Tàn Bào

Chương 75: Q.1 - Chương 75: Gặp mặt cừu nhân




“A di Đà Phật, ngươi ở trên đó cười cái gì?” Trong khi Tả Đăng Phong phát ra tiếng cười khổ thì Thiết Hài ở con đường đối diện dưới lầu nhìn lên hỏi.

“Chúng tôi đang nói chuyện, mắc mớ gì tới ông?” Tả Đăng Phong nhíu mày nói. Đối với tên hòa thượng điên có võ công cao cường này, Tả Đăng Phong rất kiêng kị, không thể cho hắn biết hiện giờ hồn phách Ngọc Phật đã ly thể.

“Thì ra là hầu tử thích ăn đậu phộng.” Thiết Hài nhìn thấy hầu tử trên mặt bàn. Sở dĩ hắn luôn theo sau hai người là kỳ thực không thể quên được con khỉ này.

“Đây là hầu tử của Ngọc chân nhân, ông đừng nhớ nó nữa. Trụ trì của ông cũng đã nói, nếu ông tiếp tục trộm con hầu tử, sẽ trục xuất ông khỏi Thiếu Lâm.” Tả Đăng Phong cúi người nhìn xuống nói.

“Lão nạp căn bản không có ăn trộm.” Thiết Hài ngồi chồm hỗm dưới mái hiên nhà.

“Ông làm thế nào mà trộm được hầu tử?” Tả Đăng Phong tò mò hỏi.

“Lúc nàng đang ngủ, ta dẫn hầu tử đi.” Thiết Hài tận lực kéo dài chữ “dẫn”. Thần trí hắn có chút hỗn loạn, lúc thì tự xưng “lão nạp”, lúc thì xưng “ta”.

“Đang ngủ?” Tả Đăng Phong nhíu mày. Ngọc Phật là người tu đạo, dù đang ngủ cũng có thể cực kỳ tỉnh táo mới đúng, làm sao có thể để người tới gần mà không phát giác.

“Đúng rồi, ta đẩy cửa đi vào nàng cũng không biết, không tin ngươi cứ hỏi nàng.” Thiết Hài gật đầu lia lịa. Lời Thiết Hài vừa nói ra, Tả Đăng Phong mới nhớ lời nói lúc trước của mình có chút sơ hở, cũng may là Thiết Hài không có chú ý.

“Phương Nam có rất nhiều khỉ, nếu ông thích thì cứ đi bắt một con.” Tả Đăng Phong lên tiếng nói. Căn cứ theo lời Thiết Hài, vô cùng có khả năng là lúc hồn phách Ngọc Phật đang ly thể thì bị lão tới bắt hầu tử đi.

“Không nhỏ như vậy, nhìn không đẹp” Thiết Hài lắc đầu liên tục. Con khỉ này của Ngọc Phật so với khỉ thông thường thì nhỏ hơn một nửa, toàn thân mọc lông vàng óng, khéo léo đẹp xinh, quả thực làm người vui sướng.

“Tóm lại, sau này ông chớ cùng Ngọc chân nhân…ai da, Thiếu Lâm tự bị cháy..” Trong lúc Tả Đăng Phong nói chuyện thì phát hiện nơi đỉnh núi Thiếu Lâm tự xuất hiện ánh lửa.

“Ngươi định lừa gạt ta trở về sao, ta không mắc lừa đâu.” Thiết Hài vẫn ngồi chồm hổm ở con đường phía dưới không thèm nhúc nhích.

“Thật sự có cháy, ông mau nhìn xem.” Tả Đăng Phong chỉ tay về hướng Tây Bắc. Hắn đang ở nơi cao, góc độ cũng rõ, nên vừa vặn có thể thấy Thiếu Lâm tự xuất hiện ánh lửa. Ảnh lửa chưa to, hiển nhiên là mới vừa bị đốt.

Thiết Hài nghe vậy mặt lộ vẻ khinh thường, cứ cho là Tả Đăng Phong lừa hắn quay về.

“Còn có tiếng súng.” Tả Đăng Phong mơ hồ nghe được từ Thiếu Lâm tự truyền đến tiếng súng.

“Nguy rồi, Thạch Hữu Ba lại tới nữa.” Tu vi Thiết Hài không kém hơn Tả Đăng Phong, dĩ nhiên cũng nghe được tiếng súng. Vừa nghe tiếng lập tức vặn người nhảy lên phòng trên, sau khi nhìn quanh liền vội vàng đề khí khinh thân nhắm Thiếu Lâm tự chạy về.

