Mỹ nữ trẻ tuổi đi, hòa thượng lôi thôi tới, nếu người bình thường nhất định sẽ có cảm giác phá hư phong cảnh, nhưng với Tả Đăng Phong, Thiết Hài tới càng làm hắn cảm thấy cao hứng, vì Thiết Hài người hắn đang tìm để làm chính sự.
"Không nhúc nhích gì hết!" Thiết Hài loạng choạng giơ ống trúc vào mặt Tả Đăng Phong hỏi.
"Cái gì không nhúc nhích?" Tả Đăng Phong hoàn hồn hỏi lại.
"Thanh Phù Trùng không nhúc nhích." Thiết Hài nói.
"Mở ra nhìn xem, không sao đâu." Tả Đăng Phong đáp.
Thiết Hài mở nắp ống trúc, đổ Thanh Phù Trùng ra, thấy Thanh Phù Trùng đã chết cứng.
"Chết mất rồi." Thiết Hài ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong.
"Chắc mệt quá chết." Tả Đăng Phong cười, tốc độ của thanh phù trùng thay đổi do người đi theo, nếu người phía sau đi nhanh, nó sẽ bay nhanh, nó vật dẫn đường, đương nhiên không thể rơi lại phía sau, Thiết Hài không biết điều này, trên đường luôn cố gắng muốn đuổi kịp nó, khiến Thanh Phù Trùng phải liều mạng mà bay.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài tụng Phật hiệu, niệm một đoạn kinh văn khó hiểu, chắc muốn siêu độ kia con vật hi sinh vì nhiệm vụ kia.
Kinh văn Phật Môn vô và khó đọc, nhưng Thiết Hài niệm rất thành thạo, thanh âm rất bình tĩnh, Tả Đăng Phong nghe cứ như hát ru, bây giờ đã nửa đêm về sáng, Thiết Hài niệm một hồi làm Tả Đăng Phong ngủ thiếp đi.
Tả Đăng Phong ngủ không bao lâu, đã cảm giác có người đẩy mình, có nhắm mắt biết Thiết Hài.
"A Di Đà Phật, lão nạp không ngủ được." Thiết Hài thở dài .
Tả Đăng Phong mắt vẫn nhắm, móc ống trúc trong ngực ra đưa cho lão, kẻ ngốc biết vì sao lão ngủ không được.
Sáng sớm, Tả Đăng Phong dẫn Thiết Hài ra ngoài đi dạo, Thiết Hài người cao tướng lớn, có lão, Thập Tam không cần phải đi bộ.
Tả Đăng Phong một mình ở Thượng Hải hoàn toàn thoải mái thích gì làm đó, hôm nay tăng thêm hòa thượng điên Thiết Hài, hai người càng hoành hành không sợ ai. Sáng mai Tả Đăng Phong đã phải lên đường, nên dứt khoát cả ngày hôm nay phải đi khắp nơi du hí, Thiết Hài tuy già, nhưng tính tình trẻ con, thích chơi bời, nên hai người ở nơi phồn hoa mà dơ bẩn này đã làm ra ba chuyện khiến ai hết hồn.
Chuyện thứ nhất đi vào nhà hàng Tây, đuổi hết khách đi, uống cà phê ăn t thịt bò, tuy họ không thích cơm tây cho lắm, nhưng có vị, vừa ra khỏi cửa Thiết Hài đã trách Tả Đăng Phong không nên thô bạo đuổi hết khách đi, vào trong bắt đầu bếp nấu cơm, nếu không cà phê đâu có đắng như vậy, thịt bò sẽ không khó ăn, Tả Đăng Phong không cãi lời nào, vì hắn cố ý không bỏ đường sữa vào ly cà phê của Thiết Hài.
