Tàn Bào

Chương 67: Q.1 - Chương 67: Hòa thượng nhảy tường




“Đỗ đại ca, giờ huynh muốn đi đâu?”Tả Đăng Phong bưng chén trà hỏi.

“Đại đệ tử của ta là Mã Thiên Lý gần đây bị bệnh đậu mùa, huynh đến đây định mua cho nó ít thuốc tây, huynh không trì hoãn nữa, xin đi trước.” Kim Châm đặt chén trà xuống chắp tay cáo từ. Mao Sơn ở thị trấn Giang Tô, cách Nam Kinh rất gần. Người Nam Kinh hầu như đã bị giết sạch, khẳng định sẽ không có thuốc tây, Kim Châm ra ngoài đã lâu nên không yên lòng, do vì bệnh đậu mùa rất khó trị khỏi, thuốc tây cũng không chắc hiệu quả.

“Đệ còn ít tiền ở đây.” Tả Đăng Phong móc trong người ra thỏi vàng lớn còn lại, thuốc tây giá bao nhiêu Tả Đăng Phong rất rõ.

“Đến tu vi như chúng ta thì có thể thiếu tiền sao? Huynh đi trước, khi nào đệ rảnh ghé Mao Sơn chơi vài ngày.” Kim Châm lắc đầu cười xấu xa, chuyển người nhảy lên lầu ba, rồi theo hướng bắc đi.

Kim Châm đi rồi, Tả Đăng Phong đưa tay ngoắc tiểu nhị tới, bảo gã gói kĩ những thức ăn thừa, cầm lấy vò rượu còn phân nửa đứng lên. Lúc này Thập Tam cũng đã ăn uống xong, thấy Tả Đăng Phong đã xong việc, nó biết đến lúc phải đi, liền chủ động nhảy lên vai Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong cũng từ đó nhảy lên lầu ba rồi nhắm hướng tây bắc lao đi.

Bởi vì có chuyện để làm, Tả Đăng Phong cũng không tiếp tục quấy rối tại Thanh Đảo, rất nhanh đã ra khỏi thành nhắm Hà Nam mà đi. Từ Thanh Đảo đến nơi đó phải mất hơn một ngàn sáu trăm dặm. Lúc này Tả Đăng Phong cũng không đoạt lấy xe máy của quỷ tử nữa mà lựa chọn đường thẳng lướt nhanh về phía trước.

Lúc chạng vạng tối, Tả Đăng Phong dừng chân nghỉ ngơi, lấy rượu thịt còn dư lại ăn hết, rồi nhằm hướng tây nam đi tiếp. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng linh khí đề khí khinh thân chạy nhanh trong một đoạn đường dài. Tiến vào Chí Tôn chi cảnh, đan điền khí hải chứa đựng linh khí gia tăng lên gấp bội, tiêu hao rất ít.

Kỳ thật, nơi chứa đựng linh khí chuẩn xác nhất phải gọi là khí hải, bởi vì lúc này linh khí đang ở trạng thái lỏng vô hình, linh khí rất nhiều vì vậy tên là khí hải. Tiến vào Vô cực chi cảnh, linh khí trong cơ thể sẽ phát sinh biến hóa, từ trạng thái lỏng vô hình biến thành thể rắn có dạng hình tròn, đến lúc này nơi chứa đựng linh khí mới được gọi là đan điền. Bất quá Tả Đăng Phong chưa bao giờ có hy vọng xa vời tiến vào Vô Cực chi cảnh, bởi vì Vô Cực chi cảnh chính là truyền thuyết của cảnh giới tiên nhân, chỉ cầu mà không thể có.

Rạng sáng hôm sau, Tả Đăng Phong chạy tới một thôn dưới núi, mua rất nhiều điểm tâm tinh mỹ và mật ong, dùng hộp đựng chúng, nhằm chùa Thiếu Lâm mà tới. Theo lời Kim Châm thì Ngọc Phật đã đến Thiếu Lâm một đoạn thời gian, nếu là đến truy hỏi, tất nhiên Thiếu Lâm tự sẽ không cho nàng ăn cơm. Ngọc Phật là ý trung nhân của Kim Châm, Tả Đăng Phong dĩ nhiên phải hầu hạ cẩn thận. Ngoài ra, lúc trước Ngọc Phật còn cho hắn một kim đậu, Tả Đăng Phong đã chịu ơn nàng. Lúc gặp nàng khi đi Đông Bắc, hắn biết rõ nàng không thích ăn thịt nên mới mua điểm tâm.

