"Tả chân nhân, sao ngài lại muốn làm như thế?" Đại Đầu hỏi, tuy Tả Đăng Phong đã giải thích, nhưng dù thế nào, đóng băng đồng đội đều có vẻ tà môn, độc ác.
"Đóng băng họ có ba điểm lợi, một, chúng ta có thể tăng nhanh tốc độ, hai, họ không đi theo chúng ta, khỏi phải gặp mạo hiểm, ba, có thể tiết kiệm lương khô." Tả Đăng Phong đáp.
"Ngài chắc chắn họ sẽ không bị bệnh độc cảm hoá?" Đại Đầu hỏi.
"Ừ, tôi đã lấy Cổ Trân từng làm thí nghiệm, khi bị đóng băng sẽ ngừng hô hấp, bên ngoài cơ thể có hàn khí quanh quẩn, bệnh độc không vào người được." Tả Đăng Phong đáp, hắn muốn che chở ai là quyền của hắn, nếu người đó hắn không muốn che chở, thì dù có đứng ngay bên cạnh hắn cũng không làm nên được chuyện gì.
"Lỡ có dã thú thấy họ thì sao?" Kim Quy Tử hỏi, Tả Đăng Phong làm việc không hề nói gì với hai người họ, mà chỉ lặng lẽ ra tay, làm cho hai người rất sợ hắn.
“Tôi có thể bố trí trận pháp bảo vệ họ." Tả Đăng Phong phẩy tay, "Thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị khởi hành."
Hai người liếc nhau một cái, mang hành lý lên người, nơi này Ngũ hành đầy đủ, Tả Đăng Phong tùy tiện lấy đại mấy thứ làm ra một cái trận pháp che giấu, bảo vệ đám Cổ Trân Vạn Tiểu Đường.
Một lúc sau, ba người một mèo đi ra khỏi kho hàng, đóng cổng lại.
"Tới hòn đảo phía bắc." Tả Đăng Phong đạp đất mượn lực, lăng không vọt đi, Đại Đầu và Kim Quy Tử nhìn nhau cười khổ, nhún chân vọt theo.
Vì Kim Quy Tử chạy theo không kịp, nên Tả Đăng Phong đi không nhanh, hắn với Thập Tam rất thong dong, hai người kia hoàn toàn im lặng suốt đường đi, Tả Đăng Phong biết hai người bất mãn việc hắn đóng băng đám người Vạn Tiểu Đường, với tính tình của hắn vốn chẳng buồn phải giải thích, nhưng nghĩ nếu không giải thích, sau này hợp tác sẽ bất lợi.
"Đóng băng họ cũng là bất đắc dĩ, nếu nói với họ, họ sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi, nhân lúc họ ngủ say đóng băng lại, lúc tỉnh lại họ sẽ không có bóng ma trong lòng." Tả Đăng Phong hơi giảm tốc độ, chờ đợi hai người theo ở trên tới.
"Tả chân nhân làm việc đương nhiên có lý do của ngài." Kim Quy Tử theo lễ phép tiếp lời.
“Tôi kiểm tra tàu ngầm thấy tấm ván gỗ trong khoang có dấu vết thấm dầu mỡ, cho thấy năm đó cư dân xuống nước rất có thể là mang đồ ăn cho Huyền Vũ, nếu chúng ta phải xuống nước, cũng nhất định phải mang theo đồ ăn, nhưng thực phẩm của chúng ta không nhiều, nên phải đóng băng họ lại để tiết kiệm thực phẩm." Tả Đăng Phong nói tiếp.
"Dầu mỡ đó là từ thực phẩm hay là vì họ cố tình ngâm nó để chống phân huỷ ?" Đại Đầu hỏi, hắn cũng biết Tả Đăng Phong làm việc luôn có lý của hắn, nhưng y trước sau vẫn cảm thấy hành động kia của Tả Đăng Phong quá mức nguy hiểm, ai dám bảo đảm lúc cần thiết Tả Đăng Phong không đóng băng y và Mã Quý?
“Tôi từng nhìn thấy ngũ cốc trong lư hương thờ Huyền Vũ ở xã tắc đàn, điều đó cho thấy hai vấn đề, một là Huyền Vũ quả thực có tồn tại, hai là Huyền Vũ có ăn uống, nếu không họ đã không bỏ lương thực trong lư hương, mà phải là tro hương." Tả Đăng Phong nói.
"Tả chân nhân, sau này trước khi làm gì ngài có thể cho chúng tôi biết một tiếng được không, dù đó là quyết định gì chúng tôi cũng đều đồng ý, nhưng ít nhất ngài cũng cho chúng tôi biết để chúng tôi chuẩn bị tinh thần." Đại Đầu rốt cục cũng thông.
