Tàn Bào

Chương 181: Q.3 - Chương 181: Đảo ở giữa hồ. (1)




Tả Đăng Phong biết kế tiếp chuyện gì sẽ phát sinh, cho nên hắn cấp tốc trở về thủy đàm không cho Ngọc Phật có cơ hội, lên khởi mặt nước hắn phát hiện quần áo Ngọc Phật cùng kim giáp để lại ở bờ đầm cách đó không xa, 13 đang chờ ở phụ cận.

Trong chốc lát, Ngọc Phật cũng nổi lên mặt nước, Tả Đăng Phong tiến đến kéo Ngọc Phật lên.

- Làm sao bây giờ?Ngọc Phật nổi lên mặt nước sau đó xếp bằng vận công hong khô quần áo.

- Đi phía tây nhìn xem.Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát mở miệng nói.

- Địa chi nếu không ở tại nơi này, còn có dừng chân tại nơi đâu nữa?Ngọc Phật nghe vậy cảm thấy nghi ngoặc, dâu vết để lại tỏ rõ địa chi đã không có ở nơi này rồi.

- Phía tây giữa hồ tiểu đảo cây cối xanh um, tôi nghĩ đi qua xem một chút là chuyện gì xảy ra.Tả Đăng Phong nói.

Ngọc Phật nghe vậy gật gật đầu, không nói gì nữa, nói chuyện sẽ phân tâm, phân tâm khí sẽ loạn.

Sau nửa nén hương, quần áo Ngọc Phật đều đã khô ráo, mặc vào bộ kim giáp cùng đạo bào, cùng Tả Đăng Phong và 13 cùng nhau đến phía tây, lúc này nàng không có xuống nước, Bộc quốc cổ thành đã không còn địa chi rồi, độc vật cũng không còn tồn tại, không cần phải hai người cùng nhau xuống nước, khi người khác cần giúp đỡ thì đương nhiên sẽ giúp đỡ, mà lúc người khác không cần giúp đỡ thì cũng luôn giữ vẻ ân cần.

- Cẩn thận một chút, hồ nước nơi này đã cùng với nước sông tương thông, dưới nước có thể sẽ có cái gì.Ngọc Phật dặn dò khi Tả Đăng Phong lặn xuống.

Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu, liền hút khí lặn xuống, bởi vì đầm này với nước sông tương thông, cho nên độ ấm khá thấp, cũng may tầm nhìn còn tốt, lúc trước lựu đạn nổ mạnh trong nước cũng không có tới đáy hồ.

Hồ nước rất sâu, càng xuống thì nhiệt độ càng thấp, thủy áp càng lớn, không bao lâu thì Tả Đăng Phong nổi lên.

- Tình huống phía dưới thế nào?Ngọc Phật hỏi khi thấy Tả Đăng Phong nhảy lên mặt nước.

- Không rõ ràng lắm, quá sâu, phải màng theo trang bị lặn xuống mới được.Tả ĐĂNG PHONG xốc rương gỗ lên lấy ra các loại khí bình

- Được rồi , anh cẩn thận một chút, tôi đi những phòng khác tìm xem.Ngọc Phật nghe vậy đi lên trước trợ giúp Tả Tả Đăng Phong mặc đồ lặn, lát sau Tả Đăng Phong lại lặn xuống.

Tới gần dưới thạch bích ở bên dưới đầm có một mặt là an toàn, chỉ cần phòng bị trước mặt nguy hiểm, bằng không sẽ phải chú ý xung quanh, tuy rằng địa chi không tìm thấy, hắn vẫn rất cẩn thận.

Càng lặn hướng xuống dưới, tầm nhìn càng thấp, Tả Đăng Phong càng cẩn thận, bởi vì hắn cảm thấy chung quanh có cái gì đang dò xét hắn, chốc lát sau, loại cảm giác này được chứng thật, một con nhân ngư từ trước mặt hắn chợt lóe lên.

Ngư nhân di động vô cùng nhanh, giây lát đã lướt qua, bất quá mặc dù đã nhìn thoáng qua, Tả Đăng Phong vẫn thấy rõ là một cái nhân ngư thành niên giống đực, cùng so sánh với con người cá khác bị thủy mãng bắt được thì thân thể của nó cường tráng hơn rất nhiều, trong tay cầm trường mâu bén nhọn.

