Tàn Bào

Chương 107: Q.2 - Chương 107: Quay lại Mao Sơn




"Tôi cứu cô vì cô giống hệt vợ tôi, ôm cô cũng vì như vậy, nếu cô cho rằng đây là mục đích tôi cứu cô thì cũng không sai." Tả Đăng Phong thu tay về, bình tĩnh đáp.

"Người trên đời đều biết Tàn Bào không háo sắc." Lâm Ngọc Linh thấy Tả Đăng Phong đổi giọng thì biến sắc, cảm thấy lời mình nói quá nặng.

"Cô là người nơi nào?" Tả Đăng Phong nhướng mày nhìn cô, rồi xoay người đi lại ngồi bên bàn.

"Phúc Kiến."

"Cô là đệ tử phái nào?" Tả Đăng Phong gật đầu, phát âm của Lâm Ngọc Linh rất chuẩn, không lẫn chút âm điệu địa phương nào.

"Võ công của tôi là gia truyền, không có môn phái cũng không có sư phụ." Lâm Ngọc Linh lắc đầu.

"Cô đến đây đến làm gì?" Tả Đăng Phong tiếp tục hỏi.

"Chấp hành một nhiệm vụ quan trọng." Lâm Ngọc Linh nghiêm mặt, loại ánh mắt này Tả Đăng Phong không hề xa lạ, những người có tín ngưỡng tôn giáo hoặc tín ngưỡng xã hội mạnh mẽ đều có loại ánh mắt này.

"Cô có đi qua Sơn Đông bao giờ chưa?" Tả Đăng Phong nhíu mày. Hắn rất không thích những kẻ quá cuồng nhiệt cấp tiến như thế này, quá cuồng nhiệt sẽ khiến mất lý trí, dù có là cấp tiến kháng Nhật Tả Đăng Phong cũng không thích.

"Chưa." Lâm Ngọc Linh không chút do dự.

"Rất xin lỗi, vừa rồi tôi thất lễ, cô yên tâm nghỉ ngơi, tôi đi ra ngoài mua đồ ăn lót dạ cho cô." Tả Đăng Phong đứng dậy, xoay người đi ra ngoài. Trong lòng hắn vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng không thể hỏi hết luôn một lần, nếu không chẳng khác gì đang hỏi cung.

"Tôi giống vợ của anh lắm sao?" Lâm Ngọc Linh hỏi.

"Giống như đúc. Nhưng ánh mắt của cô ấy không cuồng nhiệt như cô." Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài, kêu người ở phòng bên cạnh qua hầu hạ Lâm Ngọc Linh.

Tả Đăng Phong đi dạo một vòng, phát hiện quỷ tử và ngụy quân không hề có dị động, cũng không cho quân đi truy tìm, mới yên tâm rời đi. Nơi này cách Nam Kinh không xa, nhưng Tả Đăng Phong không phải đi đón Thập Tam, mà đến phái Mao Sơn.

Giao đấu chấm dứt, người vây xem cũng đã tản đi hết, Tả Đăng Phong xông thẳng lên núi, đạo sĩ Mao Sơn đều biết hắn, thấy hắn đến đều chắp tay thi lễ, Tả Đăng Phong gật đầu trả lễ, đi thẳng vào trong chánh điện, bên trong chánh điện Kim Châm, Ngân Quan, Ngọc Phất đang uống trà nói chuyện, thấy hắn đến, đều đứng dậy nghênh đón. Mọi người chào nhau, Tả Đăng Phong được ngồi vào chỗ khách quý giống hai người kia.

"Đại ca, khí sắc của huynh không tốt lắm." Tả Đăng Phong vừa ngồi xuống đã đứng trở lên, đi đến chỗ Kim Châm.

"Âm dương mất cân bằng, nhìn tốt mới là lạ." nét mặt và khí sắc của Kim Châm đều uể oải, dương khí trong người quá thịnh, nguyên nhân lớn hơn là người trong Đạo Môn và người Nhật lại khai chiến ngay trước cửa nhà hắn, hắn là chủ nhà mà lại không tham gia được, làm hắn rất khó chịu.

