Vùng Giang Tô, núi đồi tương đối thưa thớt, cũng không cao lắm. Xung quanh thôn trấn không có nơi nào đáng gọi là núi. Tuy nhiên Kim Châm thực sự không đến nỗi quá mức cầu toàn. Chẳng bao lâu sau, y đã tìm được một nơi an táng ngay ở phía tây trấn.
Khu đất đó nằm trong một vùng đất trũng um tùm cỏ dại. Mặt bắc nhìn thẳng ra con sông lớn cách đó mười dặm, hai mặt đông tây là những gò núi thấp nhỏ, mặt nam có một thôn làng rất lớn nằm cách đó không xa, địa thế rất bằng phẳng; đối lập hẳn với phương pháp luận phong thủy truyền thống là đầu gối lên núi, mặt nhìn ra sông nước.
Xác định xong phương vị, Kim Châm chẳng nói chẳng rằng mà lại quay đầu nhìn Tả Đăng Phong chờ hắn mở miệng. Nhưng Tả Đăng Phong cũng không lập tức nói gì cả, hắn đang quan sát. Tự hiểu kiến thức bản thân có hạn, cho nên hắn quan sát càng thêm phần cẩn thận. Sau cả một phút đồng hồ Tả Đăng Phong mới cất tiếng.
"Sườn núi bên trái có rất nhiều đại thụ sinh trưởng, đã chứng tỏ nơi đó là đất thịt. Sườn núi bên phải chỉ có cỏ dại, đã chứng tỏ bên dưới toàn là đá. Chân núi lại không có không ít hầm hố, đã chứng tỏ trong lòng núi bên phải rất có thể có quặng mỏ. Con sông lớn phía bắc có thể coi là biểu thị cho thủy, nhưng bờ sông đối diện lại là một ngọn núi cao, có lẽ là ứng với sơn. Thôn làng ở phía nam không có điểm nào khác lạ, nhưng bọn họ kiểu gì cũng phải nhóm lửa nấu cơm, ta có thể coi đó là hỏa. Bởi vậy ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đã đầy đủ, nhưng vị trí thì lại không chuẩn. Hỏa khí và thủy khí tương khắc, thổ tính chiếm phần áp đảo, không được coi là tuyển chọn tốt nhất." Tả Đăng Phong nói.
"Đệ quan sát vô cùng chuẩn xác. Kỳ thật ta tuyển chọn mặt phía nam có thôn trang còn có một phần là bởi vì đến mùa gió bấc, khí tức không lành do thi thể sinh ra sẽ bị gió cuốn về phía nam, ta muốn mượn nhân khí tràn ngập ở nơi đó để triệt tiêu nó. Đệ không nhìn ra điều này cũng là rất bình thường." Kim Châm vỗ vài cái lên vai Tả Đăng Phong.
"Trong lúc cấp bách, có thể chọn trúng được chỗ này đã coi là không tệ." Tả Đăng Phong vui vẻ nói. Hôm nay thi thể phải hạ táng, không có thừa thời gian để mà lãng phí vào việc lựa chọn nơi an táng.
"Không phải thế, sở ta dĩ chọn trúng nơi này là bởi vì lão ta chỉ xứng chôn ở chỗ này. Mộ phần có thể phân thành ngũ đẳng: 'nhất đẳng vương hầu, nhị đẳng tương tướng, tam đẳng hồng linh, tứ đẳng sĩ tử, ngũ đẳng cửu lưu'. Thời cổ đại, thương nhân thuộc về cửu lưu, phong thủy phần mộ nơi này là tứ đẳng trở lên. Lão ta được chôn ở chỗ này đã được coi là vượt cách. Người có phúc không rơi vào vùng đất vô phúc, ngược lại người vô phúc cũng không rơi vào vùng đất có phúc." Kim Châm nói.
"Thì ra 'người có phúc không rơi vào vùng đất vô phúc' là ám chỉ về phần âm." Tả Đăng Phong bừng tỉnh đại ngộ. Trước đó hắn vẫn luôn cho rằng câu nói đó là ám chỉ về phần dương.
"Đúng vậy, từ 'Rơi' này quả thật là để ám chỉ nơi hạ táng, mà không phải là nơi đặt chân. Những điều này đều được ghi trong điển cố kinh điển chính thống của Đạo gia. Sau khi trở về Mao Sơn, ta sẽ đưa cho đệ vài quyển. Mỗi khi rỗi rãnh đệ có thể tiến hành tham khảo cho tường tận." Kim Châm gật đầu nói.
"Đa tạ đại ca." Tả Đăng Phong gật đầu nói câu cảm ơn. Hiện giờ, điều mà hắn khiếm khuyết nhất chính là kiến thức phổ thông căn bản của Đạo gia. Khi nào vào rừng, nhất định hắn phải mang theo vài quyển, vừa tìm kiếm vừa học tập.
