ giả làm nạn dân cho bọn chúng bắt, khoảng hai giờ sáng xe sẽ trở về. Lúc xe vào trong sân, các người từ bên ngoài tấn công, thu hút sự chú ý của chúng, tôi ở bên trong thừa cơ hội chụp ảnh cho các người, khi nào tôi an toàn đi ra, các người có thể rút lui." Tả Đăng Phong nói ra kế hoạch của hắn.

"Làm sao anh biết quy luật hoạt động của bọn quỷ tử?" Kỷ Toa nhíu mày hỏi.

"Tôi quan sát thấy. Còn nữa, tòa nhà đó phía dưới có hầm ngầm, thí nghiệm thường được tiến hành ở dưới đó." Tả Đăng Phong bình tĩnh nói.

"Kế hoạch của anh rất khả thi, chỉ là quỷ tử số lượng quá nhiều, tấn công chính diện sẽ làm chúng ta tổn thất rất lớn." Kỷ Toa nghĩ nghĩ hồi lâu, cuối cùng chậm rãi lắc đầu.

"Các người nếu không tấn công chính diện, làm sao tôi có cơ hội thu thập thông tin cho các người?" Tả Đăng Phong lạnh lùng.

"Chúng tôi không tới mười người, làm sao đủ khả năng tấn công một đội quân được? " Kỷ Toa lại lần nữa lắc đầu.

"Tôi đã nói rồi, các người chỉ cần thu hút sự chú ý, cản đường bọn chúng là được." Tả Đăng Phong đáp. Hắn nhất định phải cột chặt bọn Kỷ Toa vào một chỗ với mình, không thể để cho bọn họ tọa sơn quan hổ đấu.

Kỷ Toa nghe vậy không trả lời ngay, nhíu mày hút thuốc trầm ngâm.

"Nếu cô không làm chủ được thì trở về hỏi ý kiến lãnh đạo của cô, sáng mai tôi sẽ đi Tế Nam làm việc khác. Cô nên biết trừ tôi, chẳng ai chịu làm việc thế này đâu. " Tả Đăng Phong lấy lui làm tiến.

"Tối đa chúng tôi chỉ kéo dài được năm phút mà thôi." Kỷ Toa ném tàn thuốc, nhìn Tả Đăng Phong.

"Năm phút không đủ, ít nhất phải hơn mười phút." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Năm phút." Kỷ Toa nghiêm túc lắc đầu. Cô hiểu rất rõ, kéo dài thời gian càng lâu phải trả giá càng lớn, ngoài ra năm phút là đã đủ cho Tả Đăng Phong chụp ảnh và chạy thoát.

"Mười phút." Tả Đăng Phong ngữ khí cũng rất cương quyết. Xông vào phòng thí nghiệm chụp ảnh không tới năm phút, nhưng hắn mạo hiểm vào quân doanh của bọn quỷ tử là để báo thù cho Vu Tâm Ngữ, trừ Đằng Khi, mười một tên còn lại đều đang ở đây.

"Làm sao anh biết quỷ tử sau khi bắt nạn dân sẽ không soát người, nếu như soát người, làm sao anh đem máy ảnh vào được?" Kỷ Toa chấp nhận yêu cầu của Tả Đăng Phong, đổi sang vấn đề khác.

"Máy ảnh của cô to cỡ nào?" Tả Đăng Phong hỏi.

Kỷ Toa nghe vậy huơ tay vẽ ra kích thước, đại khái lớn cỡ bàn tay.

"Không sao cả, tôi đã từng thấy quỷ tử bắt nạn dân, chỉ kiểm tra một chút ở vai thôi. " Tả Đăng Phong đáp. Quỷ tử bắt nạn dân làm thí nghiệm chưa bao giờ xảy ra vấn đề gì, nên không cảnh giác mấy.

"Bọn chúng bắt được nạn dân đều trói lại, đến lúc đó anh thoát ra thế nào?" Kỷ Toa nghĩ nghĩ lại đưa ra một vấn đề khác, chứng tỏ bọn họ đã âm thầm quan sát quỷ tử khá kỹ.