Lần trước Tả Đăng Phong đến Thiếu Lâm là lúc sáng sớm, khi đó ở dưới chân núi có tăng nhân phát cháo miễn phí cho nạn dân, nhưng hiện tại dưới chân núi không còn thấy nạn dân, nên giờ cũng không thấy người phát, nồi tô gì nữa. Gần đến nơi, Tả Đăng Phong liếc Thập Tam một cái, Thập Tam hiểu ý, từ vai hắn nhảy xuống chui vào rừng cây.

Dưới chân núi, Tả Đăng Phong không nhìn thấy bóng dáng Ngọc Phật. liền mang theo hộp thức ăn đi lên núi. Khi còn cách cửa chùa một đoạn xa, thì nghe được tiếng kêu la của hòa thượng phía trong sơn môn và cả tiếng nũng nịu của Ngọc Phật. Tả Đăng Phong nghiêng tai lắng ngai, phát hiện nguyên nhân hai bên xảy ra cãi vả là do tăng nhân Thiếu Lâm tự muốn xuống núi mua sắm lương thực, còn Ngọc Phật thì ngăn cửa không cho hòa thượng đi ra. Hòa thượng chùa Thiếu Lâm nói: “Cô ngăn cản đại môn thì chúng tôi nhảy tường”, còn Ngọc Phật thì nói: “Không giao Minh Tịnh thì các ngươi cứ nhảy.”

Xác định Ngọc Phật còn ở nơi này, Tả Đăng Phong mới yên lòng. Hắn sợ nhất chính là từ ngàn dặm xa xôi đến mà Ngọc Phật đã đi, nếu Ngọc Phật rời đi, thì lời nhắn nhủ của Kim Châm thất bại. Sau này hắn có ý định nhờ sự giúp đỡ của Kim Châm, tuy Kim Châm đã xem hắn như là bằng hữu, nhưng trong lòng Tả Đăng Phong cảm thấy ngại ngùng, vì vậy hắn luôn hy vọng làm được ít chuyện giúp Kim Châm. Bằng không, sau này không thể nào mở miệng nhờ đối phương trợ giúp.

Cầm theo hộp cơm đi vào sơn môn Thiếu Lâm tự. Tả Đăng Phong thấy Ngọc Phật đứng ở trạm gác ngoài cửa chùa. Tình hình bây giờ của Ngọc Phật không khá hơn Tả Đăng Phong bao nhiêu. Trên thân vẫn mặc bộ đạo bào trước kia. Lần đầu Tả Đăng Phong trông thấy cái đạo bào nàng mặc là màu trằng, lần thứ khi thấy ở Đông Bắc là bụi bặm bám vào, hiện tại nó đã thành màu đen. Chẳng những nó bẩn mà còn tổn hư vô cùng nghiêm trọng, trâm tóc trên đầu cũng rất lộn xộn, trên gương mặt xinh đẹp có không ít tro bụi, hai mắt còn sưng đỏ. Không hỏi cũng biết, từ lần trước thấy nàng đến nay nàng vẫn luôn đi tìm con khỉ kia.

Sự việc đã qua hơn một tháng, nàng vẫn không buông bỏ. Tả Đăng Phong vô cùng hiểu được tâm tình của nàng lúc này. Dùng mình so sánh với người, nếu có người bắt đi Thập Tam, vậy nhất định sẽ giống như Ngọc Phật đuổi theo không rời. Giờ phút này Tả Đăng Phong còn rất bội phục Ngọc Phật, trong lúc Ngọc Phật vô cùng bi phẫn mà vẫn còn bảo trì lí trí, nếu như đổi lại hắn, thì đã sớm đại khai sát giới nơi đây. Hẳn là trong lòng của Ngọc Phật cũng muốn làm vậy, nhưng nàng cũng biết rõ Thiếu Lâm tự không dễ chọc, cho nên mới chặn cổng, mục đích của nàng là bức Thiếu Lâm tự giao Minh Tịnh ra chứ không phải liều mạng cùng Thiếu Lâm tự, riêng về phần khống chế tâm tình của nàng đã khiến Tả Đăng Phong thấy mặc cảm.

Hòa thượng la mắng ầm ĩ xong thì cũng theo bờ tường mà nhảy đi, Ngọc Phật cũng không đuổi theo. Nàng làm vậy là có hai nguyên nhân, một là tăng nhân Thiếu Lâm tự đông đảo, muốn ngăn trở từng người nhảy ra khỏi tường cũng không xuể. Thứ hai là muốn để cho hòa thượng Thiếu Lâm chịu đói, lúc đó bọn họ nhất định sẽ chịu sự sỉ nhục phải nhảy qua tường để ra ngoài.