Chuyện thứ hai dẫn Thiết Hài đi xem phim, Thiết Hài lần đầu xem phim trong đời, bám chặt ở trong rạp chiếu phim không chịu đi, liên tục xem phim hài nước ngoài, đến mức Tả Đăng Phong không còn cách nào, phải chạy lên lầu hai bảo đổi thành phim tình cảm mới bức được Thiết Hài ra khỏi rạp, vừa ra khỏi cửa Thiết Hài lại bắt đầu trách móc Tả Đăng Phong, biết lão thích xem Tiểu Hồ Tử mà không cho lão xem, Tả Đăng Phong không chối, hắn đúng thật cố ý, Tiểu Hồ Tử trong lời Thiết Hài chính Charlie Chaplin, phim lão xem phim “Thời hiện đại” do Chaplin quay ba năm trước.
Chuyện thứ ba cản đường một chiếc xe con màu đen, buộc lái xe chở họ đi chơi. Thiết Hài đi theo Tả Đăng Phong xem như có phúc, được ăn cơm tây, được xem phim, còn được ngồi xe hơi, nhưng ngồi không được bao lâu, vì lái xe vội vã cố gắng đuổi theo chiếc xe hơi phía trước, may hai người phản ứng nhanh, đạp rơi cửa xe dẫn Thập Tam nhảy ra.
Thượng Hải có cảnh sát, có bang hội có quỷ tử, nhưng không có ai ngăn cản hai người làm bậy, vì họ đều biết Tàn Bào và Thiết Hài không dễ chọc, quan trọng nhất là họ biết hai người không ở Thượng Hải lâu, chỉ ở đây chơi vài ngày, không có dã tâm gì, chờ hai người đi rồi, Thượng Hải lại trở về là thiên hạ của họ.
Đến chạng vạng tối, Tả Đăng Phong dẫn Thiết Hài trở về, hắn làm chuyện gì có mục đích, kể cả dẫn Thiết Hài đi chơi vậy, có hai mục đích, một là đi chơi để giảm áp lực trong lòng, hai là khiến Thiết Hài có cảm giác là đi theo hắn chắn chắn sẽ được chơi vui vẻ, chỉ có như vậy lão mới cam tâm tình nguyện đi theo hắn, lúc đi chơi Tả Đăng Phong rất chu đáo sắp xếp mọi việc, để Thiết Hài vui vẻ, nhưng không thấy lưu luyến nơi này, nếu không lão sẽ đòi ở lại Thượng Hải không chịu đi thì không hay.
Hai người trở về khách sạn, không đi cửa chính, mà nhảy cửa sổ vào, sau khi vào phòng, thấy Cổ Chính Trầm đang đứng cạnh tủ rượu, thấy Cổ Chính Trầm, Tả Đăng Phong biết Kỷ Toa đã làm tốt những việc hắn giao.
"Tôi ra ngoài làm chút chuyện, ông đừng đi lung tung." Tả Đăng Phong dặn Thiết Hài rồi đi theo Cổ Chính Trầm rời khỏi khách sạn, đón xe ra ngoại ô, tới một căn nhà gỗ yên tĩnh.
Kỷ Toa thấy Tả Đăng Phong tới, nhoẻn miệng cười với hắn, khẽ khoát tay với Cổ Chính Trầm, người kia gật đầu rời đi.
"Đồ anh cần đều ở đây." Kỷ Toa chỉ vào thùng gỗ dài khoảng năm thước trong góc phòng, chiếc thùng còn rất mới.
Tả Đăng Phong không mở thùng gỗ, mà nhìn chung quanh nhà gỗ rồi quay lại nhìn Kỷ Toa.
"Sao vậy?" Kỷ Toa nghi ngờ hỏi.
"Tôi nói rồi, đừng có giở trò với tôi, sao cô không nghe nhỉ? " Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Sao anh lại nói thế?" Kỷ Toa không hiểu.
"Nhà này cũ nát, bốn phía gió lùa, đầy nhà là bụi, vậy sao trên giường gỗ không có bụi, cô đã lau chùi phải không? Sao cô phải làm vậy? Không ai biết này thùng gỗ đựng cái gì, sao cô không mang thẳng tới cho tôi?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Biết mà còn hỏi." Kỷ Toa cười nịnh nọt.
