Tàn Bào

Chương 140: Q.2 - Chương 140: Bào trong càn khôn




"Thành cổ trong kim tháp phân làm bảy tầng, mỗi một tầng đều ứng với Bắc Đẩu Thất Tinh, mục đích chính là muốn mượn nhờ Bắc Đẩu Thất Tinh khuếch tán tính kim của kim kê ra ngoài khu vực rộng. Thêm nữa, các triều đại Trung Quốc đổi thay theo hình tháp tam giác, kim tháp sở dĩ kiến tạo thành hình tam giác cũng mang thâm ý sâu sắc này. Tòa kim tháp có ba mặt, mặt đối diện cửa thành phía nam thì đều, hai mặt Đông Bắc vàTây Bắc lại nghiêng, một năm bốn mùa vị trí của Bắc Đẩu Thất Tinh trên trời không giống nhau, nhưng bất kể Bắc Đẩu Thất Tinh di động sang Đông Bắc hay Tây Bắc, thì đều đối ứng với hai mặt nghiêng của kim tháp, duy trì sự khuếch tán kim tính của kim kê." Tả Đăng Phong lý giải.

"Ý cậu nói bố trí trong bảy tầng kim tháp đều do Khương Tử Nha an bài?" Ngọc Phất không hiểu hết ý của Tả Đăng Phong.

“Đúng vậy. Lúc vào trong tháp tôi cũng cảm giác trong tháp quá rối loạn. Kim ngân trong tầng hai vứt quá bừa bãi, vàng luôn là vật quý, ít nhất cũng phải sắp xếp đàng hoàng, họ không sắp xếp chứng tỏ lúc làm rất vội vàng, sáu cái xác trong quan tài cũng là mới chết, chứng tỏ kim tháp được dựng nên chính là dành cho trận pháp, chứ căn bản không phải tế đàn hay lăng mộ." Tả Đăng Phong nghiêm nghị.

"Sao ông ấy phải làm như vậy?" Ngọc Phất gật đầu.

"Bởi vì tòa kim tháp này lúc trước chỉ là thạch tháp, thạch tháp thì không thể dùng bày trận, hắn chỉ có thể dùng phương thức cảm ứng để mở rộng kim tính của kim kê kim, bố trí không thủy hỏa thổ bốn loại chúc tính xung quanh phối hợp thành trận, chính là để tiếp thụ cảm ứng từ Bắc Đẩu Thất Tinh, kim tính của kim kê mới được mở rộng ra đến thế. Nếu không phải như vậy, ông ấy căn bản không có bản lãnh biến thạch tháp thành kim tháp." Tả Đăng Phong nói.

"Còn nữa, cửa lớn của kim tháp sở dĩ cũng bị đúc nóng bởi vì Khương Tử Nha sợ có người trong lúc vô tình phá đi trận pháp. Bởi vì lúc trận pháp vừa mới bố thành, muốn phá trận thực rất đơn giản, tùy tiện lấy hết đồ trong một tầng bất kỳ đem ra ngoài là trận khắc vỡ, nhưng bây giờ mang ra lại không sao, bởi vì kim kê đã biến thạch tháp thành kim tháp, kim tháp đã thay cho bản thân kim kê duy trì trận pháp, bây giờ dù có giết kim kê, trận pháp cũng không phá được nữa." Tả Đăng Phong bổ sung.

"Tôi hiểu rồi, kim kê bản thân là âm tính, nên đối ứng với chủ tử Bắc Đẩu Thất Tinh, nếu như là dương tính, thì sẽ đối ứng với chủ sinh Nam Đẩu lục tinh." Ngọc Phất hiểu ra.

“Phải. Kim kê làm tinh vật ứng với Tham Lang tinh bị giam trong tháp, bất kể là gà hay chim, nếu đã ở trên tầng cao, thì tuyệt đối sẽ không chạy xuống dưới, nên nó mới quen sống ở tầng bảy, dù vậy Khương Tử Nha vẫn không yên tâm, có câu ngạn ngữ là ‘Phượng Hoàng không bảo không rơi’, Khương Tử Nha biết loài chim có linh tính có đặc điểm thích đứng trên Ngọc Thạch, nên mới làm một cái giường ngọc trên tầng bảy, chứ nếu mà bỏ một đống thóc lúa thì không xong rồi. " Tả Đăng Phong cười.

