"Đằng Khi Chính Nam đi đâu anh biết không?" Tả Đăng Phong hỏi. Hắn không định đùa giỡn gì với Đằng Khi, chỉ muốn giết hắn.
"Không biết nữa, tên này đi đâu cũng có quân đội đi theo, hắn biết cậu muốn giết hắn, nên hành tung rất bí mật." Kim Châm lắc đầu.
"Anh cho tôi thêm một lá bùa để gọi môn nhân của Phái Mao Sơn đi, sau này nếu hắn có đến Mao Sơn nữa, anh báo cho tôi biết." Tả Đăng Phong nhìn Kim Châm.
"Từ từ, thời gian qua cậu đã đi đâu?" Kim Châm khoát tay.
"Đi Hồ Bắc, cùng với Ngọc Chân Nhân và Minh Tịnh Đại Sư vào trong một pháp trận, lấy được nội đan của âm chúc kim kê." Tả Đăng Phong đáp.
Kim Châm gật đầu, không hỏi gì thêm.
"Chúng tôi đi chuyến này, trừ nội đan kim kê còn lấy được rất nhiều thứ có giá. Thiết Hài lấy được một bao kim khí, Ngọc Chân Nhân được một bao ngọc khí thượng đẳng, còn lại bị tôi bán sạch, được hơn ba nghìn lượng hoàng kim." Tả Đăng Phong cười, hắn cố tình ngụ ý cho Kim Châm biết là với hắn, Thiết Hài, Ngọc Phất chỉ có quan hệ hợp tác mà thôi, để Kim Châm khỏi nghi ngờ hiểu lầm, đây cũng là một trong những mục đích hôm đó hắn chia đồ cho Ngọc Phất.
"Các người phân chia tang vật đấy hả?" Kim Châm bật cười.
"Nhìn thấy là có phần, một ngàn lượng này là để bịt miệng anh, anh không được lan truyền tin tức làm xấu thanh danh của chúng tôi, còn một ngàn lượng này là trả công cho anh, tôi lấy viên nội đan." Tả Đăng Phong rút hai tấm kim phiếu đưa cho Kim Châm.
"Huynh đệ, làm gì thế hả?" Kim Châm nhíu mày, đương nhiên hắn biết biết Tả Đăng Phong chỉ nói giỡn, nhưng nhận nhiều tiền như vậy hắn thấy hơi xấu hổ.
"Anh cứ tính đi, gia quyến của đạo nhân trong Phái Mao Sơn anh cả bốn năm trăm người, mỗi người một ngày ba bữa là tốn một cân lương thực, bốn năm trăm người là tốn bốn năm trăm cân lương thực, một tháng là hơn một vạn cân, chưa tính dầu muối vải vóc, bình thường các anh làm pháp sự chỉ thu được tiền nhang đèn, bây giờ anh đã thành hán gian, trong thời gian tới phái Mao Sơn không thể xuống núi, hai ngàn lượng hoàng kim này chắc là đủ để anh chống đỡ được năm ba năm." Tả Đăng Phong đặt kim phiếu xuống trước mặt Kim Châm.
"Vậy tôi không khách khí." Kim Châm do dự một hồi rồi lắc đầu thở dài, cất hai tờ kim phiếu. Trong Mao Sơn đâu phải ai cũng biết pháp thuật, trong số mấy trăm người chỉ biết hơn một phần ba, phần còn lại đều là đạo nhân bình thường, mặc dù ai cũng có thể cúng bái hành lễ, nhưng làm gì có lắm người thuê cúng bái hành lễ cho bọn họ làm.
"Đại ca, sắp tới anh cũng đừng xuống núi nữa, đạo nhân trong phái cũng vậy. Dân thường chẳng ai biết rõ chuyện, giết không được trừng phạt cũng không được, chỉ có thể trốn tránh thôi." Tả Đăng Phong lại nhắc. Không thể phủ nhận người dân rất yêu nước, nhưng họ không biết sự thật bên trong, nếu bị người kích động rất dễ làm ra những chuyện ngu xuẩn. Ba trăm năm trước, chính ngu dân nghĩ trung thần Viên Sùng Hoán thành hán gian mà tùng xẻo ông ta, ba trăm năm sau nếu có vụng trộm ném trứng thối vào Kim Châm thì cũng là chuyện bình thường.
"Nói có lý, thế đạo bây giờ hỗn loạn, tôi phải quan tâm tới người của Mao Sơn trước." Kim Châm gật đầu thở dài, từ xưa tới nay người ta thường nói ‘nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản’, không phải ý nói anh hùng vừa thấy mỹ nữ là trở nên mềm yếu, mà là chỉ anh hùng không thể có lo lắng, vì có lo lắng là sẽ có trách nhiệm, có trách nhiệm thì không thể tùy tâm sở dục được nữa.
Sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong mang theo Thập Tam cáo từ Kim Châm, Kim Châm tìm mọi cách giữ lại, nhưng Tả Đăng Phong kiên trì muốn đi, nên cuối cùng Kim Châm chỉ còn cách đưa cho hắn một tấm phù chú triệu hoán môn nhân, rồi dẫn đầu toàn thể đạo nhân đưa hắn xuống núi.
