Tả Đăng Phong vẫn tưởng bên trong trận pháp không có nhân loại, nhưng rõ ràng nghe thấy tiếng Thiết Hài đang nói chuyện với người ta, chẳng lẽ suy đoán trước đã sai?
Tả Đăng Phong và Ngọc Phất nhìn nhau rồi tăng tốc, chợt tiếng Thiết Hài kinh hô, sau đó là tiếng động vật kêu rên, chắc là Thiết Hài đã ra tay công kích nó.
"A Di Đà Phật, mau tới xem, cái gì đây?" Thiết Hài hô lớn với Ngọc Phất và Tả Đăng Phong. Hai người vội chạy tới, cả hai nhíu mày, một cô gái toàn thân không một mảnh vải nằm sấp dưới đất không nhúc nhích.
"Sao ông lại giết cô ấy?" Tả Đăng Phong quay sang nhìn Thiết Hài.
"Đừng đụng vào nó, nó không phải là người." Thiết Hài không trả lời Tả Đăng Phong, mà to tiếng cản Ngọc Phất đang bước tới chỗ cô gái kia, nhưng lãohô chậm, Ngọc Phất đã nâng cô gái kia dậy, nhưng rồi Ngọc Phất cau mày lùi về sau hơn trượng.
Mắt con người thường nhìn theo vật di động, nên Tả Đăng Phong nhìn theo Ngọc Phất lùi xong mới chuyển mắt sang cô gái, chỉ nhìn một cái liền hít sâu một hơi, lùi lại ba bước.
Thiết Hài nói đúng, thứ này tuy có bóng lưng giống người, nhưng nó không phải là người, đầu của nó tuy tương tự nhân loại, nhưng vị trí con mắt không đúng, người bình thường con mắt ở phía trước mặt, mà mắt nó lại chếch ra hai bên. Cái mũi rất lớn, to như mũi heo, miệng lồi hẳn ra, môi vắt cong ra ngoài, răng lộ hết cả ra ngoài, đa số là răng nanh sắc nhọn, không có lỗ tai, ở chỗ lẽ ra là lỗ tai chỉ có hai cái lỗ.
Nó không mặc quần áo, trước ngực có bốn nhũ hoa, hai cái ở vị trí giống như người thường, giữa ngực và bụng có thêm hai cái nữa, cơ thể có bảy phần tương tự giống người, chỉ khác ở chỗ hai cánh tay dài hơn tay người một chút, giữa hai cánh tay có màng thịt, hình dạng giống tay khỉ, tay phải còn đang nắm nửa con chuột đồng đang ăn dở.
"Thứ này rốt cuộc là lang hay là người?" Thiết Hài phản ứng trước tiến, bước tới đá đá con vật quái dị, nó đã bị lão dùng nội công đánh chết.
Tả Đăng Phong lắc đầu, thứ này rất có thể là một nhân loại biến dị.
"Tầm nhìn của nó cơ hồ không có góc chết, lỗ tai nhỏ như vậy chứng tỏ thính giác đã thoái hóa, mũi lớn chắc chắn khứu giác linh mẫn, miệng lồi ra ngoài cho thấy nó là loại ăn thịt, giữa hai tay có màng thịt cho thấy nó có thể bay trong cự ly ngắn." Ngọc Phất lấy lại tinh thần, đến ngồi xổm xuống đánh giá con quái vật.
"Thôi, hai người cứ từ từ mà xem, tôi đi trước." Thiết Hài một chiêu giết chết quái vật, vô cùng tự tin, cộng thêm người điên vốn gan lớn, nên tiếp tục lao về phía trước. Tả Đăng Phong và Ngọc Phất liếc nhau, cũng không cản, có lão ở đây, có mấy lời không tiện nói.
"Căn cứ hình thể của nó, rất có thể là một cự nhân biến dị cái." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Người Sao lại có thể biến thành cái dạng này, để tôi thử xem." Ngọc Phất móc ra một lá bùa vàng áp lên trán quái vật, miệng niệm chú ngữ "Tam hồn đã về với cát bụi, bảy phách dừng lại ở dương gian, nơi này không phải cố thổ, đứng dậy về nơi cần về, Thái Thượng Lão Quân nghe lời ta, nâng!"
Đuổi thi là pháp thuật cơ bản của phái Thần Châu, tu vi Ngọc Phất không thấp hơn chưởng giáo sư huynh, muốn đuổi thi không khó, chú ngữ niệm xong, thi thể kịch liệt run rẩy, nhưng không đứng lên.