Tả Đăng Phong nhìn Thiết Hài rời đi, trong lòng rất nghi hoặc. Trong thâm tâm của Thiết Hài chỉ nhớ rõ Thạch Hữu Ba. Kỳ thật quân đội Thạch Hữu Ba hiện tại cách nơi này hơn ngàn dặm. Cho nên xông vào Thiếu Lâm tự không phải là lính của hắn. Mười năm trước, Thiếu Lâm tự trợ giúp quân phiệt Phàn Chung Tú đối kháng với Thạch Hữu Ba. Kết quả Phàn Chung Tú thất bại, Thạch Hữu Ba trong cơn tức giận liền hỏa thiêu Thiếu Lâm tự, từ đó về sau hòa thượng Thiếu Lâm vẫn luôn để tâm cẩn thận, sao lại chọc tới quan binh?

Tả Đăng Phong đưa mắt trông về phía xa, bởi vì khoảng cách quá xa, không thấy rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Thiếu Lâm tự, bất quá thế lửa vẫn chưa lan rộng, điều này cho thấy đối phương cũng không phóng hỏa tứ tung.

Nếu không phải Ngọc Phật nhờ vả, Tả Đăng Phong cũng muốn tới để nhìn xem chuyện gì. Dù sao ba đại cao thủ Thiếu Lâm tự thì hắn làm bị thương mất hai. Nay địch nhân tới cửa, không có cao thủ đối phó, Thiếu Lâm tự sẽ thua thiệt nhiều. Cũng may là có Thiết Hài đúng lúc xuất hiện ở đây, hắn có thể quay về ứng cứu.

Trời sinh tính tình hầu tử tinh nghịch, ăn được mấy hạt đậu liền bắt đầu đạp phá, vứt vỏ đậu lung tung. Tả Đăng Phong thấy thế liền không cho nó nữa. Nó cảm thấy không thú vị liền tới trêu chọc Thập Tam, Thập Tam vốn đã không thích nó, nhe răng trợn mắt nhìn nó uy hiếp. Tả Đăng Phong vội vàng đi tới tách chúng ra.

Lấy đậu và rượu còn lại ăn uống xong, Tả Đăng Phong tay niết Tụ Khí chỉ quyết, nghiêng người dựa vào cửa sổ ngủ gật. Ngủ không được bao lâu đã bị âm thanh chiếc ghế dùng kê chậu nước rửa mặt vang lên ‘rầm rầm’. Mở mắt ra liền thấy Thập Tam đang nổi giận đùng đùng đuổi theo hầu tử, cũng không biết hầu tử chọc nó thế nào. Tuy hình thể hầu tử nhỏ nhắn, nhưng cực kỳ linh hoạt, trong phòng trên bay dưới nhảy tránh né Thập Tam đuổi theo, thỉnh thoảng còn quay đầu nhe răng với Thập Tam, khiến cho Thập Tam cực kỳ tức giận, như điên loạn mà đuổi theo nó.

Tả Đăng Phong thấy thế bất đắc dĩ trèo xuống bàn tới khuyên can. Thật vất vả mới gọi được Thập Tam quay lại thì hầu tử tiếp tục tới trêu chọc, sau đó Tả Đăng Phong có quát la, Thập Tam cũng không thèm nghe, ra vẻ không cho hầu tử một trận thì không ngừng. Hầu tử bị truy đuổi gắt gao, liền ôm lấy cửa sổ nhảy lên nóc nhà, Thập Tam nhảy qua mái nhà đối diện rồi mượn lực xoay người nhảy qua, đuổi theo hầu tử. Rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng.

Tả Đăng Phong cười khổ, rồi thu dọn đồ đạc bị ngã, hắn cũng không đuổi theo chúng. Hai chủ nhân của bọn chúng đều ở nơi đây, cho nên bất kể là mèo đuổi khỉ hay khỉ bỏ rơi được mèo thì sớm muộn chúng nó cũng quay về.

Vừa mới thu dọn căn phòng xong xuôi. Tả Đăng Phong nghe trên đường phố truyền đến bước chân dồn dập. Lúc này đã nửa đêm về sáng, tiếng bước chân này có vẻ rất đột ngột. Tả Đăng Phong tiến lại gần cửa sổ, phát hiện ở một con đường gần đó có một gã hoàng y tăng nhân chạy tới rất nhanh.

