Chưa đi được bao xa, vị phú thương đã cắt cử ô tô tới nghênh đón. Tuy nhiên Kim Châm lại không thừa dịp ngồi xe hơi mà vẫn tiếp tục đi bộ. Tổ huấn của Mao Sơn cấm đệ tử không được ngồi kiệu.
Tám giờ tối, mọi người mới tới thôn trấn của vị phú thương. Vị phú thương này lập nghiệp dựa vào ngành dệt, kinh doanh buôn bán vô cùng lớn, nghe nói còn làm hội trưởng thương hội nào đó. Đội ngũ nghi thức chào đón kéo dài tới vài dặm.
Vị phú thương đó họ Cổ, là một ông lão gày gò hơn sáu mươi tuổi, dẫn đầu toàn bộ già trẻ trong nhà ra nghênh đón ở đầu tận đầu trấn. Sau khi nhìn thấy Kim Châm, toàn bộ lập tức quỳ xuống, cùng hô lớn 'Cung nghênh Mao Sơn tiên trưởng Đỗ chân nhân.'
Trận thế lớn như vậy chẳng những nằm ngoài sức tưởng tượng của Tả Đăng Phong, mà đoán chừng ngay cả bản thân Kim Châm cũng không ngờ tới. Nhìn thấy thế, y vội vàng bước nhanh tới nâng Cổ hội trưởng dậy.
"Tiên giá của Chân nhân đến, Cổ mỗ vạn phần cảm kích. Tuy những vật tục khí này không lọt vào pháp nhãn của chân nhân, nhưng dù sao cũng giúp cho phái Mao Sơn mua thêm chút dầu thắp đèn. Gấm tơ tằm hai cuộn, vải vóc thượng đẳng mười cuộn dành riêng cho chư vị đạo trưởng Mao Sơn đặt may pháp bào." Vừa đứng lên Cổ hội trưởng lập tức ra hiệu cho người hầu trong nhà trình lên một cái mâm gỗ phủ vải đỏ cùng một số lễ vật.
"Vô Lượng Thiên Tôn, cổ hội trưởng khách khí rồi!" Trầm ngâm một lát, Kim châm quay đầu khẽ gật đầu với tùy tùng. Nhìn thấy thế, gã tùy tùng tiến lên thu nhận lễ vật. Miếng vải đỏ phất phơ, Tả Đăng Phong thoáng nhìn thấy bên trên mâm gỗ có mười thỏi vàng lớn xếp gọn gàng.
"Chân nhân, mời!" Cổ hội trưởng thấy Kim Châm nhận lễ vật, gương mặt lộ vẻ vui mừng đưa tay mời khách. Kim Châm khẽ gật đầu với lão rồi cùng song hành.
Tả Đăng Phong lui về phía sau vài bước kéo dãn khoảng cách. Căn cứ vào vẻ mặt nghiêm nghị của Kim Châm và nét sợ hãi lẫn vui mừng của đạo nhân tùy tùng mà xét đoán, bọn họ cũng không thường xuyên thu được đại lễ nặng như vậy. Có câu 'hậu lễ tương tống, tất hữu sở cầu', hơn nữa vị Cổ hội trưởng này chẳng những nghênh đón từ xa như vậy, mà còn quỳ xuống, thậm chí còn hậu lễ tận tay, đến kẻ đần cũng biết sự việc nhờ cậy không dễ làm. Nếu chỉ đơn thuần chỉ là tìm âm trạch, tuyệt sẽ không bày ra trận thế chào đón lớn đến như vậy.