Phần mộ Kim Châm lựa chọn, đương nhiên toàn thể Cổ gia sẽ không có dị nghị gì. Họ khiêng quan tài đến tận đây. Sau khi đào bới một lúc, sâu đủ ba thước thì hết lớp bùn, lộ ra lớp đất vàng. Đào thêm ba thước nữa thì đến lớp đá mủn. Trong phong thuỷ, đá mủn màu vàng sậm là biểu tượng cho cát tường, kinh doanh sẽ phát đạt. Sau khi hoàn tất hạ táng, lại được tặng thêm trăm lượng hoàng kim nữa nhưng Kim Châm lắc đầu cự tuyệt. Cổ hội trưởng đổi thành tặng năm mươi cuộn vải vóc thì Kim Châm mới chịu thu nhận.
Trên thực tế, lộ tuyến mà Kim Châm đã chọn là một đường gấp khúc. Vị trí của người khách hành hương thứ ba cách đây bốn mươi dặm về hướng đông nam. Sau khi ăn qua loa bữa trưa, nhóm người Kim Châm lập tức đứng dậy cáo từ. Khi nghỉ chân giữa đường trên thị trấn, y bảo tám người tùy tùng quay trở về Mao Sơn. Sau đó, hai người đồng hành đi tiếp. Khi tới sơn thôn của vị khách hành hương thứ ba thì đã hơn tám giờ tối.
Khác hẳn với nơi sinh sống của hai vị quan lại và thương gia lúc trước, nơi này là chỗ các thôn dân nghèo khổ thuê lại đất của địa chủ để sinh sống. Người nhà đó đã được phái Mao Sơn thông báo từ trước, cho nên đôi vợ chồng già đã đứng chờ sẵn ở cửa thôn. Khi gặp mặt, họ cũng quỳ xuống tiếp đón. Kim Châm đưa tay nâng hai người dậy, tiếp theo hỏi tình hình trong nhà họ. Ông lão họ Hoàng, vợ chồng sinh được hai trai một gái. Hai đứa con trai, một đứa hai mươi sáu, một đứa hai mươi hai, còn đứa con gái vừa tròn mười tám. Cả ba đều xảy ra vấn đề.
Dân quê khó khăn nhất chính là khoảng thời gian giao thời giữa mùa xuân và mùa hạ. Bất kể là miền nam hay miền bắc, khoảng thời gian này đều là thời kì giáp hạt. Đến thời kì này, gạo và ngũ cốc hầu như đều đã ăn gần như hết sạch, no bụng là một điều xa vời. Hai đứa con trai nhà họ Hoàng lên núi săn bắn, xuống nước bắt cá, kiếm vài con mồi đối phó với cái đói sống tạm qua ngày. Trên lý thuyết, hiện giờ không phải là mùa săn bắn, bởi vì lúc này chính là thời kỳ vạn vật sinh sôi nảy nở, đại đa phần động vật mái đều đang nuôi con. Nhưng khi con người ta đã đói đến lả người thì làm sao còn nghĩ ngợi được nhiều như vậy. Bất kể là thỏ hay nhím, chỉ cần nghĩ là có thể ăn được thì sẽ bắt ngay về nhà. Lúc đầu cũng không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, đứa con trai thứ nhà họ Hoàng đào hang bắt được một con nhím to ở sườn núi phía bên kia. Con nhím đó đào hang dưới một đám cỏ rậm trên sườn núi. Ban ngày nó bất động, buổi tối mới đi ra kiếm ăn. Con nhím mà đứa con thứ hai nhà họ Hoàng mang về rất lớn, khi nó cuộn tròn lại còn to hơn cả một cái tô đựng canh. Chẳng qua, người nhà họ Hoàng đâu có cần nghĩ ngợi nhiều, thẳng tay cầm côn đánh nó chết banh xác.
Đến lúc lột da rửa sạch, Hoàng lão thái thái phát hiện đầu vú con nhím đó căng mọng, rõ ràng là đang trong thời kỳ cho con bú. Cả nhà ăn hết thịt nhím cũng không xảy ra chuyện gì. Sáng sớm hôm sau, người nhà họ Hoàng phát hiện ra sáu bảy con nhím con chạy đến cổng nhà, vây quanh bộ da con nhím mẹ rít lên chít chít. Nhìn thấy thế, đứa con thứ hai nhà họ Hoàng vớ ngay lấy cây côn đập chết tất cả.
Buổi tối ngày hôm sau, hai ông bà nghe thấy động tĩnh trong gian phòng phía tây, là tiếng cười của khuê nữ nhà mình, mơ hồ còn có tiếng của đứa con thứ hai. Nhà họ Hoàng rất nghèo, hai đứa con trai đều chưa dựng nhà lấy vợ. Bọn họ ở ngay hai gian chái nhà phía đông phía ở ngoài cùng. Khuê nữ ở ngay gian phòng phía tây ở chính giữa. Thường ngày, hai đứa con lớn đều rất ý tứ. Nếu không có chuyện gì, hai người anh sẽ không bước chân vào phòng em gái. Nhưng hiện giờ tại sao đêm hôm khuya khoắt rồi mà anh trai còn chạy vào phòng em gái, hơn nữa còn tạo ra những âm thanh không trong sáng một chút nào.
Cảm thấy không bình thường, lão Hoàng bèn xuống giường đi xem thế nào. Khi đến căn phòng phía tây, lão phát hiện ra phòng cửa không khóa. Cảnh tượng trong phòng tức khắc làm lão kinh hãi. Thằng con thứ hai và đứa con gái út đang xoắn chặt lấy nhau.