Hòa thượng đi rồi, Ngọc Phật lại trở về tảng đá cách đó không xa ngồi xuống, xung quanh phiến đá không có bất kỳ chỗ che gió che mưa, trên tảng đá còn vương sương sớm, nếu như không phải biết trước nàng là một vị Huyền Môn Thái Đẩu uy chân giang hồ, thì Tả Đăng Phong nhất định sẽ cho nàng là một tiểu cô nương bị ủy khuất.

Ngọc Phật sau khi ngồi xuống liền xoay người liếc nhìn Tả Đăng Phong, lập tức thu hồi tầm mắt nhưng sau đó lại quay đầu lại. Có lẽ nàng đã nhận ra Tả Đăng Phong.

“Ngọc chân nhân, cô vẫn còn nhớ tôi sao?” Tả Đăng Phong cầm theo hộp thức ăn đi tới.

“Anh muốn tới Thiếu Lâm tự xuất gia à?” Ngọc Phật ghé mắt hỏi. Trước kia, khi gặp Tả Đăng Phong ở Đông Bắc, nàng đã từng có thiện ý nhắc nhở hắn tới Thiếu Lâm tự, thỉnh cầu phương trượng thu nhận rồi học tập Tẩy Tủy kinh để chữa trị âm dương không đều trên người, cho nên khi thấy Tả Đăng Phong nàng cho là hắn đến Thiếu Lâm tự để xuất gia.

“Tôi không tới đây để làm hòa thượng, mà tới để đưa cơm cho cô.” Tả Đăng Phong đến gần nàng, đưa hộp thức ăn tới. Kim Châm phải thông qua trận pháp mới thử ra tu vi của hắn, Ngọc Phật nhìn không ra tu vi của hắn cũng là bình thường, nàng đã không nhìn ra, Tả Đăng Phong cũng không cần nói rõ. Hắn không muốn Ngọc Phật có ấn tượng hắn là tên tiểu nhân đắc ý khoe khoang khắp nơi.

“Đưa cơm cho tôi?” Ngọc Phật nghe vậy lộ vẻ nghi hoặc, đưa mắt nhìn Tả Đăng Phong từ đầu xuống chân. Nàng biết rõ Tả Đăng Phong có tiền, nhưng bộ dáng của Tả Đăng Phong vẫn chính là một tên ăn mày. Nhưng trong tay hắn cầm là hộp thức ăn, không phải là dạng ăn mày nên có.

“Tôi nghe nói cô ở đây chặn cửa, đoán rằng cô đã lâu không ăn gì, nên tới đây đưa cô một ít, đây là mua bằng kim đậu của cô đã đưa tôi, tôi vẫn chưa dùng”. Tả Đăng Phong đưa hộp cơm tới. Lúc trước Kim Châm nhờ hắn hỗ trợ có nói là phải âm thầm hỗ trợ. Nói cách khác, hắn không hy vọng Ngọc Phật biết Tả Đăng Phong là do hắn mời tới giúp đỡ. Đã như vậy, Tả Đăng Phong tự nhiên không thể nói là tới đây hỗ trợ được.

Ngọc Phật nghe Tả Đăng Phong nói như vậy, lúc này mới đưa tay nhận lấy hộp cơm, đưa tay mở hộp cơm thấy trong đó có đồ điểm tâm và bình nước. Nàng cũng không lập tức ăn mà lần nữa quay đầu đánh giá Tả Đăng Phong.

“Trên đầu cô có cây ngân trâm, cô có thể thử qua.” Tả Đăng Phong mở miệng nói. Dùng bạc để thử độc đã là phương pháp từ xưa.

“Hạ độc Ngọc Phật không khiến cho người ta cười rụng răng sao?” Ngọc Phật hừ lạnh nói, rồi nghiêng người tránh tầm mắt của Tả Đăng Phong bắt đầu ăn uống. Hành động này của nàng là quy củ của lớp người xưa. Bởi vì nữ nhân cổ đại trong lúc ăn cơm đều không để ngoại nhân thấy miệng lưỡi của mình.

“Cô là chuyên gia dùng độc?” Tả Đăng Phong mở miệng hỏi.

Ngọc Phất nghe vậy cười lạnh hai tiếng mà không trả lời, bất quá trong tiếng cười có ý xác nhận.

