Tàn Bào

Chương 294: Q.4 - Chương 294: Làm trò hề




Đứng ở cửa Phong Nguyệt Lâu có khá nhiều Diêu tỉ, đa số chỉ chừng hai bốn hai lăm tuổi, người lớn nhất cũng chỉ 27-28, nhưng họ lão luyện hơn hẳn những cô gái cùng tuổi, khóe mắt đã có những nếp nhăn nhỏ, dù đánh phấn son dày cộm cũng không che đi được, họ không xinh đẹp, nhưng các cô bạo dạn, con gái đàng hoàng không dám ăn mặc lộ liễu như các cô, không dám có những cử chỉ khêu gợi, phóng túng như các cô.

Tả Đăng Phong đi thẳng tới cửa, các Diêu tỉ đều khinh bỉ hắn, nhưng không ai cản đường hắn, cũng không nói khó nghe, những người đàn bà quen với gió trăng đều có kiến thức rộng rãi, không vô duyên vô cớ đắc tội với người khác.

"Cút ngay, mắt chó mày mù hả, đây không phải là chỗ mày được tới!" Thế nhưng hai người đàn ông vạm vỡ ngay sau cửa đã cản đường hắn, những chỗ thế này đều có người bảo vệ, để phòng ngừa khách làng chơi say rượu làm ồn ào và ăn quịt.

Tả Đăng Phong nhướng mày nhìn họ, nhưng hắn không ra tay, mà móc trong ngực một tờ một ngàn lượng kim phiếu đưa cho một trong hai người.

"Ê, có tiền, tới coi coi, thật hay giả." Người kia trở tay kéo một người dẫn khách lại, đưa tờ kim phiếu đưa cho hắn, những người dẫn khách đều tuổi không lớn, nhưng đã quen khom lưng, không đứng thẳng lên được.

"Đại gia xin mời." Người dẫn khách nhìn vào kim phiếu, mắt sáng lên, một ngàn lượng hoàng kim là khái niệm gì, tương đương ba vạn đồng bạc trắng đó.

"Kêu hết các cô nương không tiếp khách tới đây, đóng cửa lại, tôi chọn nhiều." Tả Đăng Phong cất bước đi vào.

"Tài thần lâm môn!" Người dẫn khách hét to.

Họ dùng ám hiệu với nhau. Tiếng hô vừa xong, các Diêu tỉ trên lầu một đã phần phật xuất hiện hết trên lan can, hai người giữ cửa đóng cửa lại.

"Có tiền, mày đi đi, để chỗ này cho tao." Tú bà cỡ bốn mươi cầm tờ kim phiếu trong tay người dẫn khách trả lại cho Tả Đăng Phong.

"Quý khách thực là lạ mắt, chắc là lần đầu tới đây đúng không." Tú bà bắt chuyện làm quen, những người này đều không phải người ngu, mà còn thông minh hơn những người buôn bán nhỏ bình thường, tú bà ngắm từ Tả Đăng Phong từ trên xuống dưới, xem hắn có mang theo súng hay không.

"Mới từ trong núi ra, gọi hết các cô nương ra đây, tôi chọn nhiều." Tả Đăng Phong gật đầu cười.

Tú bà tử thấy Tả Đăng Phong nét mặt vui vẻ dáng người đơn bạc, nên cũng buông lỏng cảnh giác, gọi to các Diêu tỉ không tiếp khách tới lầu một chờ chọn lựa.

Phong Nguyện Lâu có cấu trúc dạng sân vườn, từ lầu một có thể nhìn thấy rõ lầu hai và lầu ba, lầu một là chỗ để ăn uống, lầu hai lầu ba mới là nơi tiếp khách, Tả Đăng Phong ngẩng đầu lên nhìn, thấy có năm phòng đã đóng cửa.

Một lát sau, tất cả các Diêu tỉ không tiếp khách đều xuống lầu một chào Tả Đăng Phong, các cô không như ong vỡ tổ nhào tới dính lên người hắn, mà chỉ chào hắn vạn phúc.

Diêu tỉ sắp thành ba hàng, hai mươi mấy người, nhan sắc khác nhau, nhưng chỉ bình thường, có người bình tĩnh, có người giả bộ ngượng ngùng, làm như mình còn thanh khiết, có người xoa ngực uốn mông, tạo bộ dáng phong tao, cũng có người ra vẻ thanh cao lãnh ngạo, mắt chỉ nhìn ngang không thèm liếc ai.

