Buổi tối gió thổi, sáng sớm gió ngừng, thế nhưng tuyết lại rơi
Vì tuyết rơi nên không thể dựa theo dự tính trước kia mà quay về nhà, điều này làm tâm tình Tả Đăng Phong không được tốt lắm. Lúc này Vu Tâm Ngữ từ trên giường sưởi ngồi dậy mặc quần áo tử tế rồi đi đốt lò sưởi chống rét
“Anh muốn ăn cái gì để em làm”. Sau khi nhóm xong lò sưởi Vu Tâm Ngữ hỏi.
“Em biết làm sao?” Tả Đăng Phong vẫn nằm trên giường không chịu đứng dậy nói.
“Em sẽ học cách làm” Vu Tâm Ngữ biết tâm tình Tả Đăng Phong đang không tốt nên nhỏ nhẹ đáp.
“Để đó, đợi lát nữa anh dậy làm cho, cái đầu thỏ sao lại còn ở đằng kia?” Tả Đăng Phong tức giận hỏi. Mặc dù tuyết rơi thì không thể ngăn cản ông trời được, nhưng tự nhiên hắn lại tức giận, mặc dù không biết là nên giận ai.
“Thập Tam ăn rồi” Vu Tâm Ngữ thấp giọng mở miệng nói.
“Ừ, em lấy một nửa con thỏ ra băm cho nó ăn đi.” Tả Đăng Phong xoay người lại. Thập Tam chịu ăn đầu thỏ, chứng tỏ là nó đang rất đói bụng, làm cho Tả Đăng Phong thấy trong lòng thương xót. Nếu như Thập Tam tính tình bỡn cợt, không chịu ăn đầu thỏ, nói không chừng hắn sẽ nhảy ra khỏi chăn, xách cổ Thập Tam ném ra ngoài tuyết. Kế hoạch của hắn bị rồi loạn làm tâm tình hắn phiền não, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy xoay người trở lại chính phòng, chỉ chốc lát sau vang vọng đến tiếng dao thớt.
“Cho nó ăn rồi, anh dậy rửa mặt đi, có nước nóng đây”. Vu Tâm Ngữ đẩy cửa đi vào nói.
“Anh nằm thêm một lát nữa”. Tả Đăng Phong thở dài.
Vu Tâm Ngữ thấy thế liền ngồi xuống trên giường sưởi, không nói gì nữa.
Một thời gian lâu trôi qua, Vu Tâm Ngữ mới thấp giọng hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
“Tuyết rơi nhiều như vậy, bên ngoài khẳng định gặp họa rồi, không biết mẹ anh ở nhà thế nào!”. Tả Đăng Phong thở dài mở miệng nói.
“Hai chị vẫn ở cùng thôn mà, họ sẽ tự biết để quay về trông nom mẹ anh thôi.” Vu Tâm Ngữ liền lên tiếng an ủi
Tả Đăng Phong nghe vậy không nói gì, chỉ thở dài một hơi rồi lại thốt ra một câu chửi thề.
Vu Tâm Ngữ thấy hắn không nói, cũng không biết an ủi như thế nào, chỉ có thê ngồi cạnh hắn trên giường sưởi. Sau khi qua chính phòng bỏ thêm củi mấy lần, nàng quay trở lại nam phòng.
(giường sưởi: Giường đắp bằng gạch hoặc đất, dưới có ống lò để sưởi ấm - đây là loại giường sưởi thường thấy ở bắc Trung Quốc)
“Do em không tốt, anh dậy đi”. Hơn một giờ trầm mặc Vu Tâm Ngữ mở miệng nói.
“Anh nằm tí nữa, em có đói bụng thì lấy cơm hôm qua hâm nóng rồi ăn”. Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời; người gặp chuyện tốt thì tinh thần thoải mái, gặp chuyện buồn bực thì muốn ngủ nhiều, Tả Đăng Phong lúc này thấy sinh ra mệt mỏi.
Sau khi nghe Tả Đăng Phong nói xong, Vu Tâm Ngữ không trả lời… chốc lát sau, phía sau Tả Đăng Phong nghe tiếng Vu Tâm Ngữ xuống giường, sau đó là nghe tiếng đóng cửa.
“Là em không tốt, anh không nên tức giận như vật nữa, anh đứng lên đi”. Tiếng Vu Tâm Ngữ thở dốc nặng nề.