Rời khỏi Mao Sơn, Tả Đăng Phong do dự không biết đi đâu, Vu Tâm Ngữ tuy đã mất, nhưng Thanh Thủy quan vẫn còn, ngẫm nghĩ một hồi, Tả Đăng Phong quyết định về nhà.
Mang theo Thập Tam một đường đi về hướng đông, trên đường thấy người người ai cũng vội vàng mang quà tết, ngày mai đã là đêm 30, ai cũng vội chạy về nhà đoàn tụ với gia đình.
Giữa trưa 30 Tết, Tả Đăng Phong về tới thôn trang dưới núi, thôn trang này đã sớm bỏ hoang, trên đường toàn là cỏ dại, thời tiết rét lạnh, cỏ dại đã khô lại, Tả Đăng Phong mang theo Thập Tam đi qua thôn, đi theo con đường mòn cơ hồ không còn nhận ra về tới Thanh Thủy quan.
Thanh Thủy quan không bị phá hư, nhưng thời gian xâm nhập, Thanh Thủy quan rách nát hơn rất nhiều, sân trước toàn cỏ dại, trong sân đọng một lớp dày lá rụng do gió núi cuốn tới.
Trở lại Thanh Thủy quan, Tả Đăng Phong bắt đầu quét dọn vệ sinh, sửa chữa nóc đạo quan, dán lại cửa sổ, đến chạng vạng tối, Thanh Thủy quan đã sạch sẽ sáng ngời.
Trên đường đi, hắn đã mua sắm rất nhiều dụng cụ sinh hoạt, chăn đệm v.v.., sắp xếp đồ xong, Tả Đăng Phong rời khỏi Thanh Thủy quan.
Mộ Vu Tâm Ngữ đầy cỏ dại, Tả Đăng Phong cũng không nhổ cỏ như bình thường, mà làm một hành vi điên cuồng, tay không đào mở phần mộ Vu Tâm Ngữ.
Đến khi nhìn thấy chiếc quan tài, Tả Đăng Phong cũng không chút cảm giác sợ hại, hắn chỉ cảm thấy thân thiết, vì trong này là cô gái hắn yêu nhất, nhưng Tả Đăng Phong không đủ dũng khí mở quan tài, mà là đem cả cỗ quan tài khiêng trở về Thanh Thủy quan.
Bây giờ hắn đã không còn là thư sinh trói gà không chặt năm đó, quan tài mấy trăm cân đối với hắn mà nói chẳng coi vào đâu, làm hắn cảm thấy vô cùng vui mừng là, lúc khiêng quan tài hắn nghe thấy được một khí tức quen thuộc, đó là khí tức của Vu Tâm Ngữ, hắn vĩnh viễn không quên được, nhưng điều làm hắn cảm thấy bi thương là quan tài chưa hề bị mở ra, nhưng rõ ràng rất nhẹ.
Trở lại Thanh Thủy quan, Tả Đăng Phong đặt quan tài Vu Tâm Ngữ vào chiếc giường bên cạnh, đó là nơi nàng nằm ngủ khi còn sống, Thập Tam thấy Tả Đăng Phong mang quan tài Vu Tâm Ngữ về cũng không kinh ngạc, mèo không có trí nhớ về khứu giác, nhưng có trí nhớ về thị giác mãnh liệt, nên tuy Thập Tam không biết tại sao Tả Đăng Phong làm như vậy, nhưng biết người nằm trong cỗ quan tài kia là cô gái đã từng cứu mạng hắn.
"Meo ~" Thập Tam chờ Tả Đăng Phong sắp xếp quan tài xong mới khẽ kêu, trong thanh âm có đau thương cũng có nghi hoặc.
"Đây mới là cái thật, cái lúc trước mày thấy là cái giả." Tả Đăng Phong vỗ vỗ đầu Thập Tam, hắn không còn thấy quá đau lòng, có chăng chỉ là cảm thấy không yên. Nội đan sáu con vật âm đã lấy được hai, hai cái nội đan khi tiếp xúc với nhau đã tự động dung hợp, hiện tượng kì dị này khiến Tả Đăng Phong vững tin ‘lục âm âm bất tử’ không phải là nói suông, nhưng quan tài nhẹ quá, làm hắn rất lo lắng.
