Tàn Bào

Chương 32: Q.1 - Chương 32: Lãnh huyết y nguyên




Trịnh què đã từng để lại cho Tả Đăng Phong một gói thuốc bột cầm máu khi hắn trọng thương, nên Tả Đăng Phong phải cứu hắn.

Tả Đăng Phong từ nóc nhà nhảy xuống, chạy rất nhanh vào trong ngõ, vừa chạy hắn vừa đeo vật điều khiển linh khí vào tay phải, nhắm chuẩn mục tiêu, xuất quyền. Xuất quyền xong, Tả Đăng Phong lập tức lùi lại sau tránh né, hắn không ngờ một quyền kia lại khiến quỷ tử nát óc tung tóe.

Vì Tả Đăng Phong lùi lại kịp, trên áo choàng không dính óc và máu tươi, dù vậy hắn nghĩ lại vẫn còn sợ, áo choàng này là Vu Tâm Ngữ để lại cho hắn, hắn không muốn máu chó của quỷ tử làm dơ bẩn.

Tuy trước đây Tả Đăng Phong đã từng thử làm đạo pháp, nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng đạo thuật tấn công người khác, không khống chế được sức lực của mình, một quyền này rõ ràng dùng lực quá mạnh.

“Ông là ai?” Trịnh què hoảng sợ nhìn Tả Đăng Phong, hắn không nhận ra Tả Đăng Phong. Năm tháng trước, Tả Đăng Phong còn là một thanh niên oai hùng hiên ngang, còn bây giờ Tả Đăng Phong quần áo rách nát, tóc dài che mặt, nhìn giống hệt một gã ăn mày.

Tả Đăng Phong nghe vậy cũng không mở miệng, mà nhìn người phụ nữ bên cạnh Trịnh què. Người phụ nữ này là vợ hai của Trịnh què, tuổi không lớn, có chút nhan sắc, quỷ tử sở dĩ truy đuổi theo Trịnh què chính là vì người đàn bà này.

Trịnh què thấy vậy liền lôi vợ liên tục lùi về sau. Tả Đăng Phong đang do dự không biết có nên nói tên mình ra không, thì sau lưng vang lên tiếng kêu của Thập Tam, rồi vọng lại mấy tiếng “ách, ách”, Tả Đăng Phong không cần quay đầu lại cũng biết Thập Tam vừa giết chết một tên quỷ tử đang cố gắng tới gần.

“Tôi nhận ra con mèo của cậu rồi, tôi còn từng tặng thuốc cho cậu, tôi biết cậu là ai.” Trịnh què sợ hãi quá, nói năng lộn xộn.

“Tôi là tới cứu ông.” Tả Đăng Phong tới trước mặt Trịnh què, kẹp hắn vào nách rồi xoay người chạy nhanh.

“Vợ tôi, vợ tôi, xin cậu cứu vợ tôi!” Trịnh què thấy Tả Đăng Phong chỉ mang có một mình mình đi, vội mở miệng cầu khẩn.

Tả Đăng Phong không đáp cũng không dừng bước. Nếu hồi ấy Trịnh què thực hết lòng cứu hắn, hôm nay hắn nhất định sẽ cứu cả người nhà của lão, nhưng Trịnh què đã không làm vậy, một gói bột thuốc cầm máu chỉ có thể đổi tính mạng của một mình lão mà thôi.

“Xin cậu hãy cứu vợ tôi đi, tôi van cậu, cậu muốn gì tôi cũng đưa.” Trịnh què thấy Tả Đăng Phong không dừng bước, lại cố gắng van nài.

Tả Đăng Phong vẫn không trả lời, nâng chân hất văng tên quỷ tử chắn ngay đầu ngõ, kẹp chặt Trịnh què chạy ra khỏi thôn, hướng về phía ngọn núi hướng đông bắc. Trịnh què van xin, nhưng Tả Đăng Phong không hề mềm lòng, quay lại chính là mạo hiểm thêm một lần, vợ của Trịnh què không đáng để hắn phải làm như vậy.