Nhân ngư lóe lên một cái rồi biến mất làm Tả Đăng Phong rất khẩn trương, Âm Dương Sinh Tử Quyết cũng không phải là không có chỗ thiếu hụt, nó mang đến trực giác mẫn tuệ bởi vì tự thân tu vi linh khí của hắn làm điểm xuất phát, nói cách khác ở dưới nước dưới tình huống thực lực yếu bớt Âm Dương Sinh Tử Quyết vẫn căn cứ vào thực lực trên đất liền mà cảm ứng nguy hiểm, đây là điều không cho phép, bởi vậy Tả Đăng Phong không thể căn cứ vào trực giác mà phán định xung quanh chổ nào có dấu diếm người cá hay không mà có thể uy hiếp hắn, và hình thành được bao nhiêu uy hiếp.

Giờ phút này Tả Đăng Phong bắt đầu hối hận, lúc trước không nên lanh chanh ném ra lựu đạn, lựu đạn nổ mạnh sẽ kinh sợ chúng nó, chúng nó khẳng định ở dưới nước lập trận sẵn sàng đón địch rồi.

Lúc quan trọng, Tả Đăng Phong tốc độ lặn chậm lại, bắt đầu tự hỏi có nên thừa nhận phiêu lưu hay không, nói cách khác hắn không cần phải mạo hiểm lặn xuống nữa.

Dựa theo tác phong của hắn, địa chi nếu không ở nơi này rồi, hắn chắc hẳn sẽ không mạo hiểm, nhưng là hắn không cam lòng, mất nhiều công sức đến nơi này, làm chuyện vô ích làm hắn thất vọng, hắn muốn đạt được một ít manh mối có giá trị.

Sau giây phút ngắn ngủi do dự, Tả Đăng Phong quyết định lặn xuống, lúc trước ở Giang Biên hắn từng cứu 1 người cá còn nhỏ, tốt xấu coi như có ân với chúng nó, nói vậy nhân ngư nhất tộc sẽ không tùy tiện hạ thủ với hắn, lúc trước con người cá còn là ấu niên kỳ, nó không nói được không nghĩa là người cá trưởng thành sẽ không nói được, nếu có người cá nói chuyện, liền có thể biết 3000 năm trước, nơi này phát sinh qua cái gì.

Trên đường lặn xuống, Tả Đăng Phong cảm nhận được một loại thanh âm kỳ quái, thanh âm rất thấp, tần suất rất nhanh, cùng loại với biên bức ( con dơi) và cá heo phát ra sóng âm đinh vị, loại này thanh âm kỳ quái ngay từ đầu chỉ có vài tiếng, càng hướng xuống sóng âm càng dày đặc, điều này tỏ vẻ dưới nước cư ngụ rất nhiều người cá, hơn nữa chúng nó ở phía xa đang quan sát hắn.

Tả Đăng Phong đeo trang bị lặn xuống nước chính là trang bị thở đơn giản, theo lặn xuống càng sâu, thủy áp càng lớn, hắn cảm thấy không khỏe, rõ ràng nhất chính là t tiếng ông ông ruyền vào tai, tầm nhìn ngắn lại.

Ngay tại Tả Đăng Phong muốn buông tha, hắn rốt cục gặp được đáy hồ phía trước, đáy hồ không phải bằng phẳng, mà là quái thạch san sát , khe rãnh bịt kín, dựa vào tình hình biểu lộ nơi này lúc trước chính là đáy hồ, Âm Dương thành cổ đang xây tạo mới bắt đầu chính là lợi dụng địa thế thiên nhiên nơi này để giảm bớt 1 nữa lượng công việc.

Chứng kiến đáy hồ, Tả Đăng Phong cũng nhìn thấy nhân ngư ở dưới nước, chúng nó không có giấu ở bên trong khe rãnh của quái thạch ở đáy nước , mà là chỉnh tề ở phía trên đáy hồ, xếp thành hàng.

Tả Đăng Phong thấy một màn như vậy lập tức cấp tốc nổi lên, những người cá này nếu vô tổ chức vô kỷ luật còn dễ nói, nhưng tình hình trước mắt biểu lộ chúng nó có chế độ đẳng cấp cùng sự phục tùng nghiêm ngặt, lúc này sở dĩ chúng không phát động tấn công không phải là chúng sợ mà bởi vì chúng nó chưa nhận được mệnh lệnh.