Đương nhiên Kim Châm cũng nghĩ ra điểm này. Cổ hội trưởng không làm theo quy tắc, bình thường phải đến khi xong việc mới trình lên lễ tạ. Nhưng lão lại đưa lễ lên trước tiên, hơn nữa còn trước mặt biết bao nhiêu người trên đường, làm như vậy chỉ có một khả năng là 'không trâu bắt chó đi cày'. Chỉ có điều, hành động 'không trâu bắt chó đi cày' này của lão làm rất đẹp. Hậu lễ nặng như vậy quả thực đã trát vàng lên mặt phái Mao Sơn, lại còn thêm việc toàn gia quỳ xuống tiếp đón, kể từ đó Kim Châm đã định phải làm "minh tinh", bất kể như thế nào cũng phải lên hình. Tuy nhiên, nhiều khả năng cảm giác làm "minh tinh" không được dễ chịu cho lắm, nếu không gương mặt Kim Châm đã chẳng luôn chảy dài ra như thế.
Cổ phủ đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn từ trước, mấy người Kim Châm vừa tới, lập tức nổi lửa nấu nướng đồ ăn. Kim Châm ngồi ghế thủ tịch. Không hề bị lạnh nhạt chút nào vì quần áo tả tơi, Tả Đăng Phong được xếp ngồi cạnh ghế thủ tịch, ngay cả Thập Tam cũng được thưởng thức món vi cá chép đuôi hồng.
Lúc ăn cơm Kim Châm đã giãn mặt ra. Lúc trước sở dĩ y xụ mặt là bởi không thích đối phương dùng phương thức như thế ép buộc mình, mà không phải bởi vì không có có lòng tin, hơn nữa phải đi bộ xa như vậy, bụng đã đói cồn cào. Tiệc tối cực kỳ phong phú, cho đến giờ hợi, cả khách và chủ đều đã tận hứng.
Sau khi ăn xong, Kim Châm không hề nghỉ ngơi, mà lập tức yêu cầu Cổ hội trưởng dẫn mình đi xem linh cữu của phụ thân lão. Nghe thấy vậy, gương mặt Cổ hội trưởng lộ vẻ ngần ngừ.
"Lệnh tôn đã qua đời đã hơn một tháng rồi, theo như bình thường, đã nên hạ táng từ lâu. Dẫn đường đi!" Kim Châm nghiêm mặt nói. Lúc trước đã lật sổ ghi chép công đức xem qua nên y biết rõ một vài tình huống của Cổ hội trưởng.
"Đợi đến ban ngày hãy đi." Cổ hội trưởng nghe thấy vậy không ngờ gương mặt lại có vẻ sợ hãi.
"Có ta ở đây ông sợ cái gì, dẫn đường đi!" Kim Châm gật đầu nói.
Không lay chuyển được Kim Châm, Cổ hội trưởng đành phải gọi mấy gia đinh thân tín đi cùng, dẫn đám người Kim Châm đi về mạn tây trấn. Nhà thờ tổ Cổ gia nằm ở phía tây trấn, quan tài của cổ phụ đang quàn trong đường.
"Đỗ chân nhân, hình như tiên phụ có điểm gì đó là lạ lắm." Sau khi rời khỏi Cổ phủ, Cổ hội trưởng khẽ nói với Kim Châm.
"Không đúng ở chỗ nào?" Kim Châm cười gằn hỏi. Nếu như yên lành thì đâu có cần đưa hậu lễ nặng như vậy.
"Quàn đến buổi tối ngày thứ ba, bên trong quan tài tiên phụ vọng ra tiếng móng tay cào lên nắp. Lúc bấy giờ đã làm mấy người đang túc trực bên linh cữu hoảng hồn bỏ chạy." Cổ hội trưởng khẽ trả lời.
"Ngọn lửa của đèn chong có bị tắt không?" Kim Châm đột ngột cắt đứt lời Cổ hội trưởng hỏi. Đèn chong mà Kim Châm nhắc tới chính là ngọn đèn được thắp lên bên cạnh thi thể người chết. Ngọn đèn đó sẽ được thắp ba ngày liền.
"Không bị tắt." Cổ hội trưởng nhìn khắp bốn chung quanh, gương mặt lộ vẻ sợ hãi.
"Các ngươi không mở ra quan tài ra xem thực ra là thế nào sao? Có lẽ là lệnh tôn giả chết sống lại cũng không chừng." Kim châm tiếp tục hỏi.