“Đừng có nói với ai là tôi cứu ông.” Đến chỗ an toàn, Tả Đăng Phong để Trịnh què xuống, xoay người cùng Thập Tam quay về đạo quan. Trịnh què hắn đã cứu, hai người huề nhau, Trịnh què có quay lại thôn cứu vợ hay không, Tả Đăng Phong không quan tâm.

“Cầu xin cậu, cứu vợ tôi với, không có bà ấy tôi không sống nổi, tôi cho cậu tiền, hết số tiền này cho cậu.” Trịnh què thấy Tả Đăng Phong đi, vội chạy theo móc hết tiền trong túi ra, có đồng đại dương, có cả tiền xu.

Tả Đăng Phong khinh bỉ liếc Trịnh què, nếu Trịnh què thực sự là không có vợ không sống nổi, thì đã sớm không màng nguy hiểm chạy về thôn, cần gì phải ở đây cầu khẩn hắn.

Tả Đăng Phong nghĩ vậy nhưng không nói ra miệng, chỉ thu hồi ánh mắt, rồi bỏ đi mà thôi.

“Tôi van xin cậu, xin cậu cứu bà ấy, bọn quỷ tử sẽ làm nhục bà ấy, cậu không thể thấy chết mà không cứu.” Trịnh què thấy tình thế cấp bách vội chạy tới trước mặt Tả Đăng Phong, quỳ xuống dập đầu.

“Các người có thể thấy chết mà không cứu được, sao tôi lại không thể?” Tả Đăng Phong quay đầu nhìn thoáng qua thôn trang, trong thôn vang lên tiếng súng, mỗi một tiếng súng là một sinh mạng.

“Bởi vì, bởi vì, bởi vì hôm ấy tôi đã nắn lại cằm cho cậu.” Trịnh què trong lúc bối rối chợt nhớ ra một chi tiết.

Tả Đăng Phong nhíu mày, Trịnh què nói đúng, đúng là hôm đó lão đã nắn lại hàm cho hắn.

“Ở đây chờ tôi, tôi quay về ngay.” Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ rồi xoay người chạy về thôn, Thập Tam theo sát phía sau.

Trở lại thôn, trên đường cái không còn ai, tiếng súng đã bị tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ thay thế. Tả Đăng Phong đi lại chỗ cũ, nhưng không thấy vợ của Trịnh què nữa.

Cả thôn trang có hơn một trăm gia đình, nghĩa là hơn một trăm cái nhà, biết tìm cái nhà nào?

“Thập Tam, mày có thể tìm theo mùi của mụ kia không?” Tả Đăng Phong quay đầu hỏi Thập Tam.

Thập Tam quay đầu chạy về một hướng, Tả Đăng Phong vội chạy theo, kết quả thấy Thập Tam leo lên cây lớn nhất đầu thôn, hiển nhiên Tả Đăng Phong bắt nó làm chó khiến nó rất không hài lòng.

Tả Đăng Phong sớm đã biết tính nó, thấy vậy chỉ còn biết lắc đầu cười khổ, xoay người đi vào trong thôn. Trong thôn khắp nơi đều là xác chết, có người đã chết, có người còn đang rên rỉ vì đau. Tả Đăng Phong không buồn để mắt đến họ, đi rất nhanh qua từng cái nhà, bây giờ là mùa đông, trời lạnh, đám quỷ tử muốn làm nhục phụ nữ chắc chắn sẽ không làm ở bên ngoài.

Tuy trong thôn nhà rất nhiều, nhưng cứ tìm những cái nhà nào có ánh sáng, cửa mở mà tìm, Tả Đăng Phong mau chóng tìm thấy một căn nhà đang vọng ra tiếng cười càn rỡ của đám quỷ tử.

Tả Đăng Phong tăng nhanh bước chân tới gần, quỷ tử trong phòng nghe thấy tiếng bước chân liền hỏi: “da re?” nghĩa là “ai?”