Tả Đăng Phong gật đầu, tuy hắn gật đầu, nhưng trong lòng cũng không thoải mái, hắn vốn đã quen cô thân độc hành, bỗng nhiên có chiến hữu, làm hắn thấy rất không quen, trong lòng lặng lẽ quyết định, dù món đồ thứ ba ở nơi nào, hắn cũng sẽ đến đó một mình, không mang theo ai hết.
Hòn đảo ở cách họ hơn năm trăm dặm, nếu đi bộ, ít nhất cũng phải mất năm ngày, ba người lăng không nên đi rất nhanh, chỉ sau nửa canh giờ đã lướt được hơn hai trăm dặm.
"Tả chân nhân, khí tức phía trước rất dị thường, số lượng đang động vật tăng nhanh." Đại Đầu đột ngột nói.
Tả Đăng Phong gật đầu, mặc kệ phía trước xuất hiện cái gì, cũng đều phải tới đảo.
"Khí tức động vật hiện thành hình tròn bao quanh 300 dặm ngoài hòn đảo." Đại Đầu nói tiếp.
"Khí tức trên đảo có dị thường gì không? " Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn trời, khí hậu Bắc cực khó lường, lúc này lại có dấu hiệu có gió.
"Không thấy được, nhưng ở trên và dưới băng đều có rất nhiều động vật, khí tức rất tạp." Đại Đầu lắc đầu trả lời.
Tả Đăng Phong không hỏi gì nữa, đường đi nãy giờ dưới mặt băng rất hiếm có động vật bị bệnh độc cảm hoá, nhưng tới gần hòn đảo thì số lượng động vật bỗng nhiên tăng nhanh, cho thấy trên hòn đảo có đồ vật gì đó đang hấp dẫn chúng.
Càng đi, trên mặt băng dã thú càng nhiều, giống cũng càng tạp, chẳng những có động vật của Bắc cực như gấu và sói bắc cực, mà còn có rất nhiều loài vật khác, thỉnh thoảng còn thấy được cả bò sát, chó, mèo. Đám chó mèo này có kích thước rất khổng lồ, vẫn còn đủ lông, cho thấy chúng đều có linh trí, nhận ra được bệnh độc không dám tới nơi lạnh nên mới chạy tới đây, chứ chúng vốn không sống ở nơi này.
Ba người lăng không tiến tới, những động vật này không thể tạo thành uy hiếp gì với họ, chỉ ở dưới gầm hét mà thôi, thỉnh thoảng nhào tới, là dẫn tới một hồi tranh đấu, kết quả cuối cùng là những vụn thi thể.
Đi thêm 200 dặm, ba người dừng lại trước một sông băng, cảnh tượng trước mặt làm ba người hai mặt nhìn nhau, vô cùng kinh hãi. Trước mặt họ là một Băng Nguyên bằng phẳng, bên ngoài trăm dặm mơ hồ xuất hiện bóng hòn đảo, từ băng nguyên mãi cho tới hòn đảo lít nha lít nhít chen chúc cực nhiều dã thú bị bệnh độc cảm hoá, trong đó không ngờ có cả những con thú có thể lăng không.
Lăng không là năng lực đặc biệt người tu hành vượt qua thiên kiếp mới có, thế mà trước mắt có ít nhất mười mấy con vật có thể đứng hoặc xoay chuyển trên không, trong đó có một con lợn rừng cực to, hai cái răng nanh dài cả năm thước, thân dài chân thô, không thua gì voi lớn.
Phàm là động vật vượt qua thiên kiếp đều có thể hình lớn hơn đồng loại, hình dạng cũng sẽ có thay đổi, dù chưa bị bệnh độc cảm hoá, hình dạng cũng cực kỳ xấu xí, hiện giờ càng thêm hung sát.
"Tả chân nhân, bây giờ làm sao?" Đại Đầu hỏi.
"Chỉ có thể xông tới." Tả Đăng Phong cau mày, hắn thấy mừng vì đã quẳng đám Vạn Tiểu Đường ở lại cổ thành, nếu mang tới đây thì đã trở thành cục diện tiến thối lưỡng nan.
"Sao chúng lại tụ tập ở đây?" Kim Quy Tử run rẩy, đám động vật lăng không kia ít nhất cũng là tu vi tử khí, bệnh độc tuy ảnh hưởng tới thần trí của chúng, nhưng không tổn hại được linh khí của chúng, nếu cứng đấu cứng với chúng, rất là nguy hiểm.
"Chúng chỉ bị cuốn hút vì hơi ấm, có lẽ trên hòn đảo kia cũng có miệng núi lửa." Đại Đầu vung vúa chém chết một con sói tuyết nhào lên chỗ y.
