Thạch lâu chỉ cách tường thành chỗ hai người nhảy vào có vài dặm, nên chỉ trong chốc lát hai người đã tới nơi. Thạch lâu chia làm hai tầng, diện tích không lớn, lầu một rộng khoảng 20m, lầu hai nhỏ hơn một chút, thạch lâu có hình thức trông giống tòa Linh Lung Tháp bát giác, tuy cũng xây bằng đá không khắc hoa văn, nhưng kiến trúc rất cổ điển, giản lược.
Tầng một thạch lâu có một cánh cửa đá, chiều rộng hai trượng, chia làm hai cánh, cửa không đóng chặt, mà có một khe hở, ánh lửa chính là từ khe này lộ ra.
Ngọc Phất nghiêng người nhìn qua khe cửa vào trong, ngó ngó, đột nhiên lấy tay che mắt, quay lưng lại.
Tả Đăng Phong nghi hoặc, dù Ngọc Phất là nữ nhân, nhưng lá gan không nhỏ, trong nhà có con quái vật gì có thể khiến cô như thế. Tả Đăng Phong bước tới, ngóng đầu định nhìn vào.
"Đừng xem!" Ngọc Phất vội vàng thấp giọng ngăn cản.
"Không sao." Tả Đăng Phong khoát tay, ghé mắt vào dòm, nhìn nhìn rồi vội rụt đầu về, hối hận vì đã không nghe lời cản của Ngọc Phất, nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Ngọc Phất thong thả đi ra chỗ khác, Tả Đăng Phong rón rén đi theo.
"Người thắng, tôi phân tích không đúng." Mặt Tả Đăng Phong đỏ bừng, trong thạch lâu đúng là có người, là hai người nam nữ trẻ tuổi.
"Không biết thẹn." Ngọc Phất lại lấy tay bưng kín gò má, hai người vừa được nhìn thấy một màn xuân cung đồ quái dị.
"Tôi nói chờ tới sáng, không phải người bực mình với tôi đấy chứ? " Tả Đăng Phong cực kỳ xấu hổ, hai người di chuyển luôn tận lực giảm âm thanh để không kinh động đối phương, sớm biết như vậy còn không bằng kinh động họ cho rồi.
"Đừng có nói chuyện với tôi." Ngọc Phất bụm mặt chạy ra xa. Tả Đăng Phong lo cô chỉ có một mình ở nơi lạ gặp phải nguy hiểm, nên do dự một rồi đi theo.
Đi được vài bước, thấy Thập Tam không đi theo, hắn quay lại, thấy Thập Tam ngông nghênh ngồi ngay khe cửa hở của thạch lâu, bộ dáng như đại gia đang xem cuộc vui. Tả Đăng Phong nhíu mày lướt tới, tóm Thập Tam về.
"Phi lễ chớ nhìn mày không hiểu hả?" Tả Đăng Phong túm lấy gáy Thập Tam, thấp giọng răn dạy.
Hai mắt Thập Tam trừng to, Tả Đăng Phong thấy nó há mồm, biết nó sắp kêu, vội che miệng nó đuổi theo Ngọc Phất. Hai người không ai nói với ai, vốn quan hệ giữa họ đã hơi kỳ lạ, bây giờ lại thấy cảnh hương diễm quái dị, càng khiến cả hai cảm thấy không được tự nhiên.
"Sao họ lại có thể như thế?" cũng là Ngọc Phất nói trước.
"Cái này, cái này, cái này tôi thật không biết." Tả Đăng Phong lắc đầu .
"Cậu từng có vợ, mà không biết?" Ngọc Phất tuy đã bỏ tay xuống, nhưng mặt vẫn đỏ bừng.
"Chúng tôi chưa từng làm như thế." Tả Đăng Phong thấy da mặt mình nóng lên, cảnh kia hoàn toàn không phải phương thức thông thường, đổi là ai thì cũng thấy ngượng.
"Cậu có thấy rõ bộ dáng của họ không?" Ngọc Phất hỏi.
"Thấy rõ, nam không hơn hai mươi tuổi, nữ lớn hơn vài tuổi, cao cỡ chúng ta, nhìn quần áo thì hẳn là họ sống ở đó." Tả Đăng Phong trả lời.
"Chỉ có thế? Cậu không cảm thấy hai người kia..." Ngọc Phất nói một nửa thì ngừng. Cô là người trong giang hồ, hào phóng mạnh mẽ, nhưng nếu là cảnh bình thường thì cô cũng không thấy khó khăn như vậy.
"Ừ, rất giống. Không chừng là hai chị em..." Tả Đăng Phong nói, người tu đạo mắt rất tinh, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhớ rất nhiều chi tiết.
"Đừng nói nữa." Ngọc Phất cắt ngang.
"Không biết liêm sỉ, tôi đi giết họ." Ngọc Phất vung vẩy phất trần, đi được vài bước thì quay trở lại, nhìn Tả Đăng Phong, "Cậu đi giết họ đi."