“ha.ya.ku.jin.ke.” Tả Đăng Phong dùng tiếng Nhật trả lời. tiếng Nhật có chút phát âm giống tiếng Trung, Tả Đăng Phong nói những lời này, ý là “Nhanh lên, phải tập hợp.”

Quỷ tử trong phòng nghe bên ngoài là tiếng Nhật, lập tức không cảnh giác nữa. Tả Đăng Phong đẩy cửa đi vào, thấy một cảnh khiến hắn không đành lòng. Trên giường là một cô bé con, tên quỷ tử to tướng đè lên người cô bé, hai tay bóp cổ cô, hạ thân đung đưa. Cô bé rất gầy, không hề nhúc nhích, cơ thể gầy yếu và cơ thể to tướng của tên quỷ tử tạo thành một hình ảnh đối lập. tuy Tả Đăng Phong không thấy rõ mặt cô, nhưng hắn vẫn nhận ra cô chính là cô bé cách đây mấy ngày hắn gặp phải, vì em trai cô lúc này đang nằm nghiêng trên đống chăn mền run rẩy, ngực đang ồ ồ chảy máu tươi.

“Ba két!” Tả Đăng Phong đi vào phòng, tên quỷ tử mập kia lập tức rời khỏi người cô bé đi tới bên cạnh lấy súng. Tả Đăng Phong không cản hắn, hắn chỉ nhìn cô bé con. Đôi mắt cô đã trắng dã, dưới hạ thân đầy là máu, trên ngực toàn vết móng tay, cơ thể nhỏ gầy nằm im không nhúc nhích.

Chờ tên quỷ kia giơ súng lên, Tả Đăng Phong mới quay đầu, một quyền trái đánh ra nát bấy cằm hắn, quyền phải liên tiếp chặt đứt tứ chi, rồi nhấc chân nghiền nát cái thứ xấu xa đã làm cô bé con đổ máu, tên quỷ mập cằm đã vỡ, cơ thể đau đớn vô cùng nhưng không cách nào kêu la được, chỉ có thể lăn lộn trên đất.

Làm xong, Tả Đăng Phong đưa tay tới mũi cô bé, quả nhiên không còn hơi thở.

“Bé con, lẽ ra anh phải tới sớm hơn một chút để cứu em.” Tả Đăng Phong nhắm mắt lắc đầu. trong tim hắn vẫn còn lòng thương người, chỉ có điều bị sự thất vọng đối với người khác che lấp đi mà thôi. Chỉ cần có người đối xử tốt với hắn, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp.

“Em đi được, nhưng anh lại không đi được, em còn may mắn hơn anh.” Tả Đăng Phong lấy tay vuốt mắt cho cô bé rồi đi ra khỏi phòng. Ra tới sân nhỏ, hắn lại quay trở vào, nhấc chân đá nát đầu tên lính Nhật. tên lính Nhật này đã nghe thấy hắn nói tiếng Nhật, hắn không muốn bị lộ chuyện này ra ngoài.

Có kinh nghiệm lần này, Tả Đăng Phong biết đám quỷ Nhật khi làm nhục phụ nữ sẽ không cầm súng theo, nên hắn quyết định tấn công chớp nhoáng, cảnh tượng thê thảm của bé gái thổi bừng ngọn lửa giận trong hắn, hắn quyết giết sạch đám quỷ Nhật, cứu những người thôn dân còn lại.

Nhưng khi hắn xông vào ngôi nhà thứ hai, trái tim đầy nhiệt huyết lạnh hẳn xuống, vì hắn đang nhìn thấy một màn khiến hắn buồn nôn. Một tên Nhật lùn đứng trên giường, quần tuột tới gối, một cô gái trần truồng quỳ trước mặt hắn, đang làm một động tác khiến hắn vô cùng chán ghét.

“Tao giết mày.” Tả Đăng Phong thấy vậy tung một cước đá văng tên quỷ ra ngoài, tay túm lấy tóc cô gái kia kéo lên, những muốn một quyền giết chết luôn.