"Không thể không thừa nhận cô rất thông minh, không giống những người tôi từng gặp." Tả Đăng Phong mở nắp thùng gỗ, kiểm tra đồ bên trong.
"Không phát sinh quan hệ với anh, tôi thật không cam tâm." Kỷ Toa không cười nữa.
"Lời nói thật này, tôi tình nguyện nghe." Tả Đăng Phong lấy đồ trong thùng ra xem.
"Tôi muốn hỏi anh mấy câu." Kỷ Toa nghiêm túc .
"Hỏi đi." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Anh luôn cẩn thận như vậy không thấy mệt sao?”
"Mệt chứ, nhưng đối thủ của tôi rất mạnh, tôi chưa chắn là đối thủ của nó, làm sao dám chủ quan." Tả Đăng Phong nhìn bộ trang bị lặn nước, là hai chiếc bình màu đen dài khoảng một mét.
"Anh trả lời cho có đấy à?" Kỷ Toa hỏi lại.
"Ừ, phải cẩn thận với những người tư duy kín đáo." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
"Anh không thấy vậy là oan cho tôi sao?" Kỷ Toa hỏi tới, cô nhận ra lúc Tả Đăng Phong đặt chú ý lên vũ khí và trang bị, hỏi cái gì dễ được nghe câu trả lời thật.
"Tôi chẳng oan uổng gì cô, cô không thật lòng với tôi, tôi trả lời là dựa trên sự thật chứ không phải suy đoán lung tung. Tôi thích cái gì hợp tình hợp lý, những thứ không hợp tình hợp lý tôi không tiếp thu, nếu chuyện cô làm không phù hợp tình lý, cô có bị oan đáng." Tả Đăng Phong đánh giá sức nặng của chiếc bình lặn, thấy nó nặng khoảng 30 cân, chắc hẳn bên trong đựng dưỡng khí.
"Sao anh nói thế được?" Kỷ Toa không chịu thôi.
"Lúc nãy tôi nhảy từ cửa sổ vào phòng, thấy Cổ Chính Trầm đang đứng cạnh tủ rượu cau mày, ánh mắt nhìn thẳng vào phòng tắm, chứng tỏ cậu ấy biết chuyện tối qua." Tả Đăng Phong không hề ngẩng đầu.
"Anh nói đúng, lúc tôi về tóc còn ướt, chắc anh ấy đoán được, nhưng điều đó chứng tỏ được cái gì?" Kỷ Toa hỏi lại.
"Chẳng chứng tỏ cái gì hết, nhưng suốt đường đi mặt mày cậu ấy âm trầm, không nói chuyện với tôi, lúc sau tự nhiên trở nên nói rất nhiều, chứng tỏ lúc đầu cậu ấy rất giận, cậu ấy có lý do để giận, lúc sau không giận vì có lý do để không giận nữa. Nếu tôi phân tích không sai, cậu ấy là một trong số bảy người cô từng thất thân, và đêm qua cô đã xoa dịu cậu ấy, nếu cô thật lòng với tôi, cô sẽ không làm như vậy." Tả Đăng Phong vừa nói vừa nghĩ cách mang đồ đi.
"Đây chỉ thuần túy là suy đoán của anh mà thôi." Kỷ Toa phản bác.
"Tôi không suy đoán, Cổ Chính Trầm quên tôi có thể nhìn rõ trong đêm, nên cậu ấy không hề che dấu biểu lộ trên mặt, không nói chuyện này nữa, cô biết thị trưởng kia đang ở đâu không?" Tả Đăng Phong khoát tay đổi đề mới.