“Thiết Hài đã trở về, không có ở đây.” Tả Đăng Phong nhận biết hòa thượng này, chính là hòa thượng đã hỏi cách hơ Minh Không.

“A di Đà Phật, thí chủ cùng nữ thí chủ mau rời đi nhanh.” Hòa thượng thấy Tả Đăng Phong dò xét, vội vàng chạy đến dưới lầu ngẩng đầu nhìn lên.

“Tại sao?” Tả Đăng Phong cau mày hỏi.

“Người Nhật muốn tới tận cửa bắt người, đi nhanh đi.” Hòa thượng vội vàng nói, tiếng hít thở dồn dập của hắn cho thấy hắn một đường điên cuồng mà chạy đến đây.

“Bắt chúng ta? Tại sao?” Tả Đăng Phong cũng không để hòa thượng đi lên, hắn không muốn người ngoài biết được hiện giờ Ngọc Phật không thể nào di động.

“Bọn họ tìm con khỉ, Minh Tịnh sư thúc lỡ miệng nói ra. Người Nhật đang tới nơi này, trụ trì âm thầm bày mưu đặt kế cho bần tăng tới đây báo cho thí chủ. Minh Tịnh sư thúc chỉ là vô tâm, ngàn vạn lần thí chủ không nên trách.” Hòa thượng cố gắng hạ thấp âm thanh nói.

“Minh Tịnh đâu?” Tả Đăng Phong nghe vậy đột nhiên kinh hãi. Đổi lại bình thường căn bản hắn không sợ hãi, cùng lắm là bỏ đi, nhưng bây giờ còn có Ngọc Phật đang nằm ở trên giường không thể đụng tới.

“Ở nóc đại điện.” Hoàng y tăng nhân nhanh chóng trả lời.

“Là ý gì?” Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn chừng xung quanh, phát hiện ngoài năm dặm phía tây bắc có một đội ngũ lính Nhật đang tới, mặc dù không thấy rõ nhân số, nhưng phán đoán đại khái không ít hơn hai trăm người.

“Người Nhật cầm súng chĩa vào chúng tôi, uy hiếp không cho Minh Tịnh sư thúc rời đi. Không phải sư thúc cố ý bán đứng các ngưòi. Thí chủ, người mau rời đi nhanh, bần tăng phải về.” Hoàng y tăng nhân nói xong liền xoay người chạy đi.

Sau khi hoàng y tăng nhân đi. Tả Đăng Phong cũng không có động tĩnh gì. Hắn đang suy tư tại sao lại xuất hiện tình huống như thế, rất nhanh hắn đã đoán mạch lạc sự tình.

Hầu tử vẫn luôn theo Ngọc Phật du lịch xung quanh, người trên giang hò cũng biết con khỉ là một trong mười hai địa chi, cái này không có gì là bí mật. Có lẽ Đằng Khi cũng biết điều này. Ngoài ra, chuyện Thiết Hài trộm hầu tử của Ngọc Phật, bên ngoài sớm đã đồn đãi. Đằng Khi biết Thiết Hài là hòa thượng chùa Thiếu Lâm, bên ngoài cũng truyền ra việc Ngọc Phật chặn cửa Thiếu Lâm tự, kể từ đó Đằng Khi rất có thể thông qua người nằm vùng, xác minh được Thiết Hài trở lại chùa, liền xuất binh để cướp hầu tử.

“Nhất định là hắn.” Tả Đăng Phong giận dữ trợn mắt. Sở dĩ hắn xác định Đằng Khi xuất lĩnh quân đội đến đây là bởi vì quỷ tử bình thường không bao giờ có hứng thú với một con khỉ. Mục đích chính của Đằng Khi tới Trung Quốc là vì tìm kiếm sáu con vật thuộc tính dương, chuyện trọng yếu như vậy, hắn sẽ không phó thác cho người khác làm thay.

Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong lập tức nhảy ra khỏi phòng, nhảy lên nóc nhà đối diện. Hắn muốn qua đó xác định lại xem, nếu đúng là Đằng Khi dẫn đầu đến đây thì đây cũng là cơ hội báo thù ngàn năm có một.