Tả Đăng Phong cấp tốc nổi lên,nhưng mà hắn có nhanh hơn nữa cùng không bằng tốc độ của người cá, khi hắn vừa bắt đầu trồi lên, trong đám người cá có hơn trăm tên liền nhanh chóng hướng hắn vọt tới, chúng nó đều cầm thủy mâu vừa dài vừa nhọn, đầu thủy mâu làm bằng đá mài, bén nhọn dị thường, sau khi tới gần liền giương lên.

Giờ khắc này, Tả Đăng Phong rốt cuộc cũng hiểu được tình cảnh rồng bơi bãi cạn, hổ lạc đồng bằng là như thế nào, dưới nước là địa bàn người cá, bây giờ năng lực phòng ngự phản công hắn chỉ có cách bức ra Huyền Âm chân khi, đóng băng hồ nước để ngăn cản thủy mâu.

Người cá tiến công có hùng có thư ( có đực có cái ), đầu người cá cái thì nhỏ hơn một tí, màu da trắng nõn, khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng những điều đó điều không ảnh hưởng đến sự hùng tráng giống giống đực đều cầm lấy thủy mâu công kích hắn.

1 cái thủy mâu còn dễ nói, 2 cái 3 cái cũng không khó đối phó , dù sao Âm Dương Sinh Tử quyết làm cho hắn tốc độ phản ứng 9 lần, chẳng sợ dưới nước hao tổn một ít thể lực cũng không sao, nhưng là người cá số lượng cực kì đông đảo, cùng là đồng loạt động thủ, Tả Đăng Phong căn bản không có cách nhiều lần phát ra Huyền Âm chân khí ngưng kết băng chung quanh hồ nước, chỉ có thể dựa vào sự cứng cỏi của Huyền Âm hộ thủ trực tiếp che chắn, cùng lúc đó hắn rất nhanh nổi lên, ở dưới nước thật sự hắn đánh không lại chỉ có thể trốn.

---------------------------------------------

Chương 181: Đảo ở giữa hồ. (2)

Huyền Âm hộ thủ không sợ đao thương, nhưng là trực tiếp che chắn thủy mâu bén nhọn vẫn làm cho Tả Đăng Phong không ngừng kêu khổ, những thủy mâu này người cá mài cực kì bén nhọn. Huyền Âm hộ thủ tuy rằng có thể che kín hoàn toàn thủy mâu, nhưng cũng làm bàn tay cũng rất đau đớn, chủ yếu nhất chính là thủy mâu này là vũ khí bình thường của người cá dùng để đi săn nên chúng nó sử dụng cực kì thành thạo, ra tay rất là xảo quyệt, nhất là người cá giống cái, về mặt sức mạnh chúng nó không bằng người cá giống đực, nhưng là tốc độ của chúng nó nhanh hơn, rất nhanh bơi tới phát động công kích, 1 kích không trúng lập tức biến ảo phương vị (vị trí ) rồi lại tấn công.

Tả Đăng Phong vừa phòng ngự vừa nổi lên, rất nhanh hắn cảm giác được thủy áp yếu bớt, chỉ cần kiên trì một lát là hắn có thể rời đi hồ nước nguy hiểm này, bất quá rất nhanh hắn phát hiện hắn rất có thể không di động lên mặt nước được, bởi vì rất nhiều người cá nhanh chóng bơi lên phía trên hắn, ngăn cản hắn nổi lên, mà một nhóm khác thì quấn lấy hắn ở phía dưới, liên tiếp dùng mâu đâm hướng 2 chân hắn.

Trên dưới giáp công làm Tả Đăng Phong cực kì bị động, đầu đuôi đều không lo liệu được, nhưng hắn cũng không dám rời đi thạch bởi vì ý đồ những người cá này là bức hắn ra khỏi thạch bích, để từ chung quanh cao thấp hai cái vị trí đồng thời tấn công, bởi vậy có thể thấy những người cá này chỉ số thông minh vẫn còn rất cao, hơn nữa căn cứ chúng nó lẫn nhau phối hợp ăn ý như vậy, tổ tiên chúng nó vô cùng có khả năng tham dự qua cuộc đông chinh của Khương Tử Nha. Đám người cá lợi hại thế này khi đánh nhau dưới nước phải nói là đánh đâu thắng đó, không ai địch nổi.