"Nâng!" Ngọc Phất nghi hoặc, ngượng ngùng quát một tiếng, phóng linh khí cố nâng thi thể lên, nhưng nó vẫn không đứng.
"Cậu nói đúng, là người, nhưng thất khiếu không được đầy đủ." Ngọc Phất thử mấy lần, rồi dừng lại.
"Sinh đẻ cận huyết không thể làm hình thể nhỏ đi." Tả Đăng Phong lắc đầu . Con quái vật này cao không quá một thước bảy, theo lý thuyết nếu là Cự nhân thân thì phải cao hai thước năm đến ba thước mới đúng.
"Quái nhân này còn chưa trưởng thành, vẫn còn nhỏ." Ngọc Phất uốn nắn.
"Sao người biết?" Tả Đăng Phong nghi hoặc.
"Nhìn ngực nó đi, không có dấu vết của việc nuôi con" mặt Ngọc Phất ửng hồng, "Nhìn chỗ đó nữa, cũng không có dấu hiệu đã phát dục."
Tả Đăng Phong đương nhiên biết “chỗ đó” trong lời Ngọc Phất là ở đâu, dù con vật như lang này không còn nhiều chỗ giống người, nhưng thân thể vẫn khá tương tự con người, Tả Đăng Phong vốn không để ý, bây giờ Ngọc Phất nhắc nhở mới thấy hạ thân của quái vật không có lông mu.
"Là một đứa bé con, hèn gì Thiết Hài có thể một chưởng đánh chết." Tả Đăng Phong thở ra.
"Nó có hai cặp vú, chứng tỏ năng lực của nó mạnh hơn con người, số lượng quái vật này chắc chắn không ít." Ngọc Phất nhíu mày.
"Tôi vẫn nghĩ Khương Tử Nha là có ý xấu, bây giờ mới hiểu Khương Tử Nha đã sớm dự liệu được sẽ có một ngày như vầy, hắn bày trận không phải là để bảo vệ người nơi này, mà là để hại họ." Tả Đăng Phong trịnh trọng lắc đầu.
"Sao lại nói như vậy?" Ngọc Phất ngạc nhiên.
"Nếu ông ấy chỉ muốn bảo vệ người nước Lô thì chỉ cần bày một trận pháp là đủ, nhưng biên giới khu Thần Nông này lại có thêm một trận pháp ẩn hình, rất hữu hiệu với động vật, ngăn cản không cho động vật ra ngoài. Điều này chứng tỏ Khương Tử Nha sau khi bày trận đã dự liệu đến việc những người này sinh đẻ cận huyết sẽ biến thành quái vật, quái vật đương nhiên không được coi là người, nên hắn mới làm thêm một trận pháp ngăn cản động vật ra ngoài, để phòng ngừa vạn nhất có người phá được trận pháp bên trong này, khiến quái vật chạy thoát ra ngoài." Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Ông ấy thật là cẩn thận." Ngọc Phất gật đầu, đồng ý với phân tích của Tả Đăng Phong.
"Không tốt, Thiết Hài không biết quái vật ông ấy đánh chết chỉ là một đứa bé, nhất định sẽ khinh địch, phải mau gọi ông ấy về." Tả Đăng Phong giật mình.
Tả Đăng Phong muốn gọi Thiết Hài về, nhưng chưa chờ hắn gọi, Thiết Hài đã chạy về, nét mặt đầy hoảng sợ, chỉ về phía sau: "Chết rồi, cả một đám đông đang tới! "
Thật ra không cần hắn nói, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất cũng đã thấy xa xa trong rừng cây có một đám cự nhân giống sói to lớn đang xông đến, bộ dáng giống con quái vật vừa bị giết, chỉ khác là đầu to hơn gấp đôi, chạy bằng tứ chi, vừa chạy vừa phẫn nộ gào thét, dù ba người đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi ngây người, vì số lượng Cự nhân quá nhiều, rậm rạp đông đúc, đầy khắp núi đồi.
"Ông tấn công chúng?" Tả Đăng Phong bất mãn nhìn Thiết Hài.
"A Di Đà Phật, tôi chẳng làm cái gì cả." Thiết Hài chỉ trời thề thốt.
"Đám Cự nhân này khứu giác linh mẫn, không thể trách Minh Tịnh Đại Sư." Ngọc Phất khoát tay .
Tả Đăng Phong bỏ thùng gỗ xuống, lấy lựu đạn ra, tháo chốt, ném thẳng về phía trước. Hắn có linh khí, lựu đạn ném ra rất xa, rơi trúng vào đám cự nhân, nổ tung, tiếng vang rung trời, bụi đất tung bay.