Nhưng khi Tả Đăng Phong lướt qua mái nhà đối diện thì dừng lại. Hắn nhớ lại lúc này hắn đang gánh vác trách nhiệm. Ngọc Phật hiện nằm ở trong phòng không hề hay biết. Thập Tam cùng tiểu hầu tử đã chạy đi, nếu như hắn đi, bất cứ ai cũng có thể thương hại tới Ngọc Phật. Nếu như đổi lại là người khác, Tả Đăng Phong căn bản sẽ không do dự, nhưng chính vì Ngọc Phật quá tín nhiệm hắn, chuyện sinh tử cũng phó thác cho hắn. Nhận ủy thác của người phải hoàn thành, tuyệt không thể để người tin tưởng mình phải thất vọng.

Cho tới bây giờ Tả Đăng Phong cũng chưa có trường hợp nào khó xử như vậy, hoặc là báo thù, hoặc là ở lại bảo vệ Ngọc Phật. Lo lắng do dự hồi lâu, Tả Đăng Phong quyết định đi báo thù. Ngọc Phật nằm ở chỗ này, bình thường thì sẽ không xuất hiện vấn đề gì.

Lướt đi qua được hai mái nhà, Tả Đăng Phong lần nữa dừng lại. Ngọc Phật trước khi đi từng dặn dò qua, ngàn vạn lần không thể động tới nàng. Tả Đăng Phong cũng không rõ ràng lắm, nếu như có người động đến nàng thì có hậu quả gì. Cho nên không thể để nàng một mình nơi này, dù chỉ có khả năng cực nhỏ mới gặp chuyện không may. Đây là chuyện rất vô trách nhiệm.

Tâm niệm đến đây, Tả Đăng Phong bực tức quay về phòng, hắn đã hạ quyết tâm: bảo vệ Ngọc Phật là ưu tiên hàng đầu. Dù sao hắn cũng không thể chắc một trăm phần trăm Đằng Khi có trong đội quân đó.

Khoảng cách năm dặm cũng không xa, rất nhanh quỷ tử đã tiến vào tầm mắt Tả Đăng Phong. Phía trước đội ngũ có một chiếc xe hơi nhỏ, ánh đèn xe và kính hạn chế tầm mắt Tả Đăng Phong, khiến hắn không cách nào xác định người ngồi trong xe là ai.

Sau khi lính Nhật tiến vào thị trấn liền bắt một phu canh, rồi nói tên quán cơm nơi Tả Đăng Phong đang ẩn thân, bắt gã dẫn đường. Cùng lúc đó cũng phân ra một đội, đi tới doanh trại ngụy quân triệu tập thêm lính. Những hành động này Tả Đăng Phong đang đứng bên cửa sổ đều thấy rõ. Nhân số đội lính này vượt quá hai trăm tên, toàn bộ là súng thật đạn thật, dù vậy bọn chúng vẫn có cảm giác không an toàn, nên muốn điều động thêm ngụy quân nơi này đến trợ giúp. Điều này cho thấy, quỷ đã biết hắn và Ngọc Phật không phải là người bình thường.

Tình thế cực kỳ nguy cấp. Tả Đăng Phong rất rõ ràng, nếu không rời đi thì sẽ bị quỷ tử vây ở nơi này, nhưng mà hắn lại không thể đi. Bởi vì không thể động vào Ngọc Phật, hắn chỉ có thể tắt ngọn nến trong phòng, nghĩ tất cả các biện pháp để kéo dài thời gian.

Rất nhanh sau đó, quỷ đã bao vây toàn bộ quán cơm. Cửa xe mở ra, đại tá Đằng Khi thân mặc quân trang, thắt lưng gài kiếm từ trên xe bước xuống.

Trước đó, Tả Đăng Phong đã đoán được người ngồi trong xe đúng là Đằng Khi, hắn cũng biết lúc này cần phải nhẫn nhịn. Nhưng khi hắn thấy lại được khuôn mặt âm trầm của Đằng Khi thì lý trí bình thường bị sự giận dữ che mờ, điên cuồng hét lên một tiếng từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Linh khí quanh thân đều dồn lên hữu chưởng, giữa không trung xoay người, nhanh chóng xông về Đằng Khi cách đó không xa.

Lúc này, Tả Đăng Phong nhìn thấy không phải là hàng trăm họng súng vây xung quanh Đằng Khi, mà hắn nhìn thấy Đằng Khi đang điên cuồng vung tay bạt tai Vu Tâm Ngữ. Điều này làm Tả Đăng Phong giận dữ điên cuồng, trong đầu chỉ có một ý niệm: cừu nhân đang ở trước mặt, phải giết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.