Tàn Bào

Chương 376: Q.4 - Chương 376: Mở được lối vào.




Tả Đăng Phong hất bay một khoảnh đất lớn làm ai nấy đều kinh hãi, lập tức dùng hết sức tiếp tục đào.

"Dài rộng đều phải hai trượng, tối nay phải đào hơn hai mươi mét." Tả Đăng Phong ra lệnh, quay người bỏ đi. Những người này làm việc đều dùng hết sức, không hề lười biếng, quần áo lại lam lũ làm Tả Đăng Phong đổi ý. Tuy họ hành nghề đào mộ, nhưng cũng chỉ vừa tạm đủ sống, dù sao Tề quốc không có hậu táng gì nhiều, nếu những người này nghe lời, thì giữ lại cho họ một cái mạng, ai cũng có nhà có người thân, đàn ông mà chết, vợ con sẽ trở thành cô nhi quả phụ.

Trở lại nghĩa trang, Tả Đăng Phong lấy ra lược bí làm Thập Tam sắp xếp bộ lông, và lúc đó đang tính toán mình còn có thời gian bao lâu, ba ngày đến trong vòng năm ngày dù như thế nào cũng đến phá trận đạt được âm chúc thổ ngưu nội đan, nếu không thể trước ở Ninja Nhật tìm đến trước đó rời đi nơi này, thế cuộc sẽ đối với mình phi thường bất lợi.

Trong màn đêm, Tả Đăng Phong không kềm được, cả người run run. Không phải hắn sợ người Nhật, mà vì hắn nhận ra đời mình đã sắp kết thúc. Tập hợp đủ sáu viên nội đan âm tính, hắn sẽ lập tức đi Thần Châu phái dùng chúng cứu Ngọc Phất sống lại, sau đó thu xếp cho Thập Tam, rồi quay về Thanh Thủy Quan làm bạn với Vu Tâm Ngữ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những chuyện này trong vòng nửa tháng là có thể làm xong, hắn chẳng muốn sống thêm ngày nào nữa, chết đối với hắn chính là một loại giải thoát.

Để phòng ngừa mình mất khả năng khống chế bản thân, Tả Đăng Phong tới thẳng chỗ đào móc. Tiến độ đào móc rất nhanh, chưa tới nửa canh giờ đã phải lắp ròng rọc để kéo đất, cả năm cái ròng rọc và chuyển động, bùn đất nhanh chóng được chuyển lên.

"Bùn đất đổ ra ngoài, san bằng chúng ra." Tả Đăng Phong ra lệnh.

Tuy mọi người tuy không hiểu dụng ý của Tả Đăng Phong, nhưng vẫn chấp hành không hề thắc mắc. Tả Đăng Phong sợ để đất chất đống sẽ làm hắn mất thời gian khi rời khỏi.

Tốc độ đào móc vượt xa dự tính của Tả Đăng Phong, vừa bước qua canh tư, đã đào tới miệng ngôi mộ, xuất hiện một cánh cửa đá. Cửa đá có hình vuông, rộng hai trượng, cao ba thuớc, tuân thủ nghiêm ngặt quy cách xây dựng dành cho hầm mộ chư hầu Vương. Trước cửa đá có một tấm bia đá, đè bên trên một con rùa đá rất to. Chữ viết trên bia còn rất rõ, một hàng chữ to "Thái công thiên cổ", hơn ngàn chữ nhỏ kể lại cuộc đời của Khương Tử Nha, nội dung giống hệt dữ liệu đời sau có được, thuật lại một đời công lao của Khương Tử Nha.

Vì rùa đá và tấm bia chặn mất cửa ra vào, Tả Đăng Phong ra lệnh cho mọi người cột chúng vào dây thừng kéo lên trên, Mã Anh và Chu Hùng nhìn được vật thể trong đêm, nhìn thấy chữ viết trên bia đá, thì đều kinh ngạc.