"Đã hết chưa? Còn ai nữa không?" Tả Đăng Phong móc một thỏi vàng nhỏ đưa cho tú bà.

"Cậu không vừa mắt ai sao?" Tú bà nhận ngay lấy vàng, nhân cơ hội sờ lên tay hắn, tú bà tử đều là xuất thân từ Diêu tỉ, nên khi cần cũng tự mình ra trận.

"Có chứ, cô, cô, cô." Tả Đăng Phong tiện tay chỉ ba Diêu tỉ.

Ba người được chọn cười ngọt ngào, những người còn lại ghen tỵ chuẩn bị rời đi.

"Có ba thỏi vàng này, cho các cô đấy." Tả Đăng Phong rút ba thỏi vàng xoay xoay trong bàn tay trái.

Các Diêu tỉ lập tức vây quanh tới, cả tú bà cũng tham gia.

Cảm giác bị một đám đàn bà vây vào giữa rất quái dị, những đàn bà này ai cũng bôi phấn son dầy cộp, người sực nức mùi hương, phấn son không có khả năng phân biệt, dù ai bôi lên người thì cũng tỏa mùi thơm, đàn ông đều thích những loại mùi này.

Tả Đăng Phong xuất thủ, hắn không sờ không bắt, mà tay phải quay một vòng, phát ra Huyền Âm chân khí, các Diêu tỉ đều quây xung quanh hắn, rất thuận tiện cho hắn ra tay, Huyền Âm chân khí vẽ một vòng, Tả Đăng Phong đóng băng cả hai người giữ cửa còn đang kinh ngạc, vì sợ thi thể quá cứng ngắc, hắn chỉ phát ra ba thành Huyền Âm chân khí, những người này đều không có linh khí tu vi, nên ba thành linh khí cũng không chịu nổi.

"Kiếp sau nên làm một người đàn ông đường đường chính chính." Tả Đăng Phong vọt tới đập cho người dẫn khách đang định hét lên một quyền.

Các Diêu tỉ bị đóng băng ngã xuống đất, Tả Đăng Phong đi lên lầu hai, giờ này bên ngoài người xe ồn ào ầm ĩ, trong kỹ viện lại không có tiếng vang, nên những người trong phòng đều không biết gì.

Khẽ vận linh khí đẩy cửa gian phòng thứ nhất, cảnh trước mắt làm Tả Đăng Phong cau mặt, trong phòng một ông già sáu bảy mươi tuổi, chỉ mặc áo khoác ngoài, ra vẻ đang đọc sách, cầm một quyển sách cho một Diêu tỉ trẻ măng đọc bài, Diêu tỉ không mặc quần, ngồi trên dương vật của ông già.

"Cậu là ai hả?" Tả Đăng Phong xuất hiện làm ông già hốt hoảng, nhưng cô kỹ nữ thì đã quen, nên thản nhiên.

"Khổng phu tử." Tả Đăng Phong đi vào, đông cứng ông già, đàn ông càng lớn tuổi càng thích đàn bà nhỏ tuổi, công phá đàn bà càng trẻ thì họ càng thỏa mãn tâm lý chiếm hữu, tuổi càng ngày càng lớn, thời gian còn lại không nhiều, chiếm được một người là có lời một người.

Tả Đăng Phong không đông cứng tiểu Diêu tỉ, mà hứng thú quan sát phản ứng của cô, nếu tiểu Diêu tỉ hạ giọng cầu xin, hắn sẽ để cho cô sống, đáng tiếc cô lại hít sâu, há miệng định hét, Tả Đăng Phong ghét nhất là loại đàn bà bệnh tâm thần suốt ngày la hét, nên lập tức đóng băng cô.

Tả Đăng Phong ném hai người xuống tầng dưới, hắn ném cô gái trước, ném ông già sau, thoáng nhìn dương vật hơn một tấc bị đông cứng của ông ta, Tả Đăng Phong nhịn không được bật cười, lão già kia cả đời chắc chưa bao giờ được cứng như vậy.

Tả Đăng Phong sang căn phòng thứ hai, đẩy cửa, cảnh trong phòng làm hắn cực kỳ kinh ngạc, lập tức đóng băng cả hai, ném xuống dưới, có một số việc hắn không thể nào chấp nhận được.

