Tàn Bào

Chương 73: Q.1 - Chương 73: Kẻ điên trong Thái Đẩu




Ngọc Phật nghe vậy, lập tức ngưng thần lắng nghe, mặt lộ vẻ vui mừng. Tốc độ di động của Thiết Hài cực kì nhanh chóng, trong khoảnh khắc đã lướt đến gần hai dặm, Ngọc Phật đã nghe được tiếng kêu của hầu tử.

“Đưa Minh Không đại sư tới đây.” Tả Đăng Phong hướng hòa thượng vẫy tay. Giờ này thân thể hắn đã mang thương tích, khẳng định không phải là đối thủ của Thiết Hài, nếu như Thiết Hài trở về thấy Minh Không đang bị hơ lửa, còn hắn thì bên ngoài quan sát, nhất định sẽ động thủ. Tốt nhất là cứ ra vẻ tích cực cứu trị, tránh cho hắn vừa về đã đánh.

Đám hòa thượng chờ câu nói này của hắn đã lâu, nghe vậy liền nhấc Minh Không đưa đến tảng đá nơi Tả Đăng Phong đang ngồi. Lúc này Minh Không vẫn giữ đúng tư thế hai chưởng vươn về trước, tứ chi cứng đờ, sương lạnh trên mặt vẫn không tan đi.

“A Di Đà Phật, ra mắt sư thúc, ra mắt chư vị sư huynh.” Nhưng đúng vào lúc này, Thiết Hài đã gấp gáp chạy tới. Sau khi rơi xuống đất liền đưa tay hành lễ trụ trì và mọi người. Hiện giờ người trụ trì là người mới tiếp nhận chức vụ, Thiết Hài đã quá lâu chưa trở về, sự tình trong chùa hắn không biết rõ, cho nên không gọi Tính Không sư thúc. Ngoài ra, tuy hắn điên, nhưng cũng không phải là điên nặng, lễ số được tạo thành từ nhiều năm qua vẫn chưa quên.

“A di Đà Phật.” Chúng tăng cũng chắp tay hoàn lễ. Năm đó Thiết Hài vì bảo vệ Thiếu Lâm tự mà đại khai sát giới, tuy phạm giới phải chịu phạt nhưng mọi người vô cùng cảm kích hắn. Trụ trì trước kia vì giới luật Phật môn mà phạt hắn diện tích, kết quả làm cho người tốt phải giận mà điên, cho nên chúng tăng đều cảm thấy hổ thẹn với Thiết Hài.

“Sư thúc, người nào lại phóng hỏa trước cửa chùa, có phải là Thạch Hữu Ba lại tới?” Thiết Hài sau khi cùng đồng môn làm lễ ra mắt, liền lấy tay chỉ đống lửa lên tiếng hỏi. Lúc này vừa qua cơn mưa, củi không phải khô ráo, sau khi đốt khói bốc lên rất nhiều, rất có thể Thiết Hài phát hiện thấy khói, cho là Thiếu Lâm tự gặp tai ương nên về cứu giúp.

“Mau trả cửu nhi lại cho ta!” Ngọc Phật tiến lên một bước, đưa ngón tay chỉ vào rương gỗ Thiết Hai mang theo. Hầu tử trong rương nghe tiếng Ngọc Phật cũng gấp gáp bi thương kêu lên.

“Người nào bắt hầu tử của ngươi?” Thiết Hài vừa nghe, lập tức lấy rương gỗ trong tay dời về phía sau, rồi ra vẻ ngơ ngác nhìn xung quanh. Đúng là hắn điên thật rồi, nếu không sẽ không làm cái kiểu “bịt tai trộm chuông” như vậy. Chúng tăng Thiếu Lâm thấy vậy đều chau mày lắc đầu, biết rằng Ngọc Phật cũng không nói oan uổng cho hắn.

“A di Đà Phật, Minh Tịnh, nếu ngươi lấy vật gì của nữ thí chủ, thì trả cho người ta đi.” Trụ trì than thở mở miệng.

“Vậy không được, đây là do tôi nhặt được” Thiết Hài nghe vậy liền lắc đầu liên tục. Mặc dù hiện giờ hắn vẫn mặc bộ tăng y rách nát, nhưng đã không đi chân trần nữa mà mang một đôi giày to. Loại giày da này Tả Đăng Phong đã gặp qua, là của đội lính Nhật Kanto ở Đông Bắc, không hỏi cũng biết đó là do hắn đoạt được.

“Nói hươu nói vượn, là ngươi trộm từ trong phòng của ta.” Ngọc Phật lên tiếng phủ nhận.