"Không, không mở, không dám." Cổ hội trưởng lắc đầu nguầy nguậy. Nhìn thấy Kim Châm nhíu mày, lão vội vàng bổ sung một câu, "Lúc đó tiên phụ đã hoàn toàn tắt thở rồi, không có khả năng sống lại được."
"Sau đó thì sao?" Kim Châm hỏi tiếp.
"Sau đó quan tài đã được chuyển sang nhà thờ tổ. Mỗi khi đến trời tối, trong quan tài đều vọng ra tiếng móng tay cào lên nắp. Gần đây còn nghiêm trọng hơn, bên trong còn vang lên tiếng gầm rống." Trong đêm tối, Cổ hội trưởng bước đi mà nơm nớp lo sợ.
Nghe xong, Kim Châm không hề hỏi thêm gì nữa. Y tìm mọi cách lùi lại phía sau vài bước định nói chuyện với Tả Đăng Phong. Thế nhưng, lúc này Cổ hội trưởng làm sao chịu rời khỏi y một bước, dán sát vào bên cạnh Kim Châm một tấc cũng không rời.
Nằm ở phía tây bắc của thôn trấn, nhà thờ tổ Cổ gia là một tòa nhà cổ theo lối kiến trúc thời nhà Thanh. Nhà thờ tổ rất lớn, chiếm diện tích tới hai mẫu ruộng, có tường viện bao quanh. Tường viện là một rừng cây. Trong rừng, quạ đen và cú kêu không ngớt. Ở cửa ra vào, bảy tám người vạm vỡ canh lửa chơi đố số uống rượu. Trên thực tế, bởi sợ chết nên bọn họ cố tình lớn tiếng hò hét để xua tan sự sợ hãi trong lòng. Mỗi một tiếng đố số vang lên đều mang âm hưởng run rẩy.
"Hội trưởng!" Nhìn thấy nhóm Cổ hội trưởng đi đến, đám người trông coi nhà thờ tổ lập tức lao tới.
"Đại ca, bên trong có âm vật, nhưng không lợi hại." Tả Đăng Phong khẽ nói. Âm Dương Quyết dường như đã thành một phần của bản năng khiến cho hắn cảm nhận được trạng thái khác lạ xung quanh, cũng có thể thầm ước định ra thực lực của đối phương ngay tức thì.
"Quạ đen kêu vào buổi tối thì khẳng định là không bình thường." Nghe thấy thế, Kim Châm khẽ gật đầu, quay sang phía rừng cây bên cạnh nhà thờ tổ nhẹ nhàng nói "Mao Sơn chưởng giáo Đỗ Thu Đình đang ở đây, yêu vật cấp tốc lẩn tránh."
Y vừa mới dứt lời, tiếng kêu của quạ đen và cú tức thì đình chỉ, xung quanh lặng ngắt như tờ. Trông thấy vậy, mọi người lập tức ném ánh mắt bái phục về phía Kim Châm. Chỉ có Tả Đăng Phong là người sáng suốt. Khi nói những lời vừa rồi, Kim Châm đã lén vận linh khí vào bên trong, nói trắng ra là y đã hù dọa lũ quạ đen và cú. Còn y nói cái gì thì chẳng quan trọng, cho dù có nói là 'vương bát đản' thì hiệu quả cũng như nhau cả.
"Mở cửa." Kim Châm quát về phía đám súc sinh lông lá kia, nhưng thực chất muốn bảo mọi người tiến lên mở cửa. Trong đám người đó có kẻ lanh trí, nghe thấy vậy lập tức vọt lên kéo then cửa xuống rồi đẩy cửa lớn mở ra. Thấy thế Cổ hội trưởng khẽ gật đầu tán thưởng. Trên thực tế, cơ hội leo lên trên lúc nào mà chẳng có, chỉ cần chú tâm là có thể phát hiện ra. Khả năng lá gan của người vừa mở cửa không lớn lắm, nhưng gã lại rất thông minh. Biết có Kim Châm ở đây nên mình không có nguy hiểm gì, cho nên gã đã lao lên giành lấy cơ hội biểu hiện trước mặt lãnh đạo.