Cho dù biết rõ rời đi thạch bích sẽ càng thêm nguy hiểm, Tả Đăng Phong cũng không có lựa chọn nào khác, bởi vì không li khai thạch bích liền không thể tránh né phía trên lẫn phía dưới đâm tới thủy mâu, trong chớp nhoáng, Tả Tả Đăng Phong nhanh chóng cân nhấc, mục đích của những người cá này là bức hắn ra khỏi thạch bích, cho nên trước mặt hắn cũng không trở ngại , lúc này rời đi thạch bích có thể nhân cơ hội nổi lên một khoảng cách , nhưng mà một khi rời đi thạch bích, hắn liền cách bờ hồ càng lúc càng xa, một khi khoảng cách kéo xa, hắn liền không thể trở về được.

Lúc quan trọng, căn bản không kịp nghĩ nhiều, biết rõ đúng là cái bẫy cũng phải chui vào, rơi vào đường cùng, Tả Đăng Phong nhanh chóng đạp chân lên thạch bích mượn lực cấp tốc lao ra, giờ khắc này trong lòng hắn mắng to đám người cá vong ân bội nghĩa, cho dù nói như thế nào thì hắn củng cứu con của bọn chúng, hắn không hiểu được ngôn ngữ người cá, nhưng là cái con người cá sau khi được cứu sẽ kể lại chuyện phát sinh, không nghĩ đến tên này thật vong ân bội nghĩa, mượn gió bẻ măng, công kích ân nhân.

Sau khi hắn mắng người cá một hồi Tả Đăng Phong lại mắng chính mình, chính mình tâm tính bất chính, sau khi trợ giúp người cá đã nghĩ ngợi người khác sẽ cảm tạ chính mình, đây là không biểu lộ độ lượng, trợ giúp người khác thì đúng là trợ giúp người khác, đối phương tri ân cầu báo thì là có đạo đức, miệng cảm ơn cũng xem là tốt, lấy oán báo ân thì cũng không có gì là không được, dù sao người khác cũng không cầu mình ra tay hỗ trợ, nếu người khác không cầu mình ra tay, kiên quyết không động thủ cho dù người khác có cầu chính mình ra tay cũng kiên quyết không làm.

Sau khi Tả Đăng Phong mượn lực giẩm đạp trên thạch bích liền xông ra ngoài, những người cá kia thấy hắn rời đi thạch bích cũng không có lập tức xông đến công kích, mà là rối rít bơi tới thạch bích để cắt đứt đường lui của hắn, phòng ngừa hắn bơi vòng trở lại.

Đám người cá hành động rất nghiêm chỉnh cùng tính thống nhất, điều này chứng tỏ có đầu lĩnh đang chỉ huy chúng nó, tên này liền phát ra một đạo mệnh lệnh nên phía trước chúng nó tạm thời không có bước hành động tiếp theo, Tả Đăng Phong xem thấu điểm này, hắn cũng hiểu được hắn không thể trở về được trên bờ rồi, trong lúc nguy cấp hắn đưa ra một hành đông can đảm, dùng cả tay chân, thúc giục linh khí, nhanh chóng bơi về tiểu đảo phía Bắc. Lúc này hắn có thế nổi lên mặt nước, nhưng là hắn cũng không có làm như vậy, bởi vì một khi nổi lên mặt nước liền không thể quan sát tình huống dưới nước.

Sau chốc lát những người cá kia sôi nổi đuổi đến, bắt đầu công kích, Tả Đăng Phong thấy tình thế không ổn, liều mạng thúc giục linh khí bơi về phía Bắc, hắn lớn lên từ biển nên thủy tính rất tốt, hơn nữa có linh khí thúc giục, trong khoảng thời gian ngắn không có bị người cá đuổi theo, chốc lát sau hắn đến tiểu đảo phía nam, khoảng cách gần nhất mà hắn phát hiện trong tiểu đảo trong hồ là một tòa phù đảo phía trước cũng không có gì cả.

Sau khi bơi tới gần, Tả Đăng Phong tự nhiên có phát hiện mới, bất quá phát hiện mới này lại làm hắn đột nhiên đổ mồ hôi lạnh cả người, cái đảo này là như thế nào đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.