"Tôi cũng không đi." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Cậu nhanh đi, đừng để tôi nhìn thấy họ nữa." Ngọc Phất giục Tả Đăng Phong.
"Tôi biết vì sao họ như vậy, họ biết không thể duy trì nòi giống nên mới làm chuyện kỳ quái như vậy, xác thực mà nói cũng không tính là làm loạn luân lý." Tả Đăng Phong nói.
"Cậu có đi hay không?" Ngọc Phất rút ra một chiếc khăn định che mắt. Đạo pháp cô cao thâm, dù bịt kín mắt vẫncó thể giết người, mà hai người trong thạch lầu bị nhìn lén mà không biết, chứng tỏ họ không có linh khí tu vi, chỉ là người thường.
"Không thể giết, ở đây bây giờ chỉ còn lại có hai người họ, không còn ai khác. Hơn nữa, dù có nhu cầu sinh lý nhưng họ vẫn chưa làm loạn luân thường, điều này rất không dễ dàng, huống chi họ là cư dân của nơi này, tôi còn muốn hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì." Tả Đăng Phong nghiêm túc lắc đầu.
"Đáng giận." Ngọc Phất nhíu mày nhìn thạch lâu, ánh lửa bên trong đang yếu dần, chứng tỏ đống lửa đang bị dập tắt.
"Đáng thương." Tả Đăng Phong lắc đầu sửa lại. Từ hồi ở một mình, hắn không hề nghĩ tới chuyện này, đến khi gặp Ngọc Phất, hắn phải cố gắng lắm mới khắc chế được mình không suy nghĩ lung tung, Tả Đăng Phong cảm thấy người bên trong thạch lâu rất đáng thương, không được lựa chọn, nhưng vẫn phải sống.
"Nghe lời cậu vậy, thả con mèo xuống đi." Ngọc Phất chỉ vào tay phải Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong mới nhớ ra còn đang nắm gáy Thập Tam, tóm chặt lông gáy của loài mèo vốn không làm chúng khó chịu nên Thập Tam chẳng hề kêu tiếng nào.
"Tôi phân tích sai rồi, họ là người, nhưng tại sao họ lại không rời khỏi đây?" Tả Đăng Phong thả Thập Tam xuống, chuyển đề tài.
"Chờ họ làm xong việc cậu tự tới mà hỏi." Ngọc Phất cau mặt, nói xong lại đỏ mặt, lại nhớ tới cảnh hồi nãy nhìn thấy, rất ngượng ngùng.
"Người có để ý cái mặt trống đồng trên cửa ra vào này không, khung xương cánh cửa đã bạc màu, nhưng mặt trống lại không bị hư hao chút nào." Tả Đăng Phong cố tìm chủ đề, không thể để không khí im lặng, nếu không sẽ dễ có cảm giác mập mờ và xấu hổ.
"Chắc mặt trống này là trống trận của họ, thường trống bịt bằng da trâu, nhưng cái trống này không phải da trâu bình thường, nếu không đã sớm hư thối mất rồi, nếu tôi đoán không sai, chắc là là da trâu Quỳ Ngưu." Ngọc Phất trả lời.
"Quỳ Ngưu trong Sơn Hải kinh? Thực sự có con vật này sao?"
"Đừng bao giờ nói với ai là cậu tin quyển Sơn Hải kinh, nếu không người ta sẽ cười vào mặt cậu. Sơn Hải kinh là tổ sư gia về khoác lác, trên đời này làm gì có con trâu nào một chân? Sao đứng thẳng? Sao di chuyển?" Ngọc Phất lắc đầu cười, "Theo “Hoàng đế nội kinh” ghi lại, Quỳ Ngưu có ba chân, dùng da của nó bịt trống, âm thanh có thể lan truyền năm trăm dặm, tiếng trống có tác dụng chấn động tâm thần, lúc hoàng đế đại chiến Xi Vưu chính là dùng trống bịt da Quỳ Ngưu để khắc chế hắn."
"Sao người biết nhiều vậy?" Tả Đăng Phong giật mình, đúng là Sơn Hải kinh thuộc về thần thoại, còn Hoàng đế nội kinh thuộc về lịch sử, Tả Đăng Phong đương nhiên biết nên tin tưởng vào lịch sử hơn thần thoại.
"Xích hữu sở đoản, thốn hữu sở trường, những điều này người trong Đạo Môn xem điển tịch đều biết, cậu chỉ toàn tiếp xúc với khoa học phương tây, đương nhiên không biết." Ngọc Phất đã khôi phục lại bình thường.
Tả Đăng Phong gật đầu, định thừa dịp tới xem hoàng kim tháp một cái, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, chỗ này lạ lẫm, không nên đi lung tung, lại nữa nếu lỡ đôi nam nữ trong thạch lâu chạy mất thì coi như xong, làm sao hỏi han gì được.