“Em có làm cái gì sai đâu, mắc mớ gì tới em?” Tả Đăng Phong vừa nói vừa trở mình qua. Vừa lật người qua liền phát hiện Vu Tâm Ngữ đang cởi dây lưng bên hông.
“Em làm cái gì vậy?” Tả Đăng Phong kinh ngạc ngồi dậy.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy cũng không trả lời mà xoay người cởi quần bông trên người xuống tới tận gối, cuối cùng ngay cả quần lót cũng cởi bỏ, không đợi Tả Đăng Phong kịp phản ứng thì trước mắt đã hiện ra một mảnh tuyết trắng.
Tả Đăng Phong năm nay đã hai mươi bốn tuổi, sớm đã nhận biết chuyện nam nữ, cùng Vu Tâm Ngữ nằm cùng giường, ngủ cùng gối… trong khoảng thời gian này, cũng không chỉ một lần hắn sinh ra ý nghĩ đen tối, nhưng cuối cùng hắn cũng dùng nghị lực mạnh mẽ mà khống chế lại. Năm xưa, Vu Tâm Ngữ khổ cực nên Tả Đăng Phong không muốn làm cho nàng bị ủy khuất, hắn có ý định đưa Vu Tâm Ngữ về nhà ra mắt mẹ, xác định danh phận rồi sau đó tiến tới lễ cưới
“Em làm cái gì vậy?” Tả Đăng Phong hết sức muốn dời đi tầm mắt của mình nhưng hắn dù cố gắng cách nào cũng không thể đưa ánh mắt rời khỏi hai mảnh rất tròn tuyết trắng. Cùng lúc đó, bên dưới hắn lại có phản ứng…nhiệt hỏa bốc lên, hô hấp khó khăn dồn dập
“Lẽ ra phải sớm như vậy, do em vẫn thẹn thùng, anh mau xuống đây”. Vu Tâm Ngữ cũng không quay đầu lại mà chậm rãi khom người xuống
Khom lưng xuống, cặp mông cong cong, trắng nõn mịn màng hiện rõ, loại đường cong mượt mà này làm Tả Đăng Phong căng phồng mạch máu, giơ tay lên, hất chăn tung mình xuống giường.
Vừa xuống giường, từ hai bàn chân xuất hiện cảm giác lạnh lẽo từ mặt đất truyền đến, làm Tả Đăng Phong khôi phục chút lý trí, đưa tay cầm quần lót Vu Tâm Ngữ đi tới, ở đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại, khiến dục vọng Tả Đăng Phong vừa mới tiêu tan lần nữa lai dấy lên.. hắn cố gắng, nỗ lực đem quần mặc lại cho Vu Tâm Ngữ. Đột nhiên hai mảnh tuyết trắng kia biến mất làm hắn cực kỳ mất mác, thậm chí trong lòng còn dâng lên ý nghĩ lột bỏ quần nàng ra.
“Em làm vậy không đúng sao?” Trong lúc lý trí Tả Đăng Phong hoàn toàn bị hỏng mất thì Vu Tâm Ngữ thấp giọng mở miệng hỏi.
“Ai nói cho em biết là phải làm như vậy?” Tả Đăng Phong rốt cuộc khôi phục lại chút lý trí, lấy tay cầm quần ngoài mặc cho nàng
“Em thấy người ở ngoài cũng làm như vậy!”. Vu Tâm Ngữ vẻ mặt hơi có chút khẩn trương nhưng không quá ngượng ngùng.
“Em thấy qua ở đâu?” Tả Đăng Phong cố gắng khắc chế tâm tình của mình, tránh tạo cho mình quá khẩn trương mà lạc giọng.
“Mấy năm trước em có xuống vùng trồng ngô dưới chân núi, ở đó em nhìn thấy!” Vu Tâm Ngữ đưa tay chỉ về hướng tây nam, động tác này làm thân thể nàng hơi lay động nên làm cho quần nàng lại bị tụt xuống, vì quần nàng vẫn chưa cột đai lưng vào.
“Không có chuyện làm hay sao mà nhìn những chuyện thế kia làm gì!” Tả Đăng Phong không nhịn được cười ra tiếng nói… còn tay lại kéo quần lên và giúp Vu Tâm Ngữ thắt lại dây lưng. Lúc này Tả Đăng Phong vô cùng cảm động, Vu Tâm Ngữ làm như vậy chứng tỏ nàng rất thông cảm với mình, chỉ cần nàng có ý nghĩ như vậy là đủ rồi, nàng nghĩ sai ý hắn làm cho Tả Đăng Phong không đành lòng “xuống tay” dù hắn rất muốn.
