Tàn Bào

Chương 427: Q.4 - Chương 427: Chu Nho Hạn Bạt




Quan tài đá dài ba thước, rộng sáu thước, có màu đen, do đá trên đảo được đục mà thành, bên ngoài quan tài không có hoa văn, hòm và nắp không đậy chặt vào nhau, mà hơi hở ra.

Tả Đăng Phong chỉ cách quan tài đá chừng ba trượng, trong quan tài không hề có động tĩnh. Tả Đăng Phong đi tới sát quan tài, trong quan tài vẫn im lìm, chỉ có hơi nóng truyền ra, cho thấy Hạn Bạt ở ngay trong quan tài.

"Này, thức dậy, rời giường." Tả Đăng Phong vỗ lên nắp quan tài.

Bên trong quan tài có tiếng động khe khẽ, nắp hòm hơi rung rung theo. Tả Đăng Phong lùi lại ba bước, chỉ cần Hạn Bạt hiện thân, hắn sẽ dùng Huyền Âm chân khí Đóng băng nó ngay.

Nhưng cảnh Hạn Bạt hất bay nắp quan tài xông ra như hắn tưởng tượng không hề xảy ra, cái quan tài chỉ lay động một lúc, rồi lại im bặt.

Tả Đăng Phong rất nghi hoặc, lại đi tới vỗ lên nắp quan tài, trong quan tài lại vang lên tiếng động, quan tài lại lay động, nhưng một lúc sau lại im lại như cũ.

Tả Đăng Phong vốn không muốn chủ động mở nắp quan tài, vì sợ bị dọa, hắn đã từng nhìn thấy đầu của Hạn Bạt sau khi chết, rất khó coi.

Nhưng Hạn Bạt trong quan tài không chịu ra, nên chỉ còn cách mở nắp quan tài ra thôi. Tả Đăng Phong vung tay hất bay nắp quan tài, rồi lùi lại ba trượng để phòng bất trắc. Một cái thi trảo thò ra, thi trảo rất nhỏ, như bàn tay con nít, màu đỏ tía, khô héo, móng tay trắng bợt rất dài, dài đến mức uốn cong vào trong.

Thi trảo thò ra rồi thôi, sau đó một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì thêm, Tả Đăng Phong rất nghi hoặc, con Hạn Bạt này sao uể oải thế.

Tả Đăng Phong nghĩ ngay ra nguyên nhân, Hạn Bạt một khi thành hình chui từ dưới đất lên nhất định phải ăn uống, nơi này không có đồ ăn, chắc nó đói bụng đến mức hư nhược rồi.

Tả Đăng Phong đi tới bên quan tài nhìn vào, thấy trong quan tài chẳng chôn theo gì khác, chỉ có một con Hạn Bạt nhỏ gầy, dài chưa tới bốn thước, thi thể khô quắt, chẳng khác gì thây khô, mặt đen thui, hai mắt đã hoá đá, hai lỗ tai có xỏ lỗ, đeo bằng vòng tai kim loại, nếu không phải dưới cằm thò ra hai cái răng nanh dài trắng ởn, Tả Đăng Phong không thể nghĩ cái xác khô quắt này lại là Hạn Bạt.

Hạn Bạt cảm nhận được có dương khí, nên thò tay ra định bắt, nhưng động tác của nó rất chậm, không tạo ra được bất kỳ uy hiếp nào cho Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong áp sát tới quan sát tỉ mỉ, thấy con Hạn Bạt này cũng không phải do xác của con nít biến thành, mà mặt mũi của nó cho thấy khi còn sống nó đã là người trưởng thành, chỉ là tướng tá nhỏ thó, giống như Đại Đầu, là thứ Chu Nho (người lùn).