"Biết, đêm nay anh ra tay? " Kỷ Toa không dám tiếp tục giữ đề mới cũ, sợ bị vạch trần, nên giả vờ tạo dáng mông lung, nhưng Tả Đăng Phong đã hiểu rõ bản chất của cô, khiến Kỷ Toa rất hoài nghi trên đời không biết có còn cô gái nào có thể gọi là xinh đẹp trong mắt Tả Đăng Phong hay không, cô không biết Tả Đăng Phong đã từng có Vu Tâm Ngữ, Vu Tâm Ngữ chân thành, nên là người xinh đẹp nhất.
"Ừ." Tả Đăng Phong đưa tay nhìn đồng hồ.
"Có cần chúng tôi làm gì không?" Kỷ Toa hưng phấn.
"Chuyện cần làm cô đã làm, chỉ cần chỉ cho tôi vị trí chính xác, bây giờ chỉ tôi cách dùng đồ lặn này đi.” Tả Đăng Phong đáp.
Kỷ Toa bước tới, mở nút thông khí, chỉ Tả Đăng Phong cách điều chỉnh khí ép, cách thở.
"Đồng chí của tôi bảo một bình hơi nén này có thể hô hấp trong 20', nếu vận động quá mạnh, thời gian sẽ ngắn hơn." Kỷ Toa nói.
"Ờ." Tả Đăng Phong nhẹ gật đầu, thử hít thở khí trong bình.
"Bình này tôi để anh thử một chút nhé." Kỷ Toa chỉ cái bình còn lại.
"Không cần." Tả Đăng Phong bỏ đồ lại vào trong thùng, đóng nắp lại.
"Anh không sợ tôi trộn khí độc trong đó à?" Kỷ Toa bĩu môi.
"Tôi biết nên nghĩ gì. Cô không có lý do hại tôi, quan trọng nhất là ngươi không dám, cô biết nếu lỡ tôi trúng độc không chết, thì cô nhất định phải chết." Tả Đăng Phong thò tay rút dao găm Kỷ Toa giấu trong đùi, chỉnh gọt cạnh thùng, thùng này để Thiết Hài cõng, đường quá xa, Tả Đăng Phong muốn lão thoải mái một chút.
Một lát sau, Tả Đăng Phong đã gọt hết những chỗ còn nhám trên thùng, cột dây thừng vào, vòng dây qua vai, vác thùng lên lưng.
"Đi thôi, dẫn tôi đi xem mục tiêu đang ở đâu." Tả Đăng Phong chỉ ra ngoài.
Kỷ Toa thở dài lắc đầu, xoay người đi ra ngoài, rút cuộc cô đã hiểu, muốn Tả Đăng Phong làm việc lâu dài cho mình là chuyện không thể, may Tả Đăng Phong có nguyên tắc, không lấy không đồ gì của ai, nếu giết được thị trưởng Thượng Hải đại hán gian thì chính là một công lớn.
Hai người rời khỏi nhà gỗ, đi bộ trở lại ngoại ô, đổi xe trở về khách sạn, đẩy cửa phòng, thấy Thập Tam nằm sấp trên giường, Thiết Hài không có trong phòng.
Nhìn quanh tìm, không thấy lão đâu, cửa sổ mở toang, chứng tỏ Thiết Hài nhảy cửa sổ ra ngoài, chuyện này rất bình thường, vì lão luôn đi bằng đường cửa sổ, cửa sổ mở chứng tỏ lão đã đi, nhưng lão chưa quen thuộc Thượng Hải, cơm tối cũng đã ăn rồi, còn chạy ra ngoài làm gì?
Nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi, Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ tới một việc, hỏi Thập Tam, "Hòa thượng kia có lấy ống trúc ra không?"
Thập Tam gật đầu một cái, Tả Đăng Phong hiểu, Thiết Hài lại làm Thanh Phù Trùng chạy mất.
"Thiết Hàicó quay lại không?" Kỷ Toa ân cần hỏi.
"Ông ấy đi Hồ Nam, trong thời gian ngắn không quay lại đâu. . ."