“Không phải em cố ý nhìn, chỉ là tình cờ gặp được. Mình làm lại thử nhé” Vu Tâm Ngữ lại lần nữa lấy tay cởi thắt lưng rồi xoay người qua.
“Tư thế này không đúng” Tả Đăng Phong vừa cảm động vừa buồn cười, Vu Tâm Ngữ sống trong núi, không có ai chỉ bảo những việc như thế này, ngẫu nhiên lại nhìn thấy một đôi uyên ương quan hệ nên cho rằng tư thế vừa rồi là chính xác.
“Sao lại không đúng? Bọn họ là làm như vậy đó”. Thêm lần nữa Vu Tâm Ngữ lại khom lưng hạ eo thấp xuống..
“Cũng không nói là không đúng, chỉ là cách thức này không hợp với chúng ta”. Tả Đăng Phong nói xong liền bế Vu Tâm Ngữ lên giường sưởi.
Vu Tâm Ngữ sau khi nằm lên giường liền chủ động cởi quần ra, rồi nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong như chờ hắn chỉ tiếp theo phải làm gì. Tả Đăng Phong thấy thế không hề do dự, tự trút bỏ quần áo rồi giúp Vu Tâm Ngữ cởi áo ra.
Vu Tâm Ngữ không rành chuyện thế nhân, bị cởi sạch áo quần cũng không lấy chăn che lại nên Tả Đăng Phong có thể nhìn thấy hết rõ ràng. Tuy gần đây Vu Tâm Ngữ ăn uống không thiếu thốn gì, nhưng nàng vẫn còn rất gầy: hai xương vai hiện lên rất rõ, làn da trắng nõn mịn màng, ngực không lớn… trước đó Tả Đăng Phong đã từng thấy qua ngực phụ nữ ở nông thôn, điều gây ấn tượng cho hắn là bộ ngực xệ xuống, trên đó có hai hạt màu tím đen lớn như trái bồ đào (DG: chắc gái 5 con đang cho con bú quá! ). Còn của Vu Tâm Ngữ so với các nàng ấy thì lại khác hoàn toàn. Vừa trắng tinh lại vừa ngạo nghễ vươn cao, trên đó lại điểm xuyết hai hạt đậu đỏ tươi, rất nhỏ nhắn xinh xắn. Mặc dù Tả Đăng Phong không biết giữa hai loại này, cái nào là bình thường… nhưng hắn vẫn cảm giác là của Vu Tâm Ngữ trông đẹp mắt hơn.
Qua hồi lâu, Tả Đăng Phong dìu Vu Tâm Ngữ nằm xuống, hai tay hắn mơn man lên bộ ngực nàng, cảm giác thấy một vùng no tròn láng mịn. Vu Tâm Ngữ theo di chuyển của đôi tay hắn khẽ phát run lên, giây phút ngắn ngủi đó làm hắn dừng lại, hai tay rời khỏi bộ ngực nàng. Lúc đó hắn thầm nghĩ: đôi đào tiên này mai sau thuộc về con hắn mà không phải là hắn rồi…
“Em phải làm cái gì? Ánh mắt Vu Tâm Ngữ sáng ngời, cũng không ngượng ngùng nhắm lại.
“Nhắm mắt lại đi!”. Tả Đăng Phong thấp giọng nói. Khi Vu Tâm Ngữ nhìn hắn làm hắn phi thường khẩn trương, trong mơ hồ lại có loại cảm giác giống như lúc hắn phát tiết trong giấc mơ đến gần.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy liền nhắm hai mắt lại. Lúc này tay phải của Tả Đăng Phong đã di chuyển tới vùng bụng của nàng, vùng bụng bằng phẳng cùng vòng eo thon thả khiến hắn có cảm giác như trời cao ban Vu Tâm Ngữ cho hắn, đây mới chân chính là nữ nhân mà hắn khao khát.
Lúc trước Vu Tâm Ngữ đã có mấy lần thêm củi đốt giường sưởi, vì vậy nhiệt độ giường sưởi rất cao. Nếu Vu Tâm Ngữ không chủ động lấy chăn che thân lại thì Tả Đăng Phong cũng không che dùm nàng. Theo hắn nghĩ cô gái này sẽ theo hắn cả đời, hắn phải trông nom chăm sóc nàng thật tốt.