“Ai có thể chứng minh? Sư thúc, lửa này là ai đốt?” Thiết Hài dở trò lì lợm chối cãi, rồi cố gắng dời đi sự chú ý của mọi người.

“Là do người của Thiếu Lâm tự ông đốt lên, Minh Không đại sư bị thương. Ông mau đưa trả lại con hầu tử cho Ngọc chân nhân, bằng không tôi sẽ không cứu lão.” Tả Đăng Phong thấy Thiết Hài nhìn xung quanh như muốn chuồn đi, vội vàng mở lời ngăn hắn lại.

“A!” Lúc này Thiết Hài mới chú ý tới Minh Không đang nằm trên tảng đá, vội vàng đẩy chúng tăng đang vây xung quanh ra, cúi người xem xét. Ngọc Phật thấy thế, nhướng mày muốn đưa tay cướp lại cái thùng gỗ. Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng hướng nàng khoát tay áo. Lúc này sức chú ý của Thiết Hài phân tán, Ngọc Phật tự nhiên có thể thừa cơ đoạt lại hầu tử, nhưng nếu Thiết Hài không cam lòng, sớm muộn gì cũng sẽ trộm đi hầu tử lần nữa.

Thiết Hài cúi người xem xét trong chốc lát, rồi tiện tay đặt thùng gỗ ở phía bên phải tảng đá, hai ray rung lên, đỡ lấy Minh Không đang nằm thẳng trên tảng đá đứng dậy, bốn chưởng chạm vào nhau, linh khí nhanh chóng rót vào, là hắn muốn cố gắng lấy linh khí bản thân chữa trị cho Minh Không.

Hắn vừa động thủ, Tả Đăng Phong lập tức cầm lấy rương gỗ lắc mình đi ra, chỉ là hắn không đưa cái rương gỗ trả lại cho Ngọc Phật mà đưa tận tay cho trụ trì Thiếu Lâm là Tính Không đại sư. Nếu như đưa trực tiếp cho Ngọc Phât, Thiết Hài sẽ vẫn còn nhớ đến, đưa Tính Không chuyển trả cho Ngọc Phật Thiết Hài không thể nói gì được.

“Cái tên ăn mày chết tiệt kia.” Thiết Hài thấy vậy liền cao giọng la lớn, rồi lại nhìn trụ trì hô to: “Sư thúc, đó là của tôi, không nên trả lại cho nàng,”

Tính Không cầm thùng gỗ mà liên tục than thở, người điên thì không có tư duy logic, mình đã tán đồng cái đúng thì không phân biệt người nhà, làm sao có thể nói ngược. Ngọc Phất thấy thế nhìn Tả Đăng Phong mỉm cười gật đầu, khen ngợi hắn xử lý thỏa đáng.

“Ngươi đừng có trốn” Thiết Hài giận dữ liếc nhìn Tả Đăng Phong rồi quay đầu chăm chú thúc dục linh khí chữa thương cho Minh Không.

Tả Đăng Phong ở bên cạnh nhíu mày quan sát, phát hiện tu vi Thiết Hài đích thực cao hơn Minh Không. Tu vi cao thâm không chỉ là chệnh lệch linh khí mà cả trình độ khống chế linh khí. Tẩy Tủy kinh đã được Thiết Hài luyện đến cảnh giới cao nhất, khống chế linh khí bản thân rất dễ dàng. Ban đầu chỉ đưa chút ít linh khí đẩy vào cơ thể Minh Không, cố gắng xua tan hàn khí trong cơ thể lão. Một lần thử không có kết quả, liền sau đó lập tức tăng một lượng lớn linh khí rót vào, trong lúc thúc dục linh khí cũng đồng thời chuẩn bị sẵn sàng để đưa linh khí quay về. Mục đích hắn làm vậy tự nhiên là lo lắng, sợ không để ý sẽ làm bị thương Minh Không.

Âm Dương Sinh Tử Quyết có năng lực cảm ứng đối với linh khí cực kì cường đại, cho nên Tả Đăng Phong có thể cảm nhận được đường đi linh khí của Thiết Hài. Tả Đăng Phong phát hiện, khi Thiết Hài thúc dục linh khí thì cũng đồng thời chuẩn bị sẵn sàng để rút linh khí về, thậm chí còn phân ra một đạo linh khí mạnh mẽ xuyên qua linh khí của Minh Không bị Huyền Âm chân khí làm ứ cản, tại phía trước quay ngược về bảo vệ kinh mạch của Minh Không. Hắn làm vậy là để phòng ngừa linh khí của chính mình đột nhiên đánh tan Huyền Âm chân khí nhưng lại làm thương hại kinh mạch Minh Không.