"Cậu nói cũng có lý, nhưng mà nếu nó đã thích ở chỗ cao, sao lại còn theo địa đạo trốn ra?" Ngọc Phất không mù quáng phụ họa Tả Đăng Phong.

"Trong tháp không có đồ ăn, bị đói thì ai cũng chạy, cái tên này hồi trước cũng là do đói quá mới trốn ra ngoài đây." Tả Đăng Phong sờ đầu Thập Tam.

"Cậu mới vừa nói kim kê làm tinh vật ứng với Tham Lang tinh bị giam trong tháp, Tham Lang tinh chủ về tham lam và hay thay đổi, kim kê dù chạy trối chết cũng không bỏ lại chàng trai kia chứng tỏ nó ham thích nam nữ chi hoan, nó có thể mê hoặc chúng ta bởi vì kim tháp đối ứng Bắc Đẩu Thất Tinh, Bắc Đẩu Thất Tinh phát huy kim tính cho nó, đồng thời cũng tăng thêm bản tính tham lam và hay thay đổi, nhưng sau này có lẽ không thể làm cho người sinh ra ảo giác được nữa." Ngọc Phất bổ sung.

"Đúng, nó chỉ là một chỉ âm tính địa chi, không nên có loại năng lực đó. Thập Tam năm đó ngăn chặn mười hai địa chi, cũng không thấy nó có thể làm người ta sinh ra ảo giác." Tả Đăng Phong gật đầu đồng tình.

"Chúng ta phân tích ra điều này nghe thì hay thật nhưng chẳng có tác dụng gì, bởi vì những điều này đều là phát sinh trong trận, nếu vào trận không được thì cũng không xong." Ngọc Phất cười khổ lắc đầu.

"Đây thực là một cái tử trận, nhưng những chỗ khác sẽ không có loại trận này nữa, bởi vì trong Ngũ Hành chỉ có kim tính thích hợp làm mắt trận trận pháp ẩn hình mà thôi, những thuộc tính khác, trận pháp tuyệt đối không phải dạng ẩn hình, ngoài cái này ra cũng không thể nói không thu hoạch được gì, ít nhất tôi đã nhận thức được tư duy của Khương Tử Nha có thể sâu tới đâu, từ đó còn có tựu phỏng đoán cách làm việc của ông ấy thông qua cách ông ấy bố trí trận pháp."

"Cậu nghĩ Khương Tử Nha là người thế nào?" Ngọc Phất cười.

"Một người vô cùng đáng sợ, tôi không phải đối thủ của ông ấy." Tả Đăng Phong thở dài, tuy hắn tuy tự tin, nhưng không cuồng ngạo.

"Điểm này không giống tính cậu lắm nha." Ngọc Phất liếc mắt.

"Tôi không đề cao người khác cũng không đề cao bản thân, Khương Tử Nha đối với lý giải trận pháp đã đạt mức lô hỏa thuần thanh, tiện tay bày trận cũng khó mà tìm ra, ví dụ như trận pháp này, đối với ông ấy mà nói chỉ là tùy ý nghĩ ra, mà tôi thì phải nghĩ mất mấy ngày mới tìm ra mánh khóe trong đó, đây chính là chênh lệch." Tả Đăng Phong nghiêm nghị.

"Người này quả thực là một thiên nhân, quỷ thần khó lường." Ngọc Phất gật đầu, Tả Đăng Phong có thể nhìn thẳng vào đối thủ làm Ngọc Phất rất an tâm, bởi vì khinh địch rất dễ làm mình mất mạng.

"Mấy người nói Khương Tử Nha lợi hại cái gì, không phải bảy mươi mấy tuổi còn lấy phải một cái sao chổi hay sao!" Thiết Hài rốt cục nhịn không được, mặt đầy vẻ khinh thường.