Tay phải lần nữa lại dời xuống, Tả Đăng Phong với tay lấy chăn đắp lên mình và Vu Tâm Ngữ, dù Vu Tâm Ngữ không xấu hổ, nhưng hắn lại ngại ngùng… có chút nơi hắn còn không nhìn thấy, nhưng là có thể dùng xúc giác để cảm nhận.
Khi tới khe suối đào nguyên, lúc đầu hắn cảm nhận được chút cỏ lơ thơ mềm mại, sau đó chính là một vùng cỏ cây rậm rạp, tinh xảo đều đặn trên hai bờ. Lúc này trong lòng Tả Đăng Phong chỉ còn cảm giác: nơi thần bí hoàn mỹ này ngày sau sẽ thuộc về hắn.
Đến giờ phút này, Tả Đăng Phong không còn cách nào khắc chế được mình, đành giơ roi thúc ngựa, vạch lối tìm hoa.
Cổ nhân có câu: “Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tẫn trường an hoa" (Gió xuân đắc ý vó ngựa nhanh, một ngày xem hết hoa Trường An) để hình dung tâm trạng vui sướng của con người, đáng tiếc tâm tình Tả Đăng Phong quá kích động, còn chưa kịp thấy hoa đã ngã ngựa mất rồi.
“Cái này là cái gì?” Vu Tâm Ngữ cảm nhận được cái gì đó nên mở to mắt lấy tay sờ xuống dưới.
“Đừng nhúc nhích, để anh giúp em lau đi.” Tả Đăng Phong xấu hổ cầm khăn lông của mình lau cho Vu Tâm Ngữ.
“Không sao đâu, em biết anh không cố ý, anh mau đi đi, em chờ.” Vu Tâm Ngữ thấy Tả Đăng Phong lộ vẻ xấu hổ liền an ủi.
“Đi đâu?” Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
Nghe vậy, Vu Tâm Ngữ lấy tay chỉ về hướng nam, phía nam đông phòng chính là nhà xí của Tả Đăng Phong.
“Nha đầu ngốc này, đây không phải là….., thôi bỏ đi, không nói nữa, nằm xuống đây đi” Tả Đăng Phong bỏ khăn ôm Vu Tâm Ngữ nằm xuống, lúc này hắn mới nhớ lại hình như mình đã quên mất một khâu trọng yếu nào đó.
Đã quên thì tự nhiên phải bổ sung, Vu Tâm Ngữ có thể đã gặp qua người khác hôn môi cho nên cũng không có cảm giác bất ngờ… nhưng mà nàng lại không rõ đây rốt cuộc là chuyện gì. Tả Đăng Phong mấy phen gõ cửa, nhưng thủy chung hàm răng Vu Tâm Ngữ vẫn ngậm chặt. Dù vậy, Tả Đăng Phong vẫn thấy nụ hôn đầu đời thật mê say, thì ra là loại cảm giác này cũng không kém gì lúc hạ thân tiếp xúc nhau. Trong cơn ngọt ngào, Tả Đăng Phong xuất hiện nghi vấn: cho tới bây giờ chưa từng thấy Vu Tâm Ngữ đánh răng vậy mà hơi thở của nàng vẫn thanh tao.
Lại thêm một nụ hôn nữa, Vu Tâm Ngữ rốt cuộc cũng hiểu được nên hé môi đón chào…hai bên gặp nhau ôn nhu thấm tim gan, tên tướng thua cuộc lại lần nữa tung mình đứng lên.
Chiến trường chưa được quét dọn sạch sẽ vậy mà có chỗ tốt riêng của nó… lần này tướng quân vô cùng thuận lợi nhập thành, hai người hợp hai thành một…Tả Đăng Phong cảm nhận được cảm giác tiểu đệ bị thít chặt và ấm áp, cùng lúc đó Vu Tâm Ngữ cắn chặt hàm răng phát ra tiếng rên khẽ, trên mặt lộ ra chút đau đớn. Biểu lộ của Vu Tâm Ngữ làm hắn không đành lòng tiếp tục hành động.. nhưng bản năng lại thúc đẩy hắn tiếp tục động tác.