Lúc này, thậm chí Tả Đăng Phong lại hoài nghi: có phải Thiết Hài điên thật hay không, người điên sao lại có tư duy chặt chẽ kín đáo như thế. Bất quá khi hắn ngưng thần cảm nhận thì mới phát hiện, trong mười hai kinh mạch của Thiết Hài thì hai kinh mạch là Túc Quyết Âm Can Kinh và Thủ Quyết Âm Tâm Bao Kinh bị tắc nghẽn không thông. Ai cũng biết, khí tổn thương gan. Lúc trước Thiết Hài bị ủy khuất, khí giận quá độ, bởi vậy khiến gan bị tắc nghẽn, gan tắc nghẽn dẫn đến Tâm Kinh không thông, Tâm Kinh không thông sẽ che mờ thần trí, làm hắn xử lý mọi chuyện đều rất hồ đồ.

Nhưng người này đúng là kỳ tài luyện võ, dù thần trí bị hỗn loạn mà vẫn có thể dựa vào bản năng để chế ngự linh khí, quá trình hành khí rất có chừng mực. Điều khí giữ gìn cẩn trọng rất có lề lối, không chút lỗ mãng và vọng động.

“Đến cùng là loại công phu tà môn gì? Cho dù chữa trị mất ba năm cũng không xong.” Sau một nén thời gian, Thiết Hài uể oải thu hồi lại linh khí, để Linh Không nằm xuống rồi nắn cằm suy tư. Linh khí trong cơ thể Minh Không đầy tràn, nhưng đều bị đóng băng. Linh khí của Thiết Hài không phải là Thuần Dương, nên không cách nào hóa giải Huyền Âm chân khí. Tình huống như là ống nước bị đóng băng, dùng nhiệt độ bình thường, băng rất khó chảy ra, phương pháp nhanh nhất chính là dùng nhiệt độ cao để nước nóng lên làm băng tan chảy..

“Tôi trị được.” Tả Đăng Phong thấy thế lên tiếng. Mục đích đã đạt, phải mau chóng cứu sống Minh Không rồi rời đi.

“Hảo tiểu tử, ngươi không nói ta quên rồi, ngươi dám ăn trộm con hầu tử của ta?” Lúc này Thiết Hài mới nhớ tới Tả Đăng Phong lấy đi rương gỗ.

“Không thừa nhận trộm cửu nhi của ta, vậy ngươi cứ ở lại Thiếu Lâm tự mà từ từ chữa trị cho Minh Không đi.” Ngọc Phất thấy Thiết Hài lộ vẻ giận dữ, lo lắng hắn hạ thủ khi Tả Đăng Phong đang bị thương, nên lắc mình chắn trước người Tả Đăng Phong.

“Ta thừa nhận, ngươi mau cứu đi, ta không ở lại nơi đây đâu.” Thiết Hài vừa nghe, vẻ giận dữ đã biến thành sợ hãi. Lúc trước hắn phát hiện Thiếu Lâm tự có khói nên quay về xem xét, trên thực tế hắn không muốn quay về nơi đây, mấy năm diện bích đã để lại trong lòng hắn một bóng ma khổng lồ.

“Tính Không đại sư, Minh Tịnh đại sư là đệ tử Thiếu Lâm tự, người nói một câu đi.” Tả Đăng Phong quay đầu nhìn trụ trì Thiếu Lâm tự, người điên nói chuyện không tính, phải để cho trụ trì thiếu lâm lên tiếng mới được.

“A Di Đà Phật, Minh Tịnh làm việc lỗ mãng, hôm nay vật quy nguyên chủ.” Trụ trì đưa thùng gỗ về phía Ngọc Phật, Ngọc Phật thấy thế tiến lên nhận lấy thùng gỗ, vừa mở ra, hầu tử lập tức nhảy lên vai nàng.

“Đợi chút…” Thiết Hài vừa thấy vội vàng lướt đến gần.

“Minh Tịnh, ngươi còn đoạt con hầu tử của vị nữ thí chủ này, thì đừng có tiếp tục làm đệ tử Thiếu Lâm.” Tính Không giận dữ nói. Nếu như không phải Thiết Hài hồ đồ, thì ba vị thủ tọa Thiếu Lâm cũng không bị người đả thương, mà thủ tọa La Hán đường và Đạt Ma viện cũng đều bị thua trong một chiêu, nếu bị lan truyền ra ngoài, danh dự Thiếu Lâm có thể hoàn toàn bị hủy.