Tả Đăng Phong không còn muốn vào căn phòng thứ ba, giống như lời hắn đã từng nói với Ngọc Phất, có đôi khi kiến thức rộng rãi lại không phải chuyện tốt, mấy trò hề này hắn không bao giờ quên được, dù muốn quên cũng không có cách quên.

Nhưng phải giết hết người trong kỹ viện mới có thể không để lộ thanh âm, nên Tả Đăng Phong đành phải đi vào gian phòng thứ ba. Lần này hắn không buồn nhìn, nhắm mắt lại vọt tới bên giường phát ra Huyền Âm chân khí, mở mắt mới thấy trên giường không có ai, quay đầu lại mới thấy hai người kia đang ngồi bên bàn, Tả Đăng Phong cũng lười chẳng buồn xem hai người ngồi bên bàn làm gì, tung một cước đá chết.

Trong căn phòng thứ tư hai người đang ngồi uống rượu, nhưng thứ làm cho Tả Đăng Phong kích thích, là cái tên kia uống bằng chai, không phải chén.

"Con mẹ nó mày không sợ bẩn hả! " Tả Đăng Phong xông tới tát cho đối phương một cái, hắn tuy không dùng Huyền Âm chân khí nhưng dùng linh khí, một cái tát đánh vẹo đầu đối phương đi, người đàn bà kia hét lên một tiếng chạy ra, Tả Đăng Phong đuổi theo, đạp một phát chết tươi. Con người ai cũng có hai mặt thiện ác, một cô gái tốt dù có bị đàn ông dùng để tìm vui cũng có thể làm khơi lên tình cảm thực sự, nhưng một người đàn bà chỉ muốn khơi gợi sự thèm thuồng của đàn ông thì hoàn toàn khác, đến lúc này Tả Đăng Phong đã triệt để hiểu vì sao cổ nhân lại nói "Vạn ác dâm cầm đầu", đó là vì túng dục quá độ sẽ làm lòng người dần dần vặn vẹo, nhân tính dần bị tiêu vong.

Người đàn bà thét lên làm cho người trong phòng cuối cùng cảnh giác, một người đàn ông cao lớn thô kệch mặc quần cộc chạy ra, Tả Đăng Phong nghiêng người lướt lên lầu ba đánh ngã, xoay người nhìn lại gian phòng, thấy giữa phòng có một người đàn bà tóc dài xõa vai, đánh son vẽ lông mày, nhưng nhìn kỹ lại, mới nhận ra đó là đàn ông.

Tả Đăng Phong toàn thân nổi da gà lập tức trở lại, giật cửa ra vào đập cho tên kia một phát chết tươi, cái xác này hắn không ném xuống lầu, sợ Ngọc Phất ghê tởm.

Làm xong, Tả Đăng Phong chạy ra khỏi kỹ viện.

"Xong rồi, tới phiên chị." Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phất .

"Sao mặt cậu khó coi thế?" Ngọc Phất ngắm nghía.

"Ba mươi đủ chưa, đủ rồi tôi không giết nữa." Tả Đăng Phong lắc đầu , hắn nhẫn nại đã tới cực hạn, giết hai kỹ viện nữa chắc hắn nôn ra hết chén mì mới ăn lúc chiều.

"Vậy là đủ rồi." Ngọc Phất đưa túi hạt dưa cho Tả Đăng Phong, lướt vào kỹ viện, đóng cửa lại.

Tả Đăng Phong ném túi hạt dưa đi, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, hít sâu một hơi. Trời cao mênh mông, trăng sáng sao dày, không khí tinh khiết, Tả Đăng Phong cố ép mình phải bình tĩnh, không để cho tâm tình quá xấu.

Nửa nén hương sau Ngọc Phất quay về, sắc mặt rất khó xem.

Tả Đăng Phong thấy Ngọc Phất trở về, ngẩng đầu nhìn sang kỹ viện, Diêu tỉ và khách làng chơi đều xuất hiện ở cử, hai tay thả xuống sát người, thần sắc mờ mịt, tóc tai rối tung , nhảy tới trước.

"Chúng có cắn người không?" Tả Đăng Phong hỏi, hắn chỉ muốn hù dọa người chứ không phải giết người, dọa chạy là được, cắn chết người không phải mục đích của hắn.

"Chắc chắn là có, nhưng chúng không có thi độc, không chủ động truy đuổi người ta." Ngọc Phất gật đầu.

"Vậy đi thôi, tìm một chỗ trốn chờ xem cuộc vui..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.