Lão Hoàng nổi giận, vớ lấy cái xẻng đập loạn xạ, đánh đuổi thằng con thứ hai chạy trối chết. Nhưng sau đó, không ngờ đứa con gái lại lao tới đánh lão, đã thế miệng lại còn gào lên 'Cho ngươi ăn thịt ta, cho ngươi ăn thịt ta.'
Nhận thấy tình huống không ổn, lão lập tức khóa cửa phòng lại, gọi thằng con thứ hai tới thẩm vấn. Nhưng thằng con thứ hai lại chẳng biết xấu hổ nói là muội muội đã câu dẫn mình, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, lại chưa từng giao tiếp với con gái, bị kích động nó sẽ không kìm chế nổi.
Đương nhiên là nó phải lĩnh một trận đòn. Chẳng qua, lão Hoàng không thể ngờ tới, trong khi mình đang đánh thằng con thứ hai thì lại phát hiện ra nó vẫn luôn cười cợt, nụ cười ma quái mà hãi hùng. Cảm thấy mọi chuyện chẳng lành, lão thái thái vội vàng đi gọi đứa con cả. Thế nhưng, cảnh tượng trong sương phòng đứa con cả lại làm cho bà ta càng hoảng sợ hơn. Đứa con cả nằm úp sấp mềm nhũn ở trên giường, không ngừng thè lưỡi trêu ngươi bà ta.
Toàn bộ ba đứa con đều xảy ra vấn đề, hơn nữa bệnh trạng còn đáng sợ như vậy. Lão đầu, lão thái thái lập tức trở nên cấp bách. Lão đầu khóa cửa phòng lại rồi chạy suốt đêm tới Mao Sơn cách đó sáu mươi dặm, cầu cứu đạo nhân phái Mao Sơn. Nhưng phái Mao Sơn hết sức làm cao, bất kể là bệnh sơ sơ hay là cấp cứu đều phải xếp hàng. Rơi vào đường cùng, lão Hoàng đành phải quay trở về. Sau khi trở về, lão phát hiện ra cả ba đứa con đều đang ở sương phòng phía tây. Hai đứa con trai vẫn còn đánh nhau, tranh cãi 'Ta có công lớn hơn, ta lên trước, ' 'Ta có đạo hạnh cao thâm, ta lên trước.' còn đứa em gái của bọn chúng thì lập tức hét lớn 'Cùng lên đi.'
Câu cửa miệng của Đạo gia, xấu không thể truyền ra bên ngoài. Chuyện đến nước này, đương nhiên họ không thể đi kêu gào hàng xóm tới hỗ trợ, cho nên lão Hoàng có ý định tách bọn họ ra trước đã. Kết quả, vừa mới bước vào cửa, lão đã bị ba đứa con đồng loạt hợp sức cào cấu cắn xé đuổi ra ngoài. Không còn cách nào, lão Hoàng đành phải khóa trái cửa phòng, đau khổ chờ phái Mao Sơn cử người đến cứu mạng.
"Gieo gió gặt bão." Nghe lão Hoàng thuật lại xong, Kim Châm không kìm được cười gằn lắc đầu. Rất hiển nhiên, y hết sức bất mãn với hành động vì mạng sống mà tàn sát động vật đang trong thời kỳ cho con bú của cả nhà lão Hoàng.
Không phải là người có học nên lão Hoàng không hiểu được ý tứ trong câu nói của Kim Châm. Nghe thấy vậy, lão cũng không chẳng hề có vẻ gì là xấu hổ, mà chỉ là không ngừng thở dài với Kim Châm, thỉnh cầu y ra tay.
"Đi trước dẫn đường đi!" Kim Châm phất tay áo, ý muốn nói đôi vợ chồng già dẫn đường. Nếu như là lúc bình thường, y coi khinh không thèm ra tay xử lý những chuyện như thế này. Theo y thấy, cả nhà lão Hoàng thuộc về tình huống tự làm tự chịu.
Nghe thấy vậy, hai người lập tức đi lên phía trước dẫn đường, Kim Châm và Tả Đăng Phong đi theo phía sau. Nhà lão Hoàng nằm ở khe núi phía bắc của thôn, phía đằng sau tiếp giáp với rừng, cách các hộ gia đình khác trong thôn rất xa.
"Đại ca, trong nhà có ba âm vật thuộc ba chủng loại khác nhau." Cách gian phòng trăm bước chân, Tả Đăng Phong đã cảm nhận được ở bên trong có ba luồng khí tức âm tính khác nhau. Ba luồng khí tức âm tính này làm khiến cho hắn có cảm giác chúng hoàn toàn không cùng một loại.
"Hả?" Nghe thấy thế Kim Châm lộ vẻ hiếu kỳ. Y không có cái trực giác thần bí như có như không của Tả Đăng Phong.