"Tả chân nhân, đây là mộ Khương Tử Nha à?" mặt Mã Anh tái mét.

"Ừ, thì sao? " Tả Đăng Phong đọc những dòng chữ trên bia. Tấm bia cường điệu viết lại ba đại công lao của Khương Tử Nha, một là suất lĩnh Chu triều đẩy ngã Thương Triều tàn bạo, hai là bình định các nước Đông Di hung hãn, ba là sau khi được cho Tề quốc làm đất phong thì yêu dân như con, giúp cho người dân đều không thiếu ăn, không thiếu mặc.

"Khương Tử Nha là Thần Tiên, đây là mộ của Thần Tiên à!" Chu Hùng khó khăn lên tiếng.

"Người chết mà là Thần Tiên à?" Tả Đăng Phong hừ lạnh.

Trong đám tặc trộm mộ cũng có người biết chữ, dí đuốc vào đọc, thấy được tên của chủ mộ thì đều sợ hãi.

"Khương Tử Nha chỉ là một chư hầu Vương, chứ không phải Thần Tiên. Các người không được đọc sách sử chính quy, Phong Thần diễn nghĩa đều là phóng tác, có vào mộ hay không là chuyện của các người, các người muốn phát tài thì tôi sẽ tìm cách mở mộ thất, còn các người mà sợ không dám vào thì tôi sẽ đi, sau này các người đừng bảo Tả mỗ không trượng nghĩa, làm mất danh tiếng của Lão Tử." Tả Đăng Phong lùi một bước để tiến hai bước.

"Tả chân nhân, ngài không sợ?" Chu Hùng nhếch miệng.

"Tôi biết sự thật, đương nhiên không sợ, các người ngu xuẩn, nên các người mới sợ. Các người đều là nhặt bạc vụn trong miếu nhỏ, chưa bao giờ gặp được heo lớn, chỉ đáng đào được đồng nát sắt vụn!" Tả Đăng Phong hừ lạnh lần thứ hai.

"Tiên sư nó, làm thịt nó đi, một lần nguy hiểm, cả đời được ăn ngon!" Lưu Quý Lâm hung hãn, là người chiến thắng sự sợ hãi trong lòng trước tiên.

"Không khí bên trong mộ thất rất bẩn thỉu, tôi đi xuống trước mở cửa, cho thông khí." Tả Đăng Phong nhìn mọi người chung quanh, ai nấy dồn dập gật đầu.

Tả Đăng Phong nhảy xuống hố, cánh cửa đá rất cổ điển, hai cánh mở ra hai bên, không có điêu khắc hoa văn, Tả Đăng Phong lấy tay đẩy một cái, chúng không hề nhúc nhích, thường cửa các ngôi mộ đều có thanh chặn ở mặt sau, một khi đóng vào sẽ vĩnh viễn không mở ra được nữa.

Tả Đăng Phong cũng đã sớm dự đoán trước, nên mới bảo mọi người đào mộ đạo rộng tới hai trượng, chính là để có đủ khoảng trống kéo cửa. Cửa đá đều có trục cửa, tuy cửa kiên cố, nhưng đều có nhược điểm chính là trục cửa, dùng Chuyển Sơn quyết kéo hướng ra ngoài là được.

Người thường không ai làm được chuyện này, vì cửa đá đều phẳng, không có chỗ để vịn tay, Chuyển Sơn quyết của Tả Đăng Phong có thể vững vàng nắm chặt lấy cánh cửa. Khương Tử Nha là chư hầu Vương, tuy không phụng chỉ quay về Chu triều an táng, nhưng tuân thủ quy cách và tiêu chuẩn xây mộ của chư hầu Vương, nên cửa mộ không thể quá dày nặng. Tả Đăng Phong phóng linh khí túm lấy cửa đá, chầm chậm kéo nó ra, một cái khe nhỏ xuất hiện, tiếp theo là một tiếng răng rắc, chính là tiếng trục cửa bị bẻ cong. Trục cửa đã hỏng, mở cửa càng dễ, Tả Đăng Phong làm theo cách tương tự mở luôn cánh bên trái, mở ra mộ đạo trống trải.