“Cô còn là người Trung Quốc không?” Tả Đăng Phong cuối cùng cũng đủ tỉnh táo thu hồi linh khí, chỉ dùng sức mạnh bản thân tát cho cô kia một bạt tai.

“Cốt khí của cô đâu?” một tát nữa.

“Nói đi!” ba cái tát, cô gái phun máu miệng.

“Không đáng cứu, bọn các người không đáng cứu!” Tả Đăng Phong quát, lại cho thêm một tát. Hắn biết nếu không dùng linh khí thì đánh sẽ không chết người.

Tả Đăng Phong tức giận quăng cô gái xuống đất, nhảy ra cửa sổ, đạp chết tên quỷ tử còn đang giãy dụa trong sân.

“Tôi không muốn chết.” Tả Đăng Phong nghe thấy tiếng yếu ớt của cô gái trong nhà vọng ra.

“Cô tưởng không phản kháng nó không giết cô hả?” tiếng giải thích của cô khiến Tả Đăng Phong lại muốn quay vào giết cô luôn, nhưng hắn cố nén được. ai cũng có bản năng cầu sống, đến trước tình thế sống chết ai cũng sẽ dùng hết sức tranh đoạt để mà sống sót, chỉ có rất ít người có dũng khí thà chết để bảo vệ trinh tiết của mình.

Một màn này như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào trong tim Tả Đăng Phong, hắn lại nhìn ra cái bản tính đáng ghê tởm của con người, người yêu mình so với đám người này mới thấy cao thượng biết chừng nào, thà dùng tới giọt máu cuối cùng để hy vọng người đàn ông mình yêu sống sót, điều này cần tới bao nhiêu dũng khí, cần bao nhiêu yêu thương.

Sau đó Tả Đăng Phong đi qua từng nhà, cửa nhà nào cũng không đóng, nên hắn thấy rõ chuyện xảy ra trong từng nhà, nhưng không phải ai hắn cũng cứu, chỉ có những nhà nào mà nữ nhân trong đó phản kháng, hắn mới đi vào cứu họ mà thôi.

Mười lăm phút sau, Tả Đăng Phong đi ra thôn, đi theo sau lưng là năm người phụ nữ. trên thực tế hắn đã cứu bảy người, nhưng hai người xấu hổ quá đã tự sát.

Đáng tiếc, trong số năm người này, không có vợ Trịnh què.

Tả Đăng Phong đưa họ tới chỗ Trịnh què rồi cùng Thập Tam rời đi, linh khí trong khí hải đã gần cạn kiệt rồi, phải bổ sung.

Cùng Thập Tam trở về đạo quan, Tả Đăng Phong bỏ bao tay ra, ngồi xếp bằng ngưng khí. Linh khí hồi phục rồi, lập tức xuống giường, thu thập lương khô, hành lý, hắn muốn lập tức rời đi. Tuy mấy người hắn cứu trong bóng tối không nhìn thấy rõ bộ dạng của hắn, nhưng Trịnh què lại biết hắn là ai. Tả Đăng Phong lo những người này sẽ bán đứng hắn. khả năng này không phải là không có, hắn đã nghĩ đến đủ mọi khả năng, mẫn cảm đến mức đa nghi, nhưng như thế hắn mới có thể sống sót.

Không có Vu Tâm Ngữ, đạo quan là nơi thương tâm của Tả Đăng Phong, nên hắn cũng không muốn ở lại lâu. Sau khi thu xếp đồ xong thì đi ra ngay, tới trước mộ phần của Vu Tâm Ngữ, đứng lặng một hồi lâu.

“Tâm Ngữ, anh phải đi, giết Đằng Khi xong anh sẽ về, em chờ anh.” Tả Đăng Phong nói xong xoay người rời đi, hắn không đi đường lớn, mà đi đường rừng.

Trong trời đêm, ánh trăng sáng ngời, Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng nặng nề. đi báo thù, gánh nặng đường xa, may rủi khó lường, không biết ánh trăng này soi đường cho mình đi, có còn soi đường trở về cho mình hay không.

“Thập Tam, chúng ta đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.