Sắp xếp quan tài xong, Tả Đăng Phong bắt đầu nấu cơm, hắn rời nhà đã lâu, đã sớm biết cách nấu cơm, đêm 30 theo thường lệ hẳn là ăn sủi cảo, Tả Đăng Phong làm sủi cảo, lúc ăn cơm để hai bộ bát đũa, quan tài người yêu để ngay bên cạnh, làm hắn thấy rất an tâm, lúc ngủ có thể đụng tay đến, hắn làm mấy chuyện này là để tự an ủi mình, Vu Tâm Ngữ không có đi xa, nàng vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Nằm trên chiếc giường quen thuộc, Tả Đăng Phong thấy trên vách tường có rất nhiều dấu móng tay cực kỳ nhỏ, đó là lần đầu tiên hắn và Vu Tâm Ngữ sinh hoạt vợ chồng, Vu Tâm Ngữ khẩn trương cào ra, những dấu móng tay này làm Tả Đăng Phong nhớ lại khoảng thời gian ngọt ngào đó, nam nữ ở chung với nhau là chuyện thường tình, Vu Tâm Ngữ chết mấy năm nay hắn không phải không nghĩ tới, nhưng mỗi lần có ý nghĩ đó hắn đều thấy bực bội, lập tức nhắc nhở bản thân, Vu Tâm Ngữ không phải không quan tâm tới hắn, mà là nàng không cách nào giải tỏa được áp lực cho người đàn ông của mình, nàng không phải là không muốn, mà là không thể.
Ngày đầu năm mới, Tả Đăng Phong ngủ dậy sớm, hắn ngồi im cả nửa ngày, nhớ tới lời Ngân Quan từng nói, Ngân Quan từng tiên đoán, mất đi Vu Tâm Ngữ, hắn sẽ rơi vào con đường tà đạo, ngày nay đi vào tà đạo quả nhiên nghiệm chứng, nếu Ngân Quan xem người không sai, thì hắn chỉ còn có hai năm, hay nói cách khác trong vòng hai năm hắn phải cứu sống Vu Tâm Ngữ, như vậy mới có thể thay đổi vận mệnh của hắn.
Tả Đăng Phong muốn đi Thánh kinh sơn gặp Ngân Quan, nhưng do dự mãi lại quyết định không đi, một là vì Ngân Quan không thể nói quá nhiều, thầy tướng số thực sự thường không dễ dàng Thiên Cơ, vì làm vậy là tự hao tổn phúc lộc thậm chí hao tổn thọ mệnh bản thân, Tả Đăng Phong không muốn làm khó Ngân Quan, hơn nữa hôm nay là ngày đầu năm mới, dựa theo truyền thống, người để tang vợ và đàn bà góa đều là người mang điềm xấu, không có tư cách đi chúc tết người khác.
Tả Đăng Phong bắt đầu quét sân, đây là nhà của hắn, quét dọn vệ sinh là việc hắn nên làm, ngày hôm sau, Tả Đăng Phong mang theo Thập Tam rời khỏi Thanh Thủy quan, hắn đã dám mang quan tài Vu Tâm Ngữ về, là nắm chắc bảo vệ được nó, hắn muốn bố trí trận pháp chung quanh Thanh Thủy quan, làm cho Thanh Thủy biến mất khỏi mắt mọi người.
Tuy tu vi trận pháp của Tả Đăng Phong chưa đại thành, nhưng cũng đã cao hơn Kim Châm, hắn tự tin trận pháp mình bày ra không ai phá được, hắn bố trí một trận pháp tam hoàn thổ mộc tương liên, phạm vi trận pháp bảo vệ khoảng ba dặm, hoàn thứ nhất là ẩn hình âm khuy trận, người ngoài không nhìn thấy Thanh Thủy quan, dù có tới gần cũng sẽ đi ngang qua, hoàn thứ hai là sát trận, người chưa độ qua Thiên kiếp đi vào khu vực này thất khiếu đều chảy máu, hoàn cuối cùng là tụ âm trận để tăng thêm âm khí cho Thanh Thủy quan, vong hồn không thích dương khí, nếu Vu Tâm Ngữ thực sự là vong hồn.
Trận pháp này không có trận phù để vào trận, mắt trận là một miếng gỗ thông hình giọt nước, bên trên có máu của hắn và Thập Tam, được Tả Đăng Phong đặt ở bên cạnh quan tài Vu Tâm Ngữ, như thế chỉ có hắn và Thập Tam có thể tự do xuất nhập trận mà không bị ảnh hưởng.
Vài ngày sau đó, Tả Đăng Phong luôn tay bận rộn, lúc này là mùa đông, thích hợp đốn củi, Tả Đăng Phong chặt rất nhiều gỗ thông, bổ ra chất đống trong tây phòng, sau đó đi thị trấn mua về rất nhiều lương thực và đồ gia dụng, hắn bây giờ không thiếu tiền, đồ mua đều là đồ tốt nhất, hắn muốn chuẩn bị sẵn cho Vu Tâm Ngữ sống lại, đã là gia đình thì phải có bộ dáng gia đình.
Ngày bảy tháng giêng, Tả Đăng Phong rời khỏi Thanh Thủy quan, suốt mấy ngày qua hắn chỉ toàn mang đồ vào trong quan, bây giờ đi hắn chỉ mang theo một cục gạch ở cửa tây phòng, đó là lần đầu tiên hắn và Vu Tâm Ngữ nói chuyện với nhau, Vu Tâm Ngữ viết chữ lên nó, lúc ấy Vu Tâm Ngữ viết ba câu, hai dòng dưới đã mất không còn đọc được, chỉ có ba chữ 'Vu Tâm Ngữ' ở dòng đầu tiên là còn rất rõ ràng...