Nghĩ vậy, Tả Đăng Phong bắt đầu nhớ lại thói quen ngôn ngữ thời Thương Chu để có thể nói chuyện với họ. Trong đó có hai người, đương nhiên phải nói chuyện với nhau, nên ngôn ngữ không bị thất truyền.
Tả Đăng Phong không nói chuyện, Ngọc Phất cũng không, một lát sau, Tả Đăng Phong nghe được tiếng bước chân yếu ớt vang lên bên trong thạch lâu, chắc là hai người đã ‘làm xong việc’.
"Đi thôi, đi vào." Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phất.
"Cậu đitrước đi." Ngọc Phất nhíu mày, cô sợ lại phải nhìn thấy thứ không muốn nhìn.
"Xong rồi, đi thôi." Tả Đăng Phong cười, bước đi trước, Ngọc Phất do dự rồi đi theo.
"Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương gần, tập tương xa." (tạm dịch: con người sinh ra tính vốn thiện, tính cách đã có sẵn, sau này mới luyện tập thêm). Tả Đăng Phong vừa đi vừa đọc diễn cảm Tam Tự kinh. Hắn đọc rất lớn, mục đích là để cho hai người trong thạch lâu nghe thấy. Hai người họ ở đây đã lâu, nếu đột ngột thấy người lạ nhất định sẽ sợ hãi, phải cho họ một chút thời gian để thích ứng.
Ngọc Phất biết dụng ý của hắn, nên không nói gì.
"Học thì phải luyện, có đúng hay không? Bạn từ xa tới, có vui hay không? Người không biết, mà không giận, có phải quân tử không?" Tả Đăng Phong đổi Tam Tự kinh sang Luận Ngữ. Hắn chợt nhớ ra Tam Tự kinh phải tới Tống Triều mới có, người nơi này chắc chắn nghe không hiểu.
"Cổ nhân có nói: ‘Gà mái thì không gáy báo sáng, nếu nó gáy sáng, chắc chắn gia đình có chuyện. Nay Thương Vương luôn nghe lời đàn bà, bỏ cả việc cúng tế tổ tiên,…’" Tả Đăng Phong lại chuyển từ Luận Ngữ sang tuyên ngôn xuất chinh phạt Trụ, Mục Thệ của Chu Vũ vương, Luận Ngữ xuất hiện thời Xuân Thu, người thời Thương Chu không biết Khổng phu tử.
Tả Đăng Phong đổi bài liên tục khiến Ngọc Phất chẳng hiểu ra làm sao, nhưng vẫn đặt lực chú ý vào trong thạch lâu, tiếng bước chân bên trong đã trở nên lộn xộn.
"Tí nữa tôi nói chuyện với họ, tôi mới có thể nghe hiểu ngôn ngữ thời Thương Chu." Tả Đăng Phong dặn Ngọc Phất.
Ngọc Phất gật đầu.
Hai người tới thạch lâu. Hai người kia đang cố gắng đóng cửa đá lại, nhưng cửa nặng quá, họ đẩy chưa được, thấy Ngọc Phất và Tả Đăng Phong đi tới, cả hai càng khẩn trương.
"Chúng tôi không có ác ý, hai vị không cần sợ." Tả Đăng Phong mỉm cười, tận lực biểu đạt thiện ý. Trên thực tế tra tấn bức cung vừa nhanh vừa tiện, nhưng Tả Đăng Phong không làm như vậy.
Hai người kia lộ vẻ nghi hoặc, đưa mắt thăm dò đánh giá Tả Đăng Phong và Ngọc Phất, cả hai đều mặc quần áo làm từ vải bố chưa nhuộm màu, nam cao khoảng một thước bảy, rất là anh tuấn, nữ thấp hơn một chút, làn da trắng nõn rất là dễ coi.
"Tôi là người nước Lai, thực không có ác ý." Tả Đăng Phong nói. Hắn không biết này hai hậu nhân nước Lô có căm thù Chu Triều hay không, nên hắn không dám giả mạo người Chu Triều, nước Lai từng cùng theo tác chiến với Thương Triêu, vị trí nằm ở phía đông, chắc không có cừu hận gì với nước Lô.
Tả Đăng Phong nói xong, hai người kia càng nghi hoặc hơn, một hồi sau, cô gái kia nói nhanh một tràng.
Tả Đăng Phong ngớ người, cô này nói vừa nhanh vừa lạ, hắn không hiểu gì cả. Nước Lô năm xưa chỉ là một dân tộc thiểu số, rất có thể dùng thổ ngữ, chứ không phải ngôn ngữ thường dùng.
"Thôi rồi, cô ấy nói cái gì tôi chẳng hiểu gì cả." Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phất.
"Cô ấy hỏi lửa ngoài kia có phải là do cậu đốt hay không..."