Cửa chính vừa mới mở, một luồng âm khí lập tức ập ra, nhưng khi vừa tiếp xúc với hai người Đỗ, Tả nó lại lập tức rút trở về. Có khả năng Kim Châm không hề phát hiện ra điểm này, nhưng Tả Đăng Phong thì trái lại. Đây là một cảm giác tinh tế mà người khác không có.
Kim Châm dẫn đầu cất bước đi vào, Tả Đăng Phong đồng hành ở bên cạnh, mọi người nối nhau theo sau.
Hiện giờ là mùa hè, trong sân lác đác có vài chiếc lá rụng. Xà nhà, phòng ốc của nhà thờ tổ chưa đến mức mục nát, trong không khí còn thoang thoảng mùi sơn của thời xa xưa. Bởi vậy có thể thấy được, Cổ gia thường xuyên tiến hành tu sửa nhà thờ tổ. Nhà thờ tổ không chia làm ba gian, mà chỉ có một gian phòng chính rộng rãi. Hương án bày ở chính giữa phòng. Bên trên cửa có dán một lá bùa màu vàng. Không cần hỏi cũng biết, trước khi Kim Châm tới đã có đạo sĩ khác đã từng tiến hành lễ cúng ở nơi này.
"Cổ hội trưởng, lúc lên dâng hương trên Mao Sơn ta, ngươi đã nói ngay là mời chúng ta đến tìm kiếm một chỗ âm trạch cho lệnh tôn. Ngày mai ta sẽ bắt tay vào làm. Còn việc ở nơi này ngươi mời cao nhân khác tới giải quyết đi." Kim Châm vừa mới nhìn thấy lá bùa dán trên cửa thì gương mặt đã lập tức lộ vẻ khó chịu. Đạo sĩ ghét nhất là đi chùi đít cho đạo sĩ khác, chẳng khác gì đạo lý một đại phu không thích khám và chữa cho người bệnh đã từng được đại phu khác điều trị cả.
"Đỗ chân nhân đại nhân đại lượng, thực sự Cổ mỗ cũng chỉ là nhắm mắt làm liều khi tuyệt vọng. Tiên trưởng quý phái có pháp thuật cao thâm huyền diệu, người bình thường không sao mời nổi. Ta cũng chỉ là hết biện pháp mới đành đi tìm những ông đồng bà cốt lòe người kia mà thôi." Cổ hội trưởng là người thông minh, nên khi nhìn thấy thế lão hấp tấp bước vội lên níu kéo Kim Châm, vừa giải thích vừa tâng bốc y lên tận mây xanh.
Nghe thấy vậy Kim Châm nhíu mày nhìn Cổ hội trưởng rồi quay người đẩy cửa đi vào. Mặt bắc của gian phòng chính đặt linh vị liệt tổ liệt tông Cổ gia. Hai bên có hai hàng ghế bành xếp chỉnh tề, chắc hẳn là chỗ ngồi của trưởng bối Cổ gia khi hội họp bàn luận. Chính giữa nhà thờ tổ có một cái đài bằng gỗ chỗ hình chữ nhật. Bên trên đài là một cỗ quan tài màu vàng kim rực rỡ. Bên ngoài quan tài có những đường dấu mực đen được kẻ ngang dọc. Bên trong quan tài vọng ra tiếng gầm rú và đập phá. Nếu như quan tài không rắn chắc, chỉ sợ người chết bên trong đã phá hòm chui ra.
"Ai bảo với ngươi đường dấu mực đen có thể khắc chế cương thi?" Kim Châm giơ tay chỉ vào những đường ngấn màu đen dày đặc chằng chịt bên ngoài quan tài.
"Thật sự là cương thi?" Cổ hội trưởng nghe xong, mặt tái nhợt.