Nền mộ đạo lát bằng đá tảng, và kích thước với đá làm cửa, nóc mộ đạo lát bằng đá xanh, kết cấu này làm mộ đạo vô cùng kiên cố, nhưng không thích hợp để bố trí các cơ quan tinh xảo.

Tả Đăng Phong đứng lại đánh giá, Thập Tam đã chạy lên mộ đạo, Tả Đăng Phong vội bắt nó về.

"Cửa đã mở rồi, mộ đạo dài năm mươi bước, bên trong còn có một cánh cửa đá nữa." Tả Đăng Phong nói với mọi người.

"Tả chân nhân, trong mộ đạo có cương thi không?" Mã Anh xách túi gạo nếp, tay phải cầm Kim Tiền kiếm, Kim Tiền kiếm là tiền đồng xâu thành pháp khí, có tác dụng giống với kiếm gỗ đào.

"Không có. Trong mộ cũng đều lót bằng đá dày, không có các loại cơ quan như nỏ, chông gì đâu." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Mộ này tổng cộng dài một trăm bước, mộ đạo chiếm năm mươi bước, năm mươi bước còn lại chắc chắn là chỗ để chứa đồ." Lưu Quý Lâm vui mừng.

"Chắc vậy. Nhưng chờ một lúc rồi hẵng xuống." Tả Đăng Phong thuận miệng dặn, hắn không dám để những người này xuống dò đường, lỡ làm cơ quan bị khởi động, hậu quả sẽ khó mà tưởng được.

"Chúng tôi cũng xuống." Những đầu lĩnh trộm mộ nghe thấy trong mộ đạo không có cơ quan, cũng đều đòi xuống.

"Được, đầu lĩnh đều xuống, những người khác ở lại, không được chạy lung tung." Tả Đăng Phong nói ngay. Hắn không biết có còn dùng tới những người này hay không, không có thể bảo họ rời đi, nếu không họ sẽ làm lộ tin tức, thứ không kín nhất trên thế giới này chính là… cái miệng con người.

Mọi người đều đồng ý.

Tả Đăng Phong đi tới chỗ bia đá, cẩn thận xem xét. Tấm bia đá mang vai trò là bia mộ, ghi lại những đánh giá của người đời sau đối với người chết, bia mộ thường được viết xong trước khi chủ mộ qua đời, đưa cho chủ mộ xem qua, ý là muốn hỏi chủ mộ thấy mình viết như thế có được hay không.

Tả Đăng Phong chính là muốn thông qua cách dùng từ và câu để đoán xem Khương Tử Nha có xem qua bia mộ này hay không. Nếu không, có nghĩa người đời sau đã thổi phồng quá mức, khuyếch đại chiến công của ông ta đến cực hạn, nếu Khương Tử Nha có xem qua, thì nội dung trên bia mộ chính là chân thật, từ ngữ cũng là vừa phải.

Thời Thương Chu thời kì câu mang rất nhiều nghĩa, từ ngữ có thể dùng thay cho nhau cũng rất nhiều, phải đọc thật kĩ mới hiểu được thái độ của người viết. Chăm chú suốt nửa giờ, Tả Đăng Phong đi đến một kết luận, nội dung trên bia mộ đúng với lịch sử, không chỉ không thổi phồng mà còn có một chút khiêm tốn, cho thấy Khương Tử Nha khi còn sống đã xem qua. Và nếu ông ta đã xem qua bia mộ của mình, thì cũng có thể tự thiết kế lăng mộ cho mình. Chỉ cần ông ta có tham gia thiết kế lăng mộ, thì lăng mộ này nhất định sẽ có cơ quan và trận pháp, sát cơ chắc chắn là vô và dày đặc.