Tả Đăng Phong thò tay vào bắt Hạn Bạt ra, đi ra khỏi nhà đá. Tâm tình của hắn rất tốt, con Hạn Bạt đã yếu đến mức này, mà dã thú bên ngoài vẫn không dám tới gần, cho thấy khí tức của Hạn Bạt quả thực có thể khắc chế vi khuẩn, hơn nữa tuy hắn không sợ động thủ, nhưng cũng không muốn hơi một tí là sử dụng vũ lực, bắt thỏ dù sao cũng vui hơn là đuổi theo thỏ, quan trọng nhất là con Hạn Bạt này rất nhỏ, mang theo rất thuận tiện.

Tả Đăng Phong đi ra, Thập Tam chạy tới đón. Nó chẳng chút bất ngờ việc Tả Đăng Phong bắt được Hạn Bạt, Tả Đăng Phong tuy đã mất đi âm dương Sinh Tử Quyết, cảm giác không còn nhạy cảm, nhưng Thập Tam vẫn còn, nó không đi theo Tả Đăng Phong vào nhà đá vì nó nhận ra món đồ trong đó không thể uy hiếp Tả Đăng Phong.

Thập Tam hiếu kỳ thò móng định khều Hạn Bạt, Tả Đăng Phong khẽ lắc đầu, Thập Tam lập tức rút chân về.

Đại Đầu và Kim Quy Tử cách Tả Đăng Phong không xa, thấy Tả Đăng Phong mang Hạn Bạt ra, lập tức chạy tới.

"Tả chân nhân, con vật nhỏ này là Hạn Bạt?" Kim Quy Tử và Đại Đầu nghi hoặc nhìn cái xác nhỏ bé trong tay Tả Đăng Phong.

"Ừ, Hạn Bạt và cương thi khác nhau ở chỗ nó có răng nanh lòi ra." Tả Đăng Phong buông tay, Hạn Bạt rơi xuống đất bò về phía Kim Quy Tử, tuy nó suy yếu, nhưng nhận ra được trong ba người ai là người yếu nhất, dễ săn nhất.

"Sao nó lại trở thành bộ dáng này?" Đại Đầu cau mày nhìn Hạn Bạt, nó tuy chưa đến mức thoi thóp, nhưng đã vô cùng uể oải rồi.

Tả Đăng Phong nhìn Đại Đầu không đáp. Con Hạn Bạt này da thịt đã khô quắt, nguyên nhân suy yếu vừa nhìn là hiểu rồi, nghĩ sao mà còn hỏi.

"Có phải do bệnh độc làm trung hòa mất thi khí trong người nó không? " Kim Quy Tử đoán mò.

"Không đúng, linh khí của nó cực kỳ dồi dào, không yếu chút nào cả." Đại Đầu lắc đầu.

"Đừng đoán mò nữa, cậu cứ đói bụng mấy năm rồi cũng sẽ trở thành như vậy thôi." Tả Đăng Phong cau mày, người hay động vật thì cũng đều cần ăn uống, cao thủ tử khí mà đói bụng hơn nửa tháng thì có đánh nhau với một ông già cũng đánh không lại.

"Tả chân nhân, người Thời Thương Chu có thói quen đeo vòng tai à?" Đại Đầu hỏi, vòng tai của Hạn Bạt rất lớn, cỡ một cái vòng tay nhỏ.

"Nó không phải người ở Trung Nguyên, chắc là người dân tộc ở Man Hoang nào đó, nơi này không có điều kiện hình thành cương thi, nó không phải thành hình ở đây, là thành hình rồi mới bị người ta đưa tới đây." Tả Đăng Phong lấy nước ra uống giải khát.

Hai người biết Tả Đăng Phong vẫn chưa nói xong, nên im lặng chờ đợi.