"Chúng đã cảm nhận được sự có mặt của chúng ta nên muốn chạy trốn." Tả Đăng Phong nghiêm nghị gật đầu,
"Tình huống thế này, ta còn chưa từng gặp phải, không thể để cho chúng chạy thoát." Nói xong Kim Châm lập tức khinh thân nhảy lên, lướt như tên bắn đến gần khu nhà. Đồng tiền của y cấp tốc bay ra khỏi bàn tay lơ lửng trên không trung, lượn tròn một vòng quanh căn phòng. Sau khi trận pháp được thành lập, cảm giác như có như không của Tả Đăng Phong lập tức biến mất. Chẳng cần hỏi cũng biết, Kim Châm đã sử dụng một loại trận pháp nào đó để vây khốn âm vật bên trong.
"Ngươi leo lên cây chờ ta, không được tự ý đi xuống." Tả Đăng Phong quay sang Thập Tam đang trợn tròn mắt, vừa nói vừa chỉ lên cây đại thụ bên cạnh. Nghe thấy vậy, Thập Tam lập tức nhảy lên cây, quan sát xung quanh từ trên chạc cây.
"Ở bên ngoài chờ, không được vào." Dặn dò lão đầu và lão thái thái một câu, Tả Đăng Phong đi theo vào trong sân qua cánh cửa đã được Kim Châm mở sẵn.
Khi Tả Đăng Phong vào trong sân thì Kim Châm đã vào trong nhà. Tả Đăng Phong vào trong nhà thì Kim Châm đã mở toang cánh cửa căn phòng phía tây. Tả Đăng Phong rảo bước nhanh hơn để vào phòng cùng lúc với Kim Châm.
Cả ba đứa con của lão Hoàng đều đang ở gian phòng phía tây. Tất cả đều đang trần truồng, lạnh run người. Trên giường đâu đâu cũng có vết màu. Hạ thể hai đứa con trai sưng vù, còn hạ thể đứa con gái be bét máu. Hiển nhiên đám âm vật muốn chà đạp bọn họ đến chết từ bên trong.
"Huynh đệ, thử đoán xem chúng thuộc loại nào?" Kim Châm mỉm cười hỏi Tả Đăng Phong.
"Không biết." Tả Đăng Phong nhíu mày quan sát một lát rồi lắc đầu trả lời. Hắn chỉ có thể nhạy bén cảm nhận được trong cơ thể ba người này có âm vật lén chiếm cứ, nhưng không cảm nhận được chủng loại cụ thể.
"Con cả bị rắn nhập vào người, con thứ hai là chồn, cô con gái là nhím. Thông thường, tình huống cả ba chủng loại xuất hiện cùng một chố rất hiếm gặp." Kim Châm cười nói.
"Nhím đến báo thù, còn rắn và chồn tại sao lại tới tham gia náo nhiệt." Tả Đăng Phong hỏi.
"Có ba loại tình huống động vật nhập vào người. Thứ nhất là vì mục đích ăn uống, nói trắng ra chính là vì nó thích ăn một thứ gì đó. Trong tình huống này, người bị nhập có thể sẽ có một vài linh tính của chính động vật đã nhập vào. Loại tình huống thứ hai chính là báo thù. Rất dễ thấy cô gái này là kẻ cầm đầu. Trong cơ thể cô ta chính là con nhím mẹ đã bị ăn thịt kia. Loại tình huống thứ ba chỉ thuần túy là ham chơi, giày vò người khác cho vui." Kim Châm chẳng hề sốt ruột ra tay cứu chữa.
"Trong ba loại động vật này, loại nào lợi hại hơn?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Chồn thông minh nhất, nhím ngoan độc nhất, rắn ngoan cố nhất." Kim Châm trả lời ngay tức thì.
"Người nào dễ bị chúng nhập vào thân nhất?" Tả Đăng Phong hỏi tiếp.
"Người gặp vận âm đức sút kém, ngoài ra còn những phụ nữ sinh thiếu tháng." Kim Châm trả lời.
"Làm cách nào phán đoán được chúng nhập vào thân là vì ăn uống, hay là vì báo thù, hoặc là vì ham chơi?" Tả Đăng Phong tiếp tục truy hỏi.
"Nếu như là xuất phát từ tâm tính ham chơi, người bị chúng nhập vào thân sau đó sẽ làm ra rất nhiều hành động quái dị, nhưng người đó sẽ không bị tổn thương gì. Nếu như là báo thù, chúng sẽ biết cách sai khiến người đó tự mình hại mình. Nếu như là vì muốn ăn cái gì, chúng sẽ đoán mệnh cho người khác để đổi lấy đồ ăn hoặc là tiền tài, chồn thích làm việc này." Kim Châm nói như đinh đóng cột.
"Chồn đoán mệnh có chuẩn không?" Tả Đăng Phong tiếp tục hỏi.
"Chuẩn cái gì mà chuẩn. Ta đưa ra một ví dụ nhé, ngày mai có lẽ đệ sẽ nhặt được một thỏi vàng, nhưng rốt cục nó lại bảo đệ đi sai hướng nên chỉ nhặt được một đồng bạc. Bởi nhặt được đồng bạc đó đệ sẽ cho rằng nó đoán chuẩn. Nhưng thực ra là nó đã hại đệ." Kim Châm giải thích.
"Điểm đặc thù nhất khi bị chồn nhập vào thân là cái gì?" Tả Đăng Phong hỏi vấn đề mấu chốt nhất.