“Cô biết dùng độc, sao không hạ độc bọn hòa thượng, cứ để bọn họ đi ra cũng đâu thể cảnh tỉnh được bọn họ?” Tả Đăng Phong đi đến một khối đá bên phải cổng chùa ngồi xuống.

“Anh thấy tôi giống như mang theo túi thuốc sao? Vì sao anh từ Đông Bắc trở về gấp gáp như vậy?” Ngọc Phất khi nói chuyện âm thanh đều phát ra từ cổ họng, bởi vậy lúc nói không có âm bị nhấm nuốt, như vậy có thể thấy được nữ nhân này có sự tu dưỡng rất cao.

“Tôi quay về lâu rồi, lúc trước vào đây ăn trộm Tẩy Tủy kinh bị phát hiện, bị hòa thượng đuổi theo hơn hai trăm dặm.” Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.

Tả Đăng Phong nói xong, Ngọc Phật cũng không tiếp lời. Tuy đã rất lâu nàng không có ăn uống gì, nhưng vẫn ăn uống rất chậm rãi, Tả Đăng Phong chỉ nhìn thấy cánh tay và bả vai khẽ động, không thấy chút nào có vẻ ăn uống như lang như hổ.

Ngọc Phật ăn cơm xong, đưa tay lấy thủy bình uống một ngụm, lập tức sửng sốt, thật lâu không động đậy.

“Yên tâm đi, nước không có độc đâu.” Tả Đăng Phong thuận miệng nói.

“Làm sao anh biết tôi thích uống mật ong?” Ngọc Phật buông bình nước rồi quay đầu lại hỏi

“Người nào chẳng thích mật ong?” Tả Đăng Phong cười nói. Lúc này đường rất thiếu thốn, bất kì vật gì có vị ngọt đều rất được hoan nghênh.

“Có người bảo anh làm vậy phải không?” Ngọc Phật nhướng mày hỏi.

“Không phải ai cũng lòng lang dạ sói, cũng có người hiểu được đền ân đáp nghĩa” Tả Đăng Phong không trả lời thẳng vấn đề của nàng, bởi vì thực tế đúng là có người sai khiến hắn đến đây.

Ngọc Phất nghe vậy lại lần nữa nhìn hắn nhướng mày: “Nguyên bản Tẩy Tủy kinh của Thiếu Lâm tự đã bị thiêu hủy, bây giờ là thầy truyền cho trò, không trộm được đâu.”

“Thiếu Lâm tự sao lại chọc giận cô vậy?”Tả Đăng Phong hỏi, do vì bị người nhờ vả, cũng là vì bản thân hắn muốn từ trong miệng Ngọc Phật hỏi về chuyện mười hai địa chi, cho nên hắn nói có vẻ tương đối nhiều.

“Minh Tịnh trộm đồ của tôi.” Ngọc Phật cũng không phải là người nói nhiều, nhưng vì Tả Đăng Phong có lòng tốt đưa thức ăn cho nàng, nên lời nói của nàng cũng không có ý tứ thận trọng.

“Lần đầu tôi gặp cô, thấy có con tiểu hầu tử trên vai, hai lần sau này đều không thấy nó, có phải Thiết Hài đã trộm con khỉ đó không?” Tả Đăng Phong dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

Ngọc Phật nghe vậy giận dữ nhẹ gật đầu, nhịn không được vành mắt lại đỏ lên, dù là nữ nhân kiên cường nhưng cũng có cái gì đó để yêu mến.

“Cô định ngăn cửa ở đây đến bao giờ?” Tả Đăng Phong lại hỏi. Trên thực tế thì hắn muốn hỏi chính là: “Vì sao hắn trộm con khỉ?”. Nhưng vì vấn đề này quá nhạy cảm, hắn không dám hỏi.

“Hòa thượng trốn, miếu không thể trốn. Không giao cửu nhi cho tôi, tôi cho bọn họ cả đời nhảy tường.” Vẻ mặt Ngọc Phật lộ vẻ cực đoan.

“Theo tôi biết thì thần trí Minh Tịnh có vấn đề, là người điên. Cô cảm thấy hòa thượng điên còn có thể đi coi miếu sao?” Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ.

Ngọc Phật nghe vậy bĩu hôi hừ lạnh, không nói gì nữa. Tả Đăng Phong cũng không hỏi tiếp. Dựa vào tình hình trước mắt, xem ra còn phải ở nơi này chờ thêm một thời gian nữa, bất quá chắc chắn sẽ không lâu. Bởi vì không có khả năng hòa thượng sẽ luôn chịu nhục nhảy tường, một ngày nào đó sẽ nổi giận lên thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.