Tả Đăng Phong uống xong mới nói tiếp, " Điểm khác biệt lớn nhất giữa đảo này và hòn đảo phía nam là chỗ này không có miệng núi lửa phát ra nhiệt độ cao, nhiệt độ nơi này rất thấp, không thích hợp cho người sinh sống, Hạn Bạt phát ra hơi nóng sẽ làm tăng nhiệt độ của nơi này, giúp con người có thể ở đây được. Con Hạn Bạt này hẳn là Khương Tử Nha tìm cho đám người Cơ Tiên, vì Khương Tử Nha đã từng tới đây, biết nơi này không thích hợp cho người ở, nên cứu đám người Cơ Tiên xong ông ta bèn tìm một con Hạn Bạt cho họ, để họ mang tới nơi này. Tác dụng của Hạn Bạt chẳng khác gì lò lửa, chung quanh đây đều là băng tuyết, Hạn Bạt dù có phát ra hơi nóng mạnh tới cỡ nào cũng không đủ sức làm cho nơi này khô hạn được."

"Khương Tử Nha đưa Hạn Bạt cho họ, chẳng phải quăng con sư tử vào trong bầy cừu sao? " Tả Đăng Phong nói xong, Đại Đầu và Kim Quy Tử lập tức hỏi ngay.

"Sư tử vốn bị nhốt trong lồng, nhưng bầy cừu cảm thấy cái lồng đó của sư tử quá nhỏ, nên muốn đổi lồng lớn cho đó, nhưng chưa kịp xây lồng lớn, mà con sư tử đã bị xổng ra rồi." Tả Đăng Phong đáp, gian nhà đá phía đông cung điện và quan tài đá bên trong đều là năm đó người ta đặc chế cho Hạn Bạt, chứ ban đầu chắc chắn Hạn Bạt không hề nằm trong thạch quan.

"Anh nói Khương Tử Nha đưa Hạn Bạt cho Cơ Tiên, là có ý tốt hay ác ý?" Đại Đầu hỏi.

"Cậu thấy sao nào?" Tả Đăng Phong quay sang nhìn Đại Đầu, hắn đã hiểu cách dùng từ của Đại Đầu, y mà phục tất sẽ dùng chữ "Ngài", còn không phục sẽ dùng chữ “Anh”, đúng là tính con nít.

"Chắc là từ ý tốt, nếu không chẳng cần phải làm nhiều như vậy." Đại Đầu nói.

"Khương Tử Nha là người già, đã hơn trăm tuổi, đặc điểm lớn nhất của người già là thận trọng, hơn nữa lại có kiến thức rộng rãi, cực hiểu tính người, ông ấy hẳn là biết rõ kẻ không biết nghe lời nhất trên thế giới...chính là con người, kẻ luôn tự cho mình là nhất cũng là con người, năm đó ông ấy chắc chắn đã nói cho Đám người Cơ Tiên biết là Hạn Bạt rất nguy hiểm, nhưng ông ấy cũng biết sớm muộn những người này cũng sẽ quên đi cảnh cáo của mình, nên tôi không cho là Khương Tử Nha đưa Hạn Bạt cho Đám người Cơ Tiên là có ý tốt, cái này cũng giống như người lớn đưa cho thằng con nít một cây súng lục, bảo với nó súng lục có thể phòng thân, nhưng rất nguy hiểm, cách làm này thật ra rất vô trách nhiệm, người có trách nhiệm không phải đưa cho thằng bé cây súng lục, mà là đưa nó tới chỗ an toàn." Tả Đăng Phong bĩu môi.

"Tả chân nhân, người nơi này là chạy thoát hay là bị nó giết chết?" Kim Quy Tử hỏi. Hạn Bạt luôn tìm cách cắn ông ta, nên thỉnh thoảng ông ta phải nhảy sang chỗ khác để tránh.

"Theo tình hình trước mắt, thì năm đó Khương Tử Nha không hề cứu Vũ Canh, chỉ cứu lão tam và lão ngũ của Cơ gia, lão tam sống ở hòn đảo phía nam, năm đó số người hẳn là khoảng một hai ngàn, lão ngũ mang theo chắc cũng cỡ đó, nhiều người như vậy trong khoảng thời gian ngắn Hạn Bạt không thể nào giết hết được, chắc đã chạy thoát được một số, những người bỏ chạy đó chỉ vất vả đi được chừng 500 dặm trên băng nguyên, chỉ có một số ít người chạy thoát được tới hòn đảo phía nam để báo tin." Tả Đăng Phong đáp.