"Đi xuống đi, Chu Hùng ở lại, nếu thấy có ai khả nghi tới gần xuống thì báo cho tôi biết, nếu có ai dám to gan rời khỏi chỗ này quá trăm bước, giết!" Tả Đăng Phong nói lạnh lùng, bầu trời phía đông đã xuất hiện ánh sáng.

Tả Đăng Phong là người đầu tiên xuống hố, mọi người lục tục xuống theo. Tổng cộng có bảy người, hắn, Mã Anh, Lưu Quý Lâm và bốn đầu lĩnh trộm mộ.

Tả Đăng Phong bước lên mộ đạo, nhưng không đi tới trước, mà quan sát vách đá hai bên.

"Tả chân nhân, có cơ quan à?" Mã Anh giơ cây đuốc, hắn chưa vượt qua thiên kiếp, không nhìn rõ được nếu quá tối.

"Có, đi ra ngoài trước đi." Tả Đăng Phong đưa tay lên trần mộ đạo lay lay, rồi quay trở ra ngoài. Mọi người thấy hắn chỉ đứng bên ngoài quan sát một tí, rờ rờ một tí rồi kết luận có cơ quan, thì đều ngơ ngẩn, đầu óc mơ hồ nắm lấy dây thừng quay trở lên mặt đất.

"Đỉnh mộ đạo cao đến hai trượng, rộng hai thước, tính cả những khoảng hở nhau giữa các phiến, mà phiến đá hai bên vách cũng rộng hai thước, nối tới đỉnh là hoàn toàn ăn khớp vừa đủ, bề mặt vách đá hai bên lại vô cùng trơn láng, còn bóng loáng hơn cả phiến đá lót sàn, các người có biết vì sao không?" Tả Đăng Phong không đợi mọi người hỏi, đã hỏi trước.

Ai nấy đều lắc đầu, trong bọn cũng có mấy người nghĩ ra được mấy ý thô thiển, nhưng họ biết Tả Đăng Phong chắc chắn sẽ không hỏi những vấn đề thô thiển.

Tả Đăng Phong đưa tay lên khẽ lay lay.

"Tôi hiểu rồi, những tảng đá trên trần mộ sẽ rớt từng tấm xuống, đè chết chúng tôi." Một đầu lĩnh lên tiếng.

"Vì sao?" Tả Đăng Phong mỉm cười.

"Đá trên nóc mộ đạo xếp từng phiến có cách nhau một chút, để từng phiến có thể độc lập rơi xuống, vách đá hai bên bóng loáng, chính là để giảm ma sát đến mức tối thiểu, tốc độ rơi sẽ càng nhanh, để chúng tôi không kịp chạy trốn." Đầu lĩnh kia rất có kiến thức.

"Đúng vậy. Mộ đạo này dài khoảng năm mươi bước, nếu không có gì bất ngờ thì phải có bốn mươi chín phiến đá. Dựa theo quy cách chư hầu Vương, họ chỉ có thể dùng bảy bảy bốn mươi chín phiến, bốn mươi chín phiến đá này, phiến nào cũng có thể rơi xuống được." Tả Đăng Phong gật đầu khen ngợi.

"May mà Tả chân nhân phát hiện ra cơ quan, nếu không chúng tôi gặp nguy rồi. Đi theo Tả chân nhân chúng tôi nhất định sẽ phát tài, các anh em, phá nghĩa trang đi, lấy gỗ chống lên đỉnh mộ đạo." Lưu Quý Lâm nảy ra sáng kiến.

"Gỗ đó đã có dấu hiệu bị mục, không chống được sức quá nặng, đi chặt cây đi." Tả Đăng Phong lắc đầu, rừng cây gần nhất cũng cách đây mười dặm, để đỡ mỗi phiến đá phải dùng hai thân cây đại thụ dài ba mét. Đây là một việc lớn, mà hắn lại đang sợ nhất là lãng phí thời gian, nhưng có muốn nhanh không có được.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau dẫn người vào núi chặt cây..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.