Sau cái do dự ngắn ngủi đó thì cái bản năng đã chiếm lĩnh tâm trí hắn rồi. Vu Tâm Ngữ đã hai mươi ba tuổi, dù không rành chuyện thế nhân nhưng đủ để thừa nhận gió mưa… nhưng mà cảm giác tiểu đệ bị thắt cổ làm Tả Đăng Phong rất nhanh nộp vũ khí đầu hàng.
“Em có đau không?” Chiến trường vẫn do Tả Đăng Phong quét dọn, rơi ra rất ít máu hồng… Tả Đăng Phong cũng không nghi ngờ gì vì hắn biết rõ rất nhiều nguyên nhân có thể làm con gái không ra máu hồng… nhưng cái cảm giác thít chặt ấy đủ để nói lên tất cả.
“Cũng không đau lắm” Vu Tâm Ngữ hơi lộ ra vẻ ngượng ngùng, sở dĩ lúc trước nàng phóng đãng như vậy bởi vì nàng không bị tư tưởng phong kiến ảnh hưởng, nên trong lòng nàng cũng không có ý thẹn với lương tâm.
“Anh sẽ cưới em”. Tả Đăng Phong do dự hồi lâu cũng không biết nói gì để biểu lộ tâm ý của mình, đến cuối lại ngu ngơ thốt một cây như vậy, dưới mắt hắn, nam nhân đã có quan hệ với nữ nhân thì phải có trách nhiệm.
“Em biết, tâm tình anh đã hết khó chịu chưa?” Vu Tâm Ngữ mỉm cười nói.
“Hắc hắc, rất tốt.” Tả Đăng Phong cười hắc hắc nói. Mây mưa trên đỉnh Vu Sơn làm cảm xúc bị đè nén lúc trước của hắn bị quét sạch. Hồi tưởng lại cảm giác lúc trước của mình, có thể cái cảm giác ấy cùng điểm này có liên quan… ngày ngày phải trông coi một mỹ nữ kiều diễm, thế nhưng vì e ngại lễ nghi nên không thể tự ý bậy bạ; hắn khắc chế được dục vọng nhưng lại không thể khắc chế tâm tình.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy thản nhiên cười, nghe tiếng cười hiện vẻ kiều mỵ, Tả Đăng Phong lại lần nữa có ý nghĩ xấu xa, hướng trận địa phía trước bò tới.
Lần này thời gian rất lâu, vừa bắt đầu Vu Tâm Ngữ vẫn bị động, mặc cho địch công đồn chiếm thành, sau lại thỉnh thoảng vặn eo, đưa mông đón tướng nhập thành.. Tả Đăng Phong thấy nàng hiểu chuyện, không khỏi âm thầm vui mừng.
Lúc Tả Đăng Phong âm thầm vui mừng, Vu Tâm Ngữ đẩy hắn ra, từ trên giường bước xuống, lấy tay chống tường, vểnh mông ra đón chào: “Chúng mình làm thế này đi!”
“Em thích thế này?”. Cử động của Vu Tâm Ngữ làm Tả Đăng Phong cảm thấy kinh ngạc
“Lửa nhiều quá, nóng lắm, nằm không được”. Nghe Vu Tâm Ngữ trả lời Tả Đăng Phong cười khổ không thôi. Thì ra lúc trước vặn eo đưa mông cũng chả phải đón tướng nhập thành gì mà bị nóng quá . Bất quá cái tư thế này làm Tả Đăng Phong cảm thấy mới lạ, một khi nếm thử thì rất khoái chí.
Trải qua 3 trận chiến, Tả Đăng Phong xuống giường làm cơm trưa, hai người ăn xong cơm thì chẳng có việc gì để làm vì vậy tiếp tục mây mưa lần nữa, từ buổi chiều cho đến tận đêm khuya, Tả Đăng Phong rốt cuộc cũng không nhớ đã trải qua được bao nhiêu lần.
Sáng sớm hôm sau, lúc mặt trời mọc Vu Tâm Ngữ đã sớm rời giường, thu thập đồ đạc để về nhà, rồi thúc dục Tả Đăng Phong dậy.
“Hôm nay không về” Tả Đăng Phong hữu khí vô lực nằm ở trên giường nói.
“Sao vậy?” Vu Tâm Ngữ ngược lại rất hoạt bát.
“Tay chân rã rời, chóng đầu hoa mắt…”