Tả Đăng Phong và Ngọc Phất bật cười, Thiết Hài nói không sai. Trong truyền thuyết, Khương Tử Nha bảy mươi hai tuổi cưới Mã thị sáu mươi tám tuổi, Mã thị con người không tốt, khi đó Khương Tử Nha còn chưa thành công, Mã thị chửi chó mắng gà xem ông ta không ra gì, đến mức cuối cùng Khương Tử Nha nổi khùng, viết ra một tờ hưu thư, sau này Khương Tử Nha phong hầu bái tướng, Mã thị lại mày dạn mặt dày tìm tới, Khương Tử Nha đương nhiên không muốn nhận lại bà ta, Mã thị xấu hổ thắt cổ chết, Khương Tử Nha nghĩ đến tình năm đó, muốn phong thần cho bà ta, nhưng nhớ lại điệu bộ Mã thị năm xưa lại nổi giận, châm chước mãi mới phong cho lão bà đáng thương nhưng cũng đáng giận kia làm sao chổi.

" Truyền thuyết Khương Tử Nha phong thần, là không chính xác, Khương Tử Nha chỉ là một người trong Đạo Môn rất lợi hại mà thôi." Tả Đăng Phong cười.

"Ta biết chứ, trên đời làm gì có thần tiên." Thiết Hài gật đầu, lão tin Phật, nên đương nhiên sẽ không tin có thần tiên, lão chỉ tin có Phật tổ Bồ Tát và La Hán là có thật mà thôi.

"Người điên ăn nói cũng điên." Ngọc Phất nhíu mày, Ngọc Phất tu chân là người trong Đạo Môn, trong Đạo Môn không có Phật tổ Bồ Tát, nhưng có thần tiên, lại cho rằng Phật tổ không phải hòa thượng cũng không phải đạo sĩ, mà là thần côn, ngoài ra ý tưởng Phật Đạo chung sống hoà bình là không thể nào thực hiện được, bởi vì không ai cùng một lúc theo được cả hai tôn giáo, nên cái gọi là chung sống hoà bình chẳng qua chỉ là duy trì hòa bình mặt ngoài mà thôi.

Thiết Hài vừa lên tiếng đã có ý mỉa mai, Tả Đăng Phong thấy tình hình không ổn, vội vàng chuyển đề tài.

"Minh Tịnh Đại Sư, tăng nhân Thiếu Lâm tự các người từ bi nhân ái, thiên tai năm nào cũng không quên giúp nạn dân, phát cháo miễn phí, tôi tặng quý tự ít tiền nhang đèn, làm phiền ông mang về giúp." Tả Đăng Phong mở thùng gỗ, lấy ra một mớ đồ bằng vàng, nặng hơn mười cân, gói kỹ lại đưa cho Thiết Hài,

"A Di Đà Phật, lão nạp tạ ơn Tả thí chủ, Phật tổ phù hộ cậu." Thiết Hài vội đứng dậy nghiêm túc hành lễ cảm ơn Tả Đăng Phong, vui mừng phấn khởi nhận lấy bọc đồ, thời buổi rối ren, khách hành hương cung phụng không nhiều, tăng nhân Thiếu Lâm tự sống cũng không tốt lắm, hơn nữa mấy năm trước Thiếu Lâm tự còn bị hỏa thiêu, rất cần tiền sửa chữa chùa chiền, thếp vàng cho tượng Phật, Thiết Hài là người xuất gia, người xuất gia không thể tham tài, chỉ dám lấy cái bát vàng để đi hóa duyên, chứ không dám lấy món đồ nào khác, nhưng tiếp nhận bố thí thì không việc gì, nói trắng ra quy củ Phật Môn là không được chủ động đi lấy, nhưng có thể nhận bố thí.

"Đại sư khách khí." Tả Đăng Phong cười với Thiết Hài, hắn làm vậy cũng là có dụng ý. Thứ nhất, hóa giải khúc mắc lúc trước với Thiếu Lâm tự, thứ hai, Thiếu Lâm tự xác thực từ bi cứu tế nạn dân, thứ ba, từ đầu đến giờ Thiết Hài vẫn luôn xuất lực, đây là thù lao lão nên có, ngoài ra, trả lão thù lao, sau này muốn lại lừa gạt lão đồng hành đi tìm những con vật âm khác sẽ dễ hơn nhiều.

"Tôi không cần." Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong tiếp tục lựa lựa chọn chọn đống đồ, biết hắn muốn chia một phần cho mình.