"Đường dấu mực đen chỉ là cách để thợ mộc lấy đường thẳng, không khắc chế được cương thi. Trước khi lâm chung lệnh tôn từng có oán hận gì trong lòng không?" Kim Châm mở miệng hỏi. Trong quan tài, xác thực người chết đã biến thành thi. Kim Châm muốn tìm ra nguyên nhân người này biến thành thi.
"Không có, tuyệt đối không có. Trước khi tiên phụ lâm chung, ba người huynh đệ chúng ta đều có mặt. Tiên phụ đã nhắn nhủ lại mọi chuyện có liên quan rồi mới mỉm cười ra đi." Cổ hội trưởng vừa nói xong, hai lão già nhỏ tuổi hơn một chút ở phía sau lão vội vàng gật đầu phụ họa.
"Thông thường thi biến (tình trạng xác chết biến thành cương thi) là việc phát sinh sau khi đã hạ táng xuống lòng đất, không có khả năng xuất hiện sớm như vậy. Ngày thứ ba sau khi chết là ngày hồn phách tan biến. Ngày hôm nay xảy ra thi biến đã nói rõ, trong lòng người chết có oán hận, hơn nữa còn là oán hận rất sâu đậm." Kim Châm quay người đi tới chỗ ghế thái sư rồi ngồi xuống.
"Đỗ chân nhân, van ngài. . ." Cổ đội trưởng giơ tay chỉ vào chiếc quan tài đang phát ra những tiếng động kỳ dị ở chính giữa phòng.
"Hiện giờ ta mà ra tay thì coi như là giết nó, nó sẽ không còn giữ lại bất cứ khí tức gì nữa. Các ngươi hãy ngẫm lại thật kỹ xem trong vòng ba ngày sau khi ông ta chết, bản thân có làm ra việc gì khiến cho ông ta không hài lòng không. Tìm ra được nguyên nhân ta sẽ tiếp tục ra tay." Chẳng cần nghĩ ngợi, Kim Châm đã nói ngay.
"Làm gì có. Sau khi tiên phụ qua đời, chúng ta chẳng làm gì cả. Toàn bộ mọi việc, chúng ta đều xử lý theo tập tục. Mấy ngày nay các ngươi vẫn ngủ cùng giường với em dâu sao?" Cổ hội trưởng quay đầu nhìn hai người em trai của mình. Nghe hỏi vậy, hai người đều lắc đầu nguầy nguậy.
"Có việc gì mà các ngươi từng đáp ứng với ông lão mà chưa làm được không?" Kim Châm nhíu mày đặt câu hỏi.
"Rất nhiều nghi thức đều phải hạ táng xong mới có thể cử hành. Mấy ngày nay chúng ta không làm bất cứ việc gì, mà chỉ là thay phiên túc trực bên linh cữu." Cổ hội trưởng ngẫm nghĩ lại một lúc rồi mới trả lời.
Nghe xong Kim châm không nói không rằng. Thi biến xuất hiện đã chứng tỏ, trong vòng ba ngày sau khi Cổ phụ chết, ba người con trai đã làm việc gì đó khiến ông lão vô cùng bất mãn.
"Khi còn tại thế, phụ thân các ngươi coi trọng nhất là cái gì?" Trầm ngâm rất lâu Kim Châm mới mở miệng hỏi.
"Gia mẫu chết sớm, phụ thân không hề tái giá, chỉ vùi đầu vào kinh doanh buôn bán." Cổ hội trưởng lên tiếng trả lời.
"Lúc các ngươi túc trực bên linh cữu có đốt tiền vàng mã hay không?" Kim Châm tiếp tục hỏi. Nếu sinh thời ông lão này không háo sắc, vậy nhiều khả năng là hám tài.
"Có đốt, đốt rất nhiều. Đó là lời nhắn nhủ của phụ thân trước khi lâm chung." Cổ hội trưởng vội vàng trả lời.
"Dưới đáy chậu đồng có đục lỗ hay không?" Kim châm mơ hồ đoán ra được vấn đề phát sinh ở chỗ nào.