"Không có linh khí tu vi, đi được trên 500 dăm trong thời tiết toàn băng tuyết quả thực cũng không dễ dàng nha." Đại Đầu khá là nghi ngờ phán đoán của Tả Đăng Phong.

"Năm đó nơi này đơn giản chỉ có mấy con gấu bắc cực, phòng gấu bắc cực có cần phải xây tường thành cao tới ba trượng, còn sai binh sĩ tuần tra đóng giữ hay không?" Tả Đăng Phong mỉm cười hỏi ngược lại.

Đại Đầu và Kim Quy Tử sửng sốt một lúc mới hiểu được ý Tả Đăng Phong muốn nói, bức tường vây quanh hòn đảo phía nam thì ra chính là để chống đỡ con Hạn Bạt, may mà Hạn Bạt căn bản không tới đó, nếu không cao tường thành cao ba trượng cũng không ngăn được nó.

"Cái này giao cho cậu, cột chặt nó trên lưng, tuyệt đối đừng để nó cắn trúng, nếu nó mà dính máu, nó sẽ ngay lập tức hiện ra nguyên hình cao hơn hai thước đó." Tả Đăng Phong nói với Đại Đầu, sợ Đại Đầu vì đồng bệnh tương liên (cùng là người lùn) mà sinh ra thương hại Hạn Bạt, nên hắn phải thêm câu cuối vào, chứ thật ra cho dù đem Hạn Bạt ngâm vào trong ao máu nó cũng không dài ra được tới hai thước.

"Tả chân nhân, hay ngài đóng băng nó đi." Đại Đầu cau mày nhìn Hạn Bạt, vật này tuy hiện giờ suy yếu, nhưng răng nó vẫn sắc, không cẩn thận bị nó cắn phải không phải chuyện đùa đâu.

"Yên tâm, nó có cắn cũng không tới phiên cậu." Kim Quy Tử nói.

"Hay hai chúng ta đổi vai? " Đại Đầu quay sang Kim Quy Tử, Kim Quy Tử cõng một mỹ nữ, y lại cõng phải một cương thi, đãi ngộ này quả thực là khác biệt một trời một vực.

"Được thôi, để tôi cõng." Kim Quy Tử gật đầu, rút dây thừng bắt đầu trói Hạn Bạt, thật ra ông ta đồng ý đổi với Đại Đầu là vì lúc trước khi ôm Cổ Trân bị đóng băng, đã bị Huyền Âm chân khí làm cả người lạnh cóng.

Tả Đăng Phong nhìn Kim Quy Tử trói Hạn Bạt, không khỏi khẽ lắc đầu, Đại Đầu là đệ tử đích truyền của Tử Dương quan, Kim Quy Tử chỉ là người chạy tới tị nạn ăn nhờ ở đậu, dù Đại Đầu không có ý bắt nạt thì sâu trong lòng cũng có chút cảm giác tự ti.

Tả Đăng Phong bỗng cảm thấy dở khóc dở cười, Kim Quy Tử này cũng thật là sợ chết, xài hết cả một bó dây thừng, tầng tầng lớp lớp quấn chặt Hạn Bạt như cái cọc.

"Hai người rốt cuộc ai cõng?." Tả Đăng Phong hỏi.

“Tôi cõng." Đại Đầu nắm dây thừng kéo Hạn Bạt lên lưng, cột lại.

"Cậu có biết đang cõng cái gì không?" Tả Đăng Phong cười.

"Bom hẹn giờ." Đại Đầu cười khổ trả lời.

"Không, cậu đang cõng bùa hộ mệnh đó, chỉ cần cậu cõng nó, không một con thú nào dám tới gần cậu, khí tức của nó còn có thể hoàn toàn ngăn cách bệnh độc trong vòng trăm bước, nên cõng nó rồi thì muốn đi tới đâu cũng được, không cần phải có tử khí đỉnh cao che chở nữa..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.