" Đạo quan Thần Châu Phái của người giống như chuồng bồ câu vậy, trở về xây dựng thêm đi, tôi lần này về cũng phải tu chỉnh mấy ngày, lần sau có manh mối còn muốn nhờ người nữa mà." Tả Đăng Phong vẫn tiếp tục cúi đầu lựa, hắn không thể để cho Ngọc Phất luôn đi cùng mình, hắn chỉ nên một mình đi tìm kiếm, chừng nào phá trận không được bất đắc dĩ mới phải làm phiền cô.

Ngọc Phất gật đầu cười, không từ chối nữa, cô là đạo nhân, không thể chỉ hít thở không khí mà sống, hơn nữa dù thế nào cô cũng là phụ nữ, phụ nữ ai cũng thích có quà.

Bọc đồ Tả Đăng Phong đưa cho Ngọc Phất chủ yếu đều là đồ bằng ngọc tinh xảo, chỉ có một ít đồ bằng vàng, cái bọc cũng không lớn, Thiết Hài thấy thế càng thêm cảm kích Tả Đăng Phong đối với Thiếu Lâm tự bố thí rộng tay, trong mắt lão, Tả Đăng Phong chỉ tặng cho Ngọc Phất một bao đá nhìn đẹp mắt mà thôi, lão không biết cái bao toàn đá này có thể đổi được tới mấy túi hoàng kim.

Tả Đăng Phong đưa hào phóng, Ngọc Phất tiếp nhận cũng thoải mái, nói theo kiểu của Huyền Môn Thái Đẩu, thì là cầm đồ của ngươi cũng chỉ là vì vừa mắt với ngươi mà thôi.

"Thả thanh phù ra, tôi sẽ tới ngay." Ngọc Phất lấy ra một ống trúc lớn bằng ngón cái đưa cho Tả Đăng Phong, cô biết rõ Tả Đăng Phong đưa đồ nghĩa là đã muốn chia tay.

"Cho tôi một cái, tôi cũng tới." Thiết Hài thấy thế vội giơ tay ra.

Tả Đăng Phong thấy thế lập tức kéo Ngọc Phất chạy ra một quãng cách đó vài chục bước.

"Đừng cho ông ấy, những chỗ chúng ta đi quá nguy hiểm, không thể liên lụy vị cao tăng Phật Môn từ bi này." Tả Đăng Phong nháy mắt với Ngọc Phất, cách xa có mấy chục bước, mấy lời này không thoát khỏi lỗ tai Thiết Hài, Tả Đăng Phong làm vậy chỉ là lấy lui làm tiến mà thôi.

"Chỗ chúng ta đi quan hệ đến an nguy thiên hạ, để ông ấy đi cùng cũng là tích lũy công đức mà." Ngọc Phất phối hợp Tả Đăng Phong diễn trò.

"Ông ấy lớn tuổi rồi, thể lực không thể so với mấy người tuổi trẻ được." Tả Đăng Phong sắp nín cười không nổi.

"Không cho tôi đi, tôi cũng đi theo mấy người, mau cho tôi một cái ống trúc!" Thiết Hài không nhịn được nữa, xông tới chỗ Ngọc Phất đòi thanh phù trùng.

Ngọc Phất thấy thời cơ đã chín, móc ra một ống trúc đưa cho Thiết Hài.

"Vậy còn được." Thiết Hài nhận ống trúc, ước lượng một chút rồi cất vào người bỏ đi. Mỗi người đều có tư duy riêng, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất thì nghĩ Thiết Hài trúng kế, nhưng Thiết Hài lại cho là mình buôn bán có lời, bởi vì lão rất hứng thú với những thứ ly kỳ cổ quái, dù không tích lũy công đức lão nhất định cũng sẽ đi chơi đùa giỡn, đặc điểm lớn nhất của người điên chính là tính hiếu kỳ .

"Trong áo choàng của người rốt cuộc có tới bao nhiêu thứ?" Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Ngọc Phất, tuy ống trúc Ngọc Phất lấy ra không lớn, nhưng số lượng nhiều, đếm đếm đã tới năm sáu cái.

" Phù chú và độc dược thường dùng để bên trái, đồ dự bị ở bên phải." Ngọc Phất cười cởi dây đạo bào, mở vạt áo ra, cả hai vạt đều có dắt đồ.

Tả Đăng Phong vừa nhìn vào thì trợn mắt, trong lớp lót cả hai vạt đạo bào chằng chịt ngăn to ngăn nhỏ, ngăn to thì chừng vài tấc, ngăn nhỏ thì còn bé hơn cả ngón tay, ngăn nào cũng có đồ bên trong.