Tả Đăng Phong cố gắng quan sát, nhưng cách quá xa, hắn không thấy được tình hình trên đảo, không biết quanh đảo có tường vây hay không.
"Năm đó tham dự tam gia chi loạn còn có hai chư hầu Vương Vũ Canh và Cơ Độ, chúng ta cũng không biết Khương Tử Nha năm đó có bảo vệ hai người họ hay không, nếu hai người họ cũng tuỳ tùng Cơ Tiên tới Bắc cực, thì hẳn là họ ở trên hòn đảo đó, nếu hai người họ không tới đây, thì hòn đảo đó chỉ là Hoang đảo." Tả Đăng Phong nói.
"Chúng đã thấy chúng ta." Đại Đầu nói.
"Có quan sát được khí tức trên đảo không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Khí tức quá tạp, lít nha lít nhít, trên dưới trùng điệp, tôi chỉ nhìn mà cũng choáng váng." Đại Đầu lắc đầu.
"Nơi này có không ít dã thú có thể lăng không, hòn đảo phía trước dù có xây thành, tường thành cũng không ngăn được chúng, tại sao chúng không đi vào, là không vào được, hay không dám vào?" Tả Đăng Phong buột miệng.
"Ý của ngài là nói trên đảo có thứ làm cho chúng sợ hãi?" Kim Quy Tử hỏi.
"Chắc là vậy." Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn bầy thú đang gầm rú trên sông băng.
"Tả chân nhân, có ngài ở đây , trong lòng chúng tôi rất tin tưởng." Kim Quy Tử rút ra trường kiếm bên hông.
"Theo tôi." Tả Đăng Phong tiếp tục lướt tới.
Thập Tam theo Tả Đăng Phong bay đi, nó đi theo Tả Đăng Phong nhiều năm, Tả Đăng Phong chỉ cần hơi nhúc nhích, là nó biết hắn muốn làm gì.
Đại Đầu và Kim Quy Tử thấy Tả Đăng Phong đi, cũng xách binh khí chạy theo.
Tả Đăng Phong rất thấp thỏm, bên ngoài hòn đảo tụ tập nhiều thú vật vượt qua thiên kiếp quá, tu vi cao như vậy, mà chúng còn không dám đặt chân lên hòn đảo, cho thấy trên đảo có món đồ gì đó còn lợi hại hơn chúng, ít nhất phải ngang bằng với tu vi đỉnh cao của hắn.
Những con thú vượt qua thiên kiếp rất nhạy bén, nhìn thấy ba người Tả Đăng Phong ngay, lập tức gầm lên nhào tới, chủng loại lộn xộn, kích cỡ hình thể cũng linh tinh, số lượng chừng gần hai mươi con.
Tả Đăng Phong nhíu mày, trong xương hắn vốn có máu hiếu sát, kẻ địch càng nhiều, càng làm tăng ý chí chiến đấu của hắn.
Tả Đăng Phong tăng tốc, xông thẳng tới con lợn rừng khổng lồ đi đầu, hình thể của nó lớn nhất, giết nó sẽ tạo nên hiệu quả kinh sợ lớn nhất.
Song phương đều vọt tới trước, trong khoảnh khắc chính diện giao phong, giữa lỗ mũi con lợn rừng có đeo một cái vòng tròn màu vàng, cho thấy nó có thể biến ảo thành hình người, nó xông thẳng tới, hai cái răng nanh nhằm thẳng vào ngực Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong không né, tay phải phóng thẳng Huyền Âm chân khí vào mặt con ác thú, lấy chân khí đấu với răng nanh.
Huyền Âm chân khí trong nháy mắt Đóng băng đầu con lợn, linh khí của nó lập tức bị đình trệ, không có linh khí chống đỡ, khí thế đang lao tới đột ngột dừng lại, thân thể to lớn ầm ầm rớt xuống.
Tả Đăng Phong lao xuống theo, trên đường vung tay chặt đứt đầu của nó, máu xanh lục ào ạt phun ra.
Tả Đăng Phong làm vậy vốn để chấn nhiếp bầy thú, nhưng không ngờ lại không có hiệu quả, con lợn rừng bị giết, nhưng bầy thú sau lưng nó vẫn không chút sợ hãi, mà còn thêm tăng tốc vọt tới.
Tả Đăng Phong cau mày, cái đám dã thú hung hãn không sợ chết này quả thực là phiền phức, nhưng điều hắn lo là nếu bầy dã thú này đã hung hãn không sợ chết, sao lại không vọt vào hòn đảo, rốt cuộc trên đảo có cái gì mà có thể đè ép bọn súc sinh đã chẳng còn mấy thần trí này...