"Nam gầy, nữ béo! ! !"Chương 88: Giải thích nghi hoặc
Vùng Giang Tô, núi đồi tương đối thưa thớt, cũng không cao lắm. Xung quanh thôn trấn không có nơi nào đáng gọi là núi. Tuy nhiên Kim Châm thực sự không đến nỗi quá mức cầu toàn. Chẳng bao lâu sau, y đã tìm được một nơi an táng ngay ở phía tây trấn.
Khu đất đó nằm trong một vùng đất trũng um tùm cỏ dại. Mặt bắc nhìn thẳng ra con sông lớn cách đó mười dặm, hai mặt đông tây là những gò núi thấp nhỏ, mặt nam có một thôn làng rất lớn nằm cách đó không xa, địa thế rất bằng phẳng; đối lập hẳn với phương pháp luận phong thủy truyền thống là đầu gối lên núi, mặt nhìn ra sông nước.
Xác định xong phương vị, Kim Châm chẳng nói chẳng rằng mà lại quay đầu nhìn Tả Đăng Phong chờ hắn mở miệng. Nhưng Tả Đăng Phong cũng không lập tức nói gì cả, hắn đang quan sát. Tự hiểu kiến thức bản thân có hạn, cho nên hắn quan sát càng thêm phần cẩn thận. Sau cả một phút đồng hồ Tả Đăng Phong mới cất tiếng.
"Sườn núi bên trái có rất nhiều đại thụ sinh trưởng, đã chứng tỏ nơi đó là đất thịt. Sườn núi bên phải chỉ có cỏ dại, đã chứng tỏ bên dưới toàn là đá. Chân núi lại không có không ít hầm hố, đã chứng tỏ trong lòng núi bên phải rất có thể có quặng mỏ. Con sông lớn phía bắc có thể coi là biểu thị cho thủy, nhưng bờ sông đối diện lại là một ngọn núi cao, có lẽ là ứng với sơn. Thôn làng ở phía nam không có điểm nào khác lạ, nhưng bọn họ kiểu gì cũng phải nhóm lửa nấu cơm, ta có thể coi đó là hỏa. Bởi vậy ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đã đầy đủ, nhưng vị trí thì lại không chuẩn. Hỏa khí và thủy khí tương khắc, thổ tính chiếm phần áp đảo, không được coi là tuyển chọn tốt nhất." Tả Đăng Phong nói.
"Đệ quan sát vô cùng chuẩn xác. Kỳ thật ta tuyển chọn mặt phía nam có thôn trang còn có một phần là bởi vì đến mùa gió bấc, khí tức không lành do thi thể sinh ra sẽ bị gió cuốn về phía nam, ta muốn mượn nhân khí tràn ngập ở nơi đó để triệt tiêu nó. Đệ không nhìn ra điều này cũng là rất bình thường." Kim Châm vỗ vài cái lên vai Tả Đăng Phong.
"Trong lúc cấp bách, có thể chọn trúng được chỗ này đã coi là không tệ." Tả Đăng Phong vui vẻ nói. Hôm nay thi thể phải hạ táng, không có thừa thời gian để mà lãng phí vào việc lựa chọn nơi an táng.
"Không phải thế, sở ta dĩ chọn trúng nơi này là bởi vì lão ta chỉ xứng chôn ở chỗ này. Mộ phần có thể phân thành ngũ đẳng: 'nhất đẳng vương hầu, nhị đẳng tương tướng, tam đẳng hồng linh, tứ đẳng sĩ tử, ngũ đẳng cửu lưu'. Thời cổ đại, thương nhân thuộc về cửu lưu, phong thủy phần mộ nơi này là tứ đẳng trở lên. Lão ta được chôn ở chỗ này đã được coi là vượt cách. Người có phúc không rơi vào vùng đất vô phúc, ngược lại người vô phúc cũng không rơi vào vùng đất có phúc." Kim Châm nói.
"Thì ra 'người có phúc không rơi vào vùng đất vô phúc' là ám chỉ về phần âm." Tả Đăng Phong bừng tỉnh đại ngộ. Trước đó hắn vẫn luôn cho rằng câu nói đó là ám chỉ về phần dương.
"Đúng vậy, từ 'Rơi' này quả thật là để ám chỉ nơi hạ táng, mà không phải là nơi đặt chân. Những điều này đều được ghi trong điển cố kinh điển chính thống của Đạo gia. Sau khi trở về Mao Sơn, ta sẽ đưa cho đệ vài quyển. Mỗi khi rỗi rãnh đệ có thể tiến hành tham khảo cho tường tận." Kim Châm gật đầu nói.
"Đa tạ đại ca." Tả Đăng Phong gật đầu nói câu cảm ơn. Hiện giờ, điều mà hắn khiếm khuyết nhất chính là kiến thức phổ thông căn bản của Đạo gia. Khi nào vào rừng, nhất định hắn phải mang theo vài quyển, vừa tìm kiếm vừa học tập.