"Những thứ này có nặng không?" Tả Đăng Phong nhìn trái nhìn phải xong rồi chuyển sang nhìn thẳng, Ngọc Phất sở dĩ dám rộng mở vạt áo bởi vì trên người cô có kim giáp hộ thân, nhưng cô quên mất rằng lớp kim giáp nơi ngực được làm ôm sát theo đường cong phái nữ, nên Tả Đăng Phong nhìn thấy hai chỗ này nhô lên.

"Tám mươi mốt túi, cộng hết khoảng ba bốn cân, này, cậu đang nhìn áo choàng hay nhìn cái gì thế hả?!" Ngọc Phất khép đạo bào lại.

"Là người chủ động cởi dây áo mà." Tả Đăng Phong cười.

"Thiết Hài đi rồi, không tốt, lão mang Thập Tam theo rồi!" Ngọc Phất nhìn quanh rồi chỉ về phía nam, vừa rồi cô vội khép đạo bào lại vì đột nhiên nhớ ra có Thiết Hài ở ngay đó, sợ Thiết Hài ra ngoài nói lung tung gây ra hiểu lầm.

"Cái gì!" Tả Đăng Phong quay đầu sang, thấy Thiết Hài đã khe khẽ không một tiếng động ôm Thập Tam chạy ra vài dặm.

"Lão không chào mà đi chính là vì muốn trộm Thập Tam, cậu còn không mau đuổi theo." Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong không nóng nảy, thì vội giục.

"Không cần đuổi, không được bao lâu lão sẽ mang Thập Tam lại trả thôi." Tả Đăng Phong ôm cánh tay cười xấu xa, trộm khỉ với trộm mèo kết cục tuyệt đối không giống nhau đâu.

Ngọc Phất rất nghi hoặc, nhưng không hỏi thêm, cột lại dây đạo bào, thấy Tả Đăng Phong không có gì đáng lo là được rồi.

Quả nhiên, không lâu sau Thiết Hài quay đầu chạy về.

"Tôi mang nó đi ra ngoài tìm đồ ăn, mà nó lại cào tôi." Thiết Hài hạ xuống mặt đất, đưa tay vuốt vết máu trên trán, Thập Tam nhân cơ hội từ trên vai lão nhảy xuống chạy tới bên cạnh Tả Đăng Phong.

"Con mèo này hoang dã quá, thực không biết nghe lời." Tả Đăng Phong cười.

"Lão nạp đi trước, A Di Đà Phật." Thiết Hài xấu hổ niệm một câu, nhún chân chạy nhanh về hướng đông, thực ra đi hướng đông này mới đúng, hồi nãy lão đi hướng nam là muốn đào tẩu đường vòng mà thôi.

"Cuối năm rồi, cậu định đi đâu?" Ngọc Phất hỏi.

"Đi bán mấy thứ này lấy tiền mặt đã, sau đó nghỉ ngơi vài ngày." Tả Đăng Phong chỉ chỉ thùng gỗ, trong thùng còn thừa không ít đồ đạc, hắn định tìm thành phố lớn bán đi lấy tiền mặt xài.

"Nếu không chê Miêu Cương ẩm ướt, có thể đến Thần Châu Phái làm khách." Ngọc Phất mời, Tả Đăng Phong không nói đi đâu chứng tỏ hắn không có chỗ để đi.

"Thứ tốt đều đưa hết cho người rồi, người đừng đánh chủ ý lên ít đồ còn lại này chứ, đi nhanh đi." Tả Đăng Phong cười vác thùng gỗ lên lưng.

Ngọc Phất không nói gì nữa, hiểu Tả Đăng Phong sẽ không đi theo mình.

"Tôi đi đây, lần sau tôi sẽ mang Cửu nhi theo làm bạn với Thập Tam." Ngọc Phất nhún chân vọt đi.

"Đừng có mang nó theo. Cả hai chúng nó đều là giống đực, không hợp với nhau, hồi trước ở khách điếm thiếu chút nữa đánh nhau vỡ đầu rồi!" Tả Đăng Phong vội ngẩng đầu la theo.

Ngọc Phất bật cười, vận chuyển linh khí đi về phía nam...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.