"Chậu đồng? Thứ chúng ta dùng chính là bồn sắt, không hề đục lỗ." Cổ hội trưởng ngạc nhiên trả lời.
"Đốt tiền vàng phải dùng chậu đồng, hơn nữa dưới đáy còn phải đục lỗ, có bao nhiêu con trai thì phải đục bấy nhiêu cái lỗ, nếu không thì tiền vàng đã đốt không thể nào đi xuống dưới âm. Sắt ngăn trở âm dương cho nên dùng bồn sắt thì càng không ổn. Số tiền vàng các ngươi đã đốt, đến tay ông lão chưa được nổi một phần mười. Khi còn tại thế, lệnh tôn giàu có nhất một phương trời. Sau khi chết thì một phân tiền cũng không có, ngươi bảo ông lão sống qua ngày thế nào dưới âm phủ?" Kim châm tủm tỉm nói.
"Lão Nhị lão Tam, các ngươi mau trở về lấy chậu đồng, đục lỗ, rồi tiếp tục đốt tiền vàng cho phụ thân chúng ta một lần nữa." Nghe xong Cổ hội trưởng lập tức bảo hai người em trai. Hai người đó vội vàng quay người chạy đi.
"Mở đàn." Kim Châm đứng dậy phân công tùy tùng. Theo y thấy, thi biến như vậy chẳng tạo ra sóng gió gì, có thể dễ dàng áp chế xuống.
Nghe thấy vậy, mọi người bắt đầu ngay vào bố trí đàn làm phép. Kim Châm lập tức phân phó những người của Cổ gia tránh xa nắp quan tài. Y vung tay áp một lá bùa lên đầu Cổ lão gia vừa đột ngột ngồi dậy. Thi thể của Cổ lão gia tử vẫn chưa hư thối đến mức nghiêm trọng lắm. Kim Châm lập tức ra lệnh cho mọi người nhấc thi thể ra khỏi quan tài, đặt xuống mặt đất. Tuy đã bị lá bùa trấn trụ, nhưng thi thể vẫn đang không ngừng co giật, rục rịch ngóc dậy.
"Đại ca, nó không lợi hại lắm, tại sao vẫn còn có hành động như vậy?" Tả Đăng Phong tiến lên hạ thấp giọng hỏi. Kim Châm đang sử dụng một lá bùa tỏa ra dương khí yếu ớt. Tả Đăng Phong có cảm giác chẳng cần sử dụng lá bùa, chỉ cần đổi thành một khối đá hướng về phía mặt trời cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự. Hắn đã bắt đầu học đi đôi với hành.
"Đây là định thi phù của phái Mao Sơn chúng ta. Trong tình huống như thế này, chỉ cần tạm thời định trụ, không cần sử dụng trấn thi phù, nếu không thì thực sự không phải là siêu độ mà là giết chết nó." Kim Châm mở miệng giải thích.
Sau khi nghe thấy vậy, Tả Đăng Phong gật đầu rồi lui lại. Kim Châm đi tới trước đàn làm phép, tay cầm Đào Mộc kiếm, bắt đầu niệm chú làm phép. Toàn bộ mọi người đều cố mở to mắt mà nhìn cho rõ. Chưởng giáo Mao Sơn làm phép siêu độ vong hồn không phải người bình thường nào cũng có thể được tận mắt nhìn.
Nhưng đúng vào lúc này, Thập Tam ngậm một con quạ chạy từ cửa chính vào. Tả Đăng Phong biết rõ, từ xưa tới nay nó luôn tràn ngập địch ý đối với âm vật. Bởi vậy nhìn thấy nó đi vào hắn lập tức muốn mở miệng ngăn cản. Thế nhưng, lời nói còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng hắn, Thập Tam đã nhả con quạ đen xuống rồi lao tới chỗ tử thi. Khi đã đến đỉnh đầu tử thi, nó không thèm kêu một tiếng đã vãi nước tiểu ra.
Cương thi đang rục rịch lập tức bất động. Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều trợn tròn cả hai mắt. . .