Phần mộ Kim Châm lựa chọn, đương nhiên toàn thể Cổ gia sẽ không có dị nghị gì. Họ khiêng quan tài đến tận đây. Sau khi đào bới một lúc, sâu đủ ba thước thì hết lớp bùn, lộ ra lớp đất vàng. Đào thêm ba thước nữa thì đến lớp đá mủn. Trong phong thuỷ, đá mủn màu vàng sậm là biểu tượng cho cát tường, kinh doanh sẽ phát đạt. Sau khi hoàn tất hạ táng, lại được tặng thêm trăm lượng hoàng kim nữa nhưng Kim Châm lắc đầu cự tuyệt. Cổ hội trưởng đổi thành tặng năm mươi cuộn vải vóc thì Kim Châm mới chịu thu nhận.
Trên thực tế, lộ tuyến mà Kim Châm đã chọn là một đường gấp khúc. Vị trí của người khách hành hương thứ ba cách đây bốn mươi dặm về hướng đông nam. Sau khi ăn qua loa bữa trưa, nhóm người Kim Châm lập tức đứng dậy cáo từ. Khi nghỉ chân giữa đường trên thị trấn, y bảo tám người tùy tùng quay trở về Mao Sơn. Sau đó, hai người đồng hành đi tiếp. Khi tới sơn thôn của vị khách hành hương thứ ba thì đã hơn tám giờ tối.
Khác hẳn với nơi sinh sống của hai vị quan lại và thương gia lúc trước, nơi này là chỗ các thôn dân nghèo khổ thuê lại đất của địa chủ để sinh sống. Người nhà đó đã được phái Mao Sơn thông báo từ trước, cho nên đôi vợ chồng già đã đứng chờ sẵn ở cửa thôn. Khi gặp mặt, họ cũng quỳ xuống tiếp đón. Kim Châm đưa tay nâng hai người dậy, tiếp theo hỏi tình hình trong nhà họ. Ông lão họ Hoàng, vợ chồng sinh được hai trai một gái. Hai đứa con trai, một đứa hai mươi sáu, một đứa hai mươi hai, còn đứa con gái vừa tròn mười tám. Cả ba đều xảy ra vấn đề.
Dân quê khó khăn nhất chính là khoảng thời gian giao thời giữa mùa xuân và mùa hạ. Bất kể là miền nam hay miền bắc, khoảng thời gian này đều là thời kì giáp hạt. Đến thời kì này, gạo và ngũ cốc hầu như đều đã ăn gần như hết sạch, no bụng là một điều xa vời. Hai đứa con trai nhà họ Hoàng lên núi săn bắn, xuống nước bắt cá, kiếm vài con mồi đối phó với cái đói sống tạm qua ngày. Trên lý thuyết, hiện giờ không phải là mùa săn bắn, bởi vì lúc này chính là thời kỳ vạn vật sinh sôi nảy nở, đại đa phần động vật mái đều đang nuôi con. Nhưng khi con người ta đã đói đến lả người thì làm sao còn nghĩ ngợi được nhiều như vậy. Bất kể là thỏ hay nhím, chỉ cần nghĩ là có thể ăn được thì sẽ bắt ngay về nhà. Lúc đầu cũng không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, đứa con trai thứ nhà họ Hoàng đào hang bắt được một con nhím to ở sườn núi phía bên kia. Con nhím đó đào hang dưới một đám cỏ rậm trên sườn núi. Ban ngày nó bất động, buổi tối mới đi ra kiếm ăn. Con nhím mà đứa con thứ hai nhà họ Hoàng mang về rất lớn, khi nó cuộn tròn lại còn to hơn cả một cái tô đựng canh. Chẳng qua, người nhà họ Hoàng đâu có cần nghĩ ngợi nhiều, thẳng tay cầm côn đánh nó chết banh xác.
Đến lúc lột da rửa sạch, Hoàng lão thái thái phát hiện đầu vú con nhím đó căng mọng, rõ ràng là đang trong thời kỳ cho con bú. Cả nhà ăn hết thịt nhím cũng không xảy ra chuyện gì. Sáng sớm hôm sau, người nhà họ Hoàng phát hiện ra sáu bảy con nhím con chạy đến cổng nhà, vây quanh bộ da con nhím mẹ rít lên chít chít. Nhìn thấy thế, đứa con thứ hai nhà họ Hoàng vớ ngay lấy cây côn đập chết tất cả.
Buổi tối ngày hôm sau, hai ông bà nghe thấy động tĩnh trong gian phòng phía tây, là tiếng cười của khuê nữ nhà mình, mơ hồ còn có tiếng của đứa con thứ hai. Nhà họ Hoàng rất nghèo, hai đứa con trai đều chưa dựng nhà lấy vợ. Bọn họ ở ngay hai gian chái nhà phía đông phía ở ngoài cùng. Khuê nữ ở ngay gian phòng phía tây ở chính giữa. Thường ngày, hai đứa con lớn đều rất ý tứ. Nếu không có chuyện gì, hai người anh sẽ không bước chân vào phòng em gái. Nhưng hiện giờ tại sao đêm hôm khuya khoắt rồi mà anh trai còn chạy vào phòng em gái, hơn nữa còn tạo ra những âm thanh không trong sáng một chút nào.
Cảm thấy không bình thường, lão Hoàng bèn xuống giường đi xem thế nào. Khi đến căn phòng phía tây, lão phát hiện ra phòng cửa không khóa. Cảnh tượng trong phòng tức khắc làm lão kinh hãi. Thằng con thứ hai và đứa con gái út đang xoắn chặt lấy nhau.