Tả Đăng Phong ném không ngừng, hắn hiểu bây giờ không thể lui về phía sau, nhất thiết phải làm giảm nhuệ khí của đối phương, khiến chúng sinh ra tâm lý sợ hãi họ, nếu chạy trốn, đối phương sẽ cho rằng họ mềm yếu, có thể khi dễ. Hôm nay nếu chạy, thì từ nay về sau lúc nào cũng phải chạy.
Ngọc Phất và Thiết Hài vội góp tay giúp hắn ném, Tả Đăng Phong sợ Thiết Hài không biết rút chốt, ghé mắt qua dòm, không ngờ Thiết Hài làm rất thuần thục, ném vô cùng chính xác. Người điên không giống người ngốc, người điên tuy làm việc bừa bãi, nhưng chỉ số thông minh lại không chút vấn đề.
Có Ngọc Phất và Thiết Hài hỗ trợ, Tả Đăng Phong không vứt nữa, mà đứng quan sát phản ứng của cự nhân. Chúng chưa từng gặp vũ khí nổ mạnh như thế này, lại nổ liên tục khiến chúng cực kỳ bối rối, nhưng bản tính hung tàn vẫn thúc đẩy chúng xông về phía trước, chúng không có cảm giác với âm thanh, lựu đạn cũng không thể giết chúng chết hẳn, nổ mạnh liên tục như vậy mà không xuất hiện một cái xác nào, chứng tỏ cốt cách của chúng thực sự khác biệt với người thường.
Ngoài ra, Tả Đăng Phong còn phát hiện cả bọn đều là giống đực, dưới nách không có màng thịt, chứng tỏ sinh đẻ cận huyết làm xảy ra biến đổi, phân thành hai loại, con đực cường tráng, con cái có thể bay.
"Xông lên." Quan sát một lúc, Tả Đăng Phong nắm thùng gỗ xông về phía trước, tình thế trước mắt sẽ quyết định phe nào là cường giả, đám cự lang biến dị này chỉ số thông minh không cao, chỉ cần lần này đánh chúng nó phải chạy, thì tất chúng sẽ sinh ra tâm lý e ngại ba người, giống như bầy sói tranh đoạt đầu lang, chỉ cần xác định địa vị cường giả, con yếu sẽ không dám tùy tiện khiêu chiến nữa.
Quả nhiên, cự nhân thấy ba người chủ động vọt tới, liền hạ tốc độ, Tả Đăng Phong lại ném thêm lựu đạn, dù có dùng hết lựu đạn cũng phải làm, bắt chúng phải bỏ chạy, nếu không sau này sẽ luôn bị truy đuổi.
Đến khi lựu đạn chỉ còn ba quả, thì cự nhân rốt cục cũng bắt đầu lui lại. Ba người thấy thế bèn đuổi theo không bỏ, tuy cự nhân tuy cực kỳ cao lớn, khí lực cực mạnh, nhưng đối với mấy người Tả Đăng Phong giết bọn chúng cũng không khó, vì đã biết xương chúng chắc chắn, nên ba người chuyên công kích vào đầu chúng. Tả Đăng Phong trở thành chủ lực, Huyền Âm chân khí giết cự nhân dễ dàng hơn Dịch Cân kinh của Thiết Hài và phất trần tơ vàng của Ngọc Phất.
Tả Đăng Phong và Ngọc Phất nhận ra cự nhân đã bắt đầu thấy sợ, họ cần phải khiến cho tâm lý sợ hãi này tăng thêm, nên một mực đuổi theo, trắng trợn giết chóc, cự nhân càng sợ thì càng tốt, đây chính là hiệu quả mấy người Tả Đăng Phong mong muốn, không thể để cho chúng nó nghĩ ra, nếu không vô cùng phiền toái tựu đại, cự nhân đầy khắp núi đồi, nếu tất cả đều xông tới, thì ba người không thể nào địch lại.
Phần lớn cự nhân đều cao hơn ba thước, nặng ít nhất năm trăm cân, lúc bỏ chạy cũng rất hùng dũng, trong ba người Thiết Hài cao nhất, cũng chỉ một mét tám, cảnh tượng ba người đuổi theo một đám cự nhân vừa to vừa đông gấp trăm lần trông rất quái dị, nhưng ba người không hề có cảm giác thành tựu mấy, điều họ cần phải làm là khiến đám cự nhân sợ họ, sợ từ trong xương, hễ nhìn thấy họ là phải quay đầu mà chạy.