“A Di Đà Phật, sư thúc đừng hiểu lầm, ta còn chút đồ ăn ở đây, đưa cho hầu tử ăn.” Thiết Hài nghe vậy lập tức giải thích. Hắn lấy tay sờ sờ móc móc trong ngực lấy ra một cái đầu dê, liếc nhìn không thấy ai phát hiện vội vàng nhét trở về trong ngực, rồi mới móc ra một quả táo đưa cho tiểu hầu tử đang ở trên vai Ngọc Phật.

Lúc này là mùa hè, táo vẫn chưa chín, quả táo năm ngoái còn sót đến bây giờ rất khó tìm, nên có thể thấy Thiết Hài thật sự rất thích con khỉ này. Nhưng mà con khỉ lại không thích hắn, chỉ nhìn hắn nhe răng trợn mắt chứ không đón lấy quả táo. Dù Thiết Hài thích nó, nhưng cũng không chiếu cố nó, mấy ngày qua nó như là chịu tội, suốt ngày nằm trong thùng gỗ khiến nó muốn phát điên.

Thiết Hài vẫn đưa tay ra, hầu tử thì không chịu tiếp nhận, cuối cùng Ngọc Phật thấy hắn đáng thương nên bảo hầu tử đón lấy. Lúc này Thiết Hài mới thu tay lại, đi đến bên cạnh ngồi chồm hổm xuống nhìn theo con khỉ.

“Ngọc chân nhân, cô đi sớm đi, tôi phải cứu trị cho Minh Không đại sư.” Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phật nói.

“Không gấp, tôi chờ cậu.” Ngọc Phật đưa tay vuốt ve đầu tiểu hầu tử, như vừa gặp lại bạn cũ.

“Cứu nhanh, cứu không được thì không được đi.” Thiết Hài lúc này mới nhớ đến chính sự còn chưa làm.

“Tìm một gian phòng yên tĩnh, lúc tôi cứu người không thể có người ở đó.” Tả Đăng Phong gật đầu nói. Hắn không muốn để cho quá nhiều người biết bí mật của Huyền Âm thủ, càng không muốn để cho Thiết Hài phát hiện, người điên có lòng hiếu ký rất nặng, cần phải đề phòng hắn.

Chúng tăng vừa nghe, lập tức đưa Minh Không vào chùa, Tả Đăng Phong cũng không tiến vào nội đường, ở ngay tại cửa phòng cứu trị Minh Không. Tháo Huyền Âm thủ ra khỏi tay, âm dương trong cơ thể lập tức mất cân bằng, hai mắt lập tức nổi đầy tơ máu, da thịt bành trướng muốn nứt ra. Lúc này Tả Đăng Phong không khỏi cảm thấy bi thương, mọi người đều cảm thán hắn chỉ trong vòng một năm tiến bộ thần tốc, một chiêu đóng băng thủ tọa Đạt Ma viện, nhưng không ai biết hắn vận dụng sai phương pháp hành khí, nếu như mất đi Huyền Âm thủ, thì chỉ cần một lát sau hắn sẽ bị bong da nứt thịt mà chết.

Tháo bao tay xuống, Tả Đăng Phong cũng không lập tức động thủ mà chờ âm khí trong cơ thể hầu như bị dương khí thôn phệ không còn, mới phóng xuất linh khí hóa giải Huyền Âm chân khí trong cơ thể Minh Không.

“Ngọc chân nhân, sau này gặp lại.” Tả Đăng Phong đi ra cửa chùa nói với Ngọc Phật, hắn đợi đến khi Minh Không thở được mới đi ra nơi này.

“Không vội, tôi chờ thương thế cậu khỏi hẳn rồi mới đi.” Nàng tự nhiên nhìn ra Tả Đăng Phong chẳng những bị thương trong người mà linh khí trong cơ thể cũng đã tiêu hao hết.

“Tôi không sao đâu.” Tả Đăng Phong lắc đầu nói, sự tình đã xong, hắn không muốn cùng Ngọc Phật tiếp xúc quá nhiều.

“Đừng nói nữa, đi thôi.” Ngọc Phật dứt khoát lắc đầu, tiến lên đỡ lấy Tả Đăng Phong.

“Không có chuyện gì đâu, để tôi tự đi.” Tả Đăng Phong lướt ngang ra ba bước, kéo dài khoảng cách rồi đi xuống núi.

Ngọc Phật nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Tả Đăng Phong, sau một lát rồi đi theo.

Thiết Hài nhìn chằm chằm vào con tiểu hầu tử trên vai Ngọc Phật, do dự hồi lâu cũng vội vàng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.