Lão Hoàng nổi giận, vớ lấy cái xẻng đập loạn xạ, đánh đuổi thằng con thứ hai chạy trối chết. Nhưng sau đó, không ngờ đứa con gái lại lao tới đánh lão, đã thế miệng lại còn gào lên 'Cho ngươi ăn thịt ta, cho ngươi ăn thịt ta.'
Nhận thấy tình huống không ổn, lão lập tức khóa cửa phòng lại, gọi thằng con thứ hai tới thẩm vấn. Nhưng thằng con thứ hai lại chẳng biết xấu hổ nói là muội muội đã câu dẫn mình, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, lại chưa từng giao tiếp với con gái, bị kích động nó sẽ không kìm chế nổi.
Đương nhiên là nó phải lĩnh một trận đòn. Chẳng qua, lão Hoàng không thể ngờ tới, trong khi mình đang đánh thằng con thứ hai thì lại phát hiện ra nó vẫn luôn cười cợt, nụ cười ma quái mà hãi hùng. Cảm thấy mọi chuyện chẳng lành, lão thái thái vội vàng đi gọi đứa con cả. Thế nhưng, cảnh tượng trong sương phòng đứa con cả lại làm cho bà ta càng hoảng sợ hơn. Đứa con cả nằm úp sấp mềm nhũn ở trên giường, không ngừng thè lưỡi trêu ngươi bà ta.
Toàn bộ ba đứa con đều xảy ra vấn đề, hơn nữa bệnh trạng còn đáng sợ như vậy. Lão đầu, lão thái thái lập tức trở nên cấp bách. Lão đầu khóa cửa phòng lại rồi chạy suốt đêm tới Mao Sơn cách đó sáu mươi dặm, cầu cứu đạo nhân phái Mao Sơn. Nhưng phái Mao Sơn hết sức làm cao, bất kể là bệnh sơ sơ hay là cấp cứu đều phải xếp hàng. Rơi vào đường cùng, lão Hoàng đành phải quay trở về. Sau khi trở về, lão phát hiện ra cả ba đứa con đều đang ở sương phòng phía tây. Hai đứa con trai vẫn còn đánh nhau, tranh cãi 'Ta có công lớn hơn, ta lên trước, ' 'Ta có đạo hạnh cao thâm, ta lên trước.' còn đứa em gái của bọn chúng thì lập tức hét lớn 'Cùng lên đi.'
Câu cửa miệng của Đạo gia, xấu không thể truyền ra bên ngoài. Chuyện đến nước này, đương nhiên họ không thể đi kêu gào hàng xóm tới hỗ trợ, cho nên lão Hoàng có ý định tách bọn họ ra trước đã. Kết quả, vừa mới bước vào cửa, lão đã bị ba đứa con đồng loạt hợp sức cào cấu cắn xé đuổi ra ngoài. Không còn cách nào, lão Hoàng đành phải khóa trái cửa phòng, đau khổ chờ phái Mao Sơn cử người đến cứu mạng.
"Gieo gió gặt bão." Nghe lão Hoàng thuật lại xong, Kim Châm không kìm được cười gằn lắc đầu. Rất hiển nhiên, y hết sức bất mãn với hành động vì mạng sống mà tàn sát động vật đang trong thời kỳ cho con bú của cả nhà lão Hoàng.
Không phải là người có học nên lão Hoàng không hiểu được ý tứ trong câu nói của Kim Châm. Nghe thấy vậy, lão cũng không chẳng hề có vẻ gì là xấu hổ, mà chỉ là không ngừng thở dài với Kim Châm, thỉnh cầu y ra tay.
"Đi trước dẫn đường đi!" Kim Châm phất tay áo, ý muốn nói đôi vợ chồng già dẫn đường. Nếu như là lúc bình thường, y coi khinh không thèm ra tay xử lý những chuyện như thế này. Theo y thấy, cả nhà lão Hoàng thuộc về tình huống tự làm tự chịu.
Nghe thấy vậy, hai người lập tức đi lên phía trước dẫn đường, Kim Châm và Tả Đăng Phong đi theo phía sau. Nhà lão Hoàng nằm ở khe núi phía bắc của thôn, phía đằng sau tiếp giáp với rừng, cách các hộ gia đình khác trong thôn rất xa.
"Đại ca, trong nhà có ba âm vật thuộc ba chủng loại khác nhau." Cách gian phòng trăm bước chân, Tả Đăng Phong đã cảm nhận được ở bên trong có ba luồng khí tức âm tính khác nhau. Ba luồng khí tức âm tính này làm khiến cho hắn có cảm giác chúng hoàn toàn không cùng một loại.
"Hả?" Nghe thấy thế Kim Châm lộ vẻ hiếu kỳ. Y không có cái trực giác thần bí như có như không của Tả Đăng Phong.