"Đại ca, huynh dùng bụng quân tử đi đo lòng tiểu nhân, mới bị ám toán, chứ nếu giao thủ chính diện với nhau, tên kia không phải là đối thủ của huynh." Tả Đăng Phong nắm lấy mạch môn tay trái của Kim Châm, chậm rãi truyền Huyền Âm chân khí vào, từ từ cân bằng âm dương cho hắn.

"Nghe Ngọc Chân Nhân nói, đệ mới cứu một cô gái Bát Lộ quân giống hệt em dâu hả?" Đợi Tả Đăng Phong thu tay về, Kim Châm không nói lời cảm ơn mà hỏi.

"Chuyện này đợi lát nữa từ từ nói, Vương Chân Nhân, hôm qua ngài tặng kim chỉ đường, vãn bối dùng trà thay rượu, kính Vương Chân Nhân một ly." Tả Đăng Phong trở về chỗ ngồi, cầm lấy chén trà nói với Ngân Quan.

"Hôm nay tiểu huynh đệ tinh thần sảng khoái, tâm tình rất tốt nhỉ?" Ngân Quan nâng chung trà lên uống một ngụm. Tả Đăng Phong đã cạo râu, ai nhìn cũng thấy.

"Ba vị Thái Đẩu đều ở trong này, tôi có một vấn đề xin ba người giúp đỡ. Cô gái tôi cứu hôm qua có gương mặt giống y hệt người vợ đã mất của tôi, hơn nữa cô ấy còn nằm mơ thấy một vài cảnh tượng hai người chúng tôi ngày xưa, xin hỏi tình huống này là như thế nào?" Tả Đăng Phong đặt chén trà xuống nhìn ba người, hắn đến đây chính là vì mục đích này.

"Cái này nhờ Đỗ Chân Nhân và Ngọc Chân Nhân giải đáp, bần đạo không rành việc này." Ngân Quan mở miệng trước tiên. Đạo sĩ Toàn Chân chỉ tập luyện võ thuật, không am hiểu khu thần ngự quỷ.

"Nghĩ kỹ thì, tôi chưa từng gặp qua loại tình huống này, nếu như hồn phách chuyển thế, thì thường chuyển vào trẻ con, khi lớn lên dung mạo có thể sẽ khác với tiền thế. Hơn nữa, tuổi của cô ta tương đương cậu, chắc chắn không phải là hồn phách chuyển thế." Ngọc Phất lắc đầu.

"Có thể là hồn phách phụ thể hay không?" Tả Đăng Phong nhíu mày.

"Hồn phách phụ thể sẽ ngăn chặn triệt để ý thức bản thể, không có chuyện ý thức bản thể và ý thức hồn phách cùng tồn tại." Kim Châm tiếp lời.

"Trong Vân Cấp Thất Tiên đã từng ghi lại con người có ba hồn bảy vía, trong hồn phách có lưu giữ trí nhớ của con người, có thể nào có khả năng một phách nào bám vào người cô ấy không?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Hồn phách không thể tự tán ra, trừ phi có người làm phép đánh tan. Lần trước gặp em dâu, tôi thấy hồn phách của cô ấy vẫn còn đầy đủ." Kim Châm lắc đầu.

Kim Châm vừa đáp, niềm hi vọng của Tả Đăng Phong liền xẹp xuống, sau khi chết Vu Tâm Ngữ vẫn luôn đi theo hắn, mỗi lần nhớ tới điều này, hắn đều vô cùng đau lòng.

Tả Đăng Phong không nói chuyện, ba người kia cũng không mở miệng, một lúc lâu sau Kim Châm ho nhẹ một tiếng định nói gì đó, nhưng rồi ho xong lại im bặt. Tả Đăng Phong nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Ngọc Phất đang lườm Kim Châm.

"Đỗ Chân Nhân, Ngọc Chân Nhân, hai người nói thật cho tôi biết đi, có thật là sau bảy bảy bốn mươi chín ngày hồn phách sẽ tản đi mất không?" Tả Đăng Phong nhìn Kim Châm, lần này hắn không có gọi Kim Châm là Đỗ đại ca