"Đó là việc của tôi. Các người chỉ cần đưa máy ảnh cho tôi, sau đó khi quân xa đã vào trong tiểu lâu thì cản chân họ cho tôi mười phút." Tả Đăng Phong cầm lấy một cục gạch trên đất, bóp thành bột vụn.

"Chúng tôi về chuẩn bị, tối mai sẽ tới tìm anh." Kỷ Toa xoay người rời đi.

"Ngày mai nhớ mang cho tôi một thỏi vàng, to nhé. " Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ rồi nói.

Kỷ Toa xoay người nghi hoặc đánh giá Tả Đăng Phong.

"Sợ các người không chặn quỷ tử theo ước định, tôi phải có được cái gì đó chứ." Tả Đăng Phong bình tĩnh nói.

"Vậy lỡ anh cầm tiền trốn luôn thì sao?" Kỷ Toa lộ vẻ bất mãn.

"Cũng có thể." Tả Đăng Phong cười nhạt.

Kỷ Toa không có nói gì nữa, bất mãn liếc Tả Đăng Phong một cái, xoay người cùng Cổ Chính Xuân bỏ đi.

Tả Đăng Phong chờ bọn họ đi xa, mới nhấc người lên đi về phía đông, hành động tối mai dù là hợp tác với đặc công của Quốc Dân đảng, nhưng Tả Đăng Phong hiểu rất rõ họ không phải là chiến hữu của mình, chiến hữu đáng cho mình tin cậy chỉ có một, là Thập Tam.

Lợi dụng còn trong đêm đưa Thập Tam tới, Thập Tam theo lời của Tả Đăng Phong tiềm phục trên một nóc nhà trệt phía tây bắc tòa tiểu lâu của đội 1875. Chỗ này rất kín đáo, đây chính là lối thoát thân sau khi hành sự của Tả Đăng Phong. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi Tả Đăng Phong thoát ra sẽ cùng Thập Tam rời đi, nếu như có chuyện, Thập Tam chính là viện binh tối hậu của hắn. Ngoài ra, sở dĩ Tả Đăng Phong muốn bắt đầu bố trí trong đêm nay là vì tối mai, trước khi hành động, bọn Kỷ Toa nhất định sẽ đi theo hắn, hắn không muốn bọn Kỷ Toa nhìn thấy Thập Tam.

Tối hôm sau, Kỷ Toa đến, đưa cho Tả Đăng Phong một thỏi vàng và máy chụp hình, chỉ cho hắn cách dùng máy chụp. Sau đó hai người cùng đi tới phía bắc thành. Quỷ tử sau khi bắt nạn dân chỗ nào sẽ thu cờ hiệu ở đó, quy luật bắt người này Tả Đăng Phong đã nắm rõ. Hôm trước bọn chúng đã bắt người ở một con phố phía bắc thành, hôm nay nhất định sẽ đến con đường này.

"Tôi ở đây xem họ bắt anh." Kỷ Toa núp sau một căn phòng bỏ hoang, nói với Tả Đăng Phong ngồi bên đường.

"Cô tốt nhất trốn xa một chút, đừng để bọn họ tóm được." Tả Đăng Phong không hề quay đầu, hắn biết rõ vì sao Kỷ Toa làm như vậy.

"Quân xa lái vào quân doanh một phút sau người của chúng tôi sẽ nổ súng, nhớ kỹ, chúng tôi chống đỡ tối đa cũng chỉ tới mười phút mà thôi." Kỷ Toa dặn dò.

"Tôi biết." Tả Đăng Phong đáp, hiện giờ hắn đã chuẩn bị mọi việc để đại khai sát giới.

"Nhớ phải mở ống kính máy chụp hình thì mới chụp được đấy." Kỷ Toa lại dặn.

"Đừng nói nữa, quân xa tới kìa..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.