"Chúng đã cảm nhận được sự có mặt của chúng ta nên muốn chạy trốn." Tả Đăng Phong nghiêm nghị gật đầu,
"Tình huống thế này, ta còn chưa từng gặp phải, không thể để cho chúng chạy thoát." Nói xong Kim Châm lập tức khinh thân nhảy lên, lướt như tên bắn đến gần khu nhà. Đồng tiền của y cấp tốc bay ra khỏi bàn tay lơ lửng trên không trung, lượn tròn một vòng quanh căn phòng. Sau khi trận pháp được thành lập, cảm giác như có như không của Tả Đăng Phong lập tức biến mất. Chẳng cần hỏi cũng biết, Kim Châm đã sử dụng một loại trận pháp nào đó để vây khốn âm vật bên trong.
"Ngươi leo lên cây chờ ta, không được tự ý đi xuống." Tả Đăng Phong quay sang Thập Tam đang trợn tròn mắt, vừa nói vừa chỉ lên cây đại thụ bên cạnh. Nghe thấy vậy, Thập Tam lập tức nhảy lên cây, quan sát xung quanh từ trên chạc cây.
"Ở bên ngoài chờ, không được vào." Dặn dò lão đầu và lão thái thái một câu, Tả Đăng Phong đi theo vào trong sân qua cánh cửa đã được Kim Châm mở sẵn.
Khi Tả Đăng Phong vào trong sân thì Kim Châm đã vào trong nhà. Tả Đăng Phong vào trong nhà thì Kim Châm đã mở toang cánh cửa căn phòng phía tây. Tả Đăng Phong rảo bước nhanh hơn để vào phòng cùng lúc với Kim Châm.
Cả ba đứa con của lão Hoàng đều đang ở gian phòng phía tây. Tất cả đều đang trần truồng, lạnh run người. Trên giường đâu đâu cũng có vết màu. Hạ thể hai đứa con trai sưng vù, còn hạ thể đứa con gái be bét máu. Hiển nhiên đám âm vật muốn chà đạp bọn họ đến chết từ bên trong.
"Huynh đệ, thử đoán xem chúng thuộc loại nào?" Kim Châm mỉm cười hỏi Tả Đăng Phong.
"Không biết." Tả Đăng Phong nhíu mày quan sát một lát rồi lắc đầu trả lời. Hắn chỉ có thể nhạy bén cảm nhận được trong cơ thể ba người này có âm vật lén chiếm cứ, nhưng không cảm nhận được chủng loại cụ thể.
"Con cả bị rắn nhập vào người, con thứ hai là chồn, cô con gái là nhím. Thông thường, tình huống cả ba chủng loại xuất hiện cùng một chố rất hiếm gặp." Kim Châm cười nói.
"Nhím đến báo thù, còn rắn và chồn tại sao lại tới tham gia náo nhiệt." Tả Đăng Phong hỏi.
"Có ba loại tình huống động vật nhập vào người. Thứ nhất là vì mục đích ăn uống, nói trắng ra chính là vì nó thích ăn một thứ gì đó. Trong tình huống này, người bị nhập có thể sẽ có một vài linh tính của chính động vật đã nhập vào. Loại tình huống thứ hai chính là báo thù. Rất dễ thấy cô gái này là kẻ cầm đầu. Trong cơ thể cô ta chính là con nhím mẹ đã bị ăn thịt kia. Loại tình huống thứ ba chỉ thuần túy là ham chơi, giày vò người khác cho vui." Kim Châm chẳng hề sốt ruột ra tay cứu chữa.
"Trong ba loại động vật này, loại nào lợi hại hơn?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Chồn thông minh nhất, nhím ngoan độc nhất, rắn ngoan cố nhất." Kim Châm trả lời ngay tức thì.
"Người nào dễ bị chúng nhập vào thân nhất?" Tả Đăng Phong hỏi tiếp.
"Người gặp vận âm đức sút kém, ngoài ra còn những phụ nữ sinh thiếu tháng." Kim Châm trả lời.
"Làm cách nào phán đoán được chúng nhập vào thân là vì ăn uống, hay là vì báo thù, hoặc là vì ham chơi?" Tả Đăng Phong tiếp tục truy hỏi.
"Nếu như là xuất phát từ tâm tính ham chơi, người bị chúng nhập vào thân sau đó sẽ làm ra rất nhiều hành động quái dị, nhưng người đó sẽ không bị tổn thương gì. Nếu như là báo thù, chúng sẽ biết cách sai khiến người đó tự mình hại mình. Nếu như là vì muốn ăn cái gì, chúng sẽ đoán mệnh cho người khác để đổi lấy đồ ăn hoặc là tiền tài, chồn thích làm việc này." Kim Châm nói như đinh đóng cột.
"Chồn đoán mệnh có chuẩn không?" Tả Đăng Phong tiếp tục hỏi.
"Chuẩn cái gì mà chuẩn. Ta đưa ra một ví dụ nhé, ngày mai có lẽ đệ sẽ nhặt được một thỏi vàng, nhưng rốt cục nó lại bảo đệ đi sai hướng nên chỉ nhặt được một đồng bạc. Bởi nhặt được đồng bạc đó đệ sẽ cho rằng nó đoán chuẩn. Nhưng thực ra là nó đã hại đệ." Kim Châm giải thích.
"Điểm đặc thù nhất khi bị chồn nhập vào thân là cái gì?" Tả Đăng Phong hỏi vấn đề mấu chốt nhất.
"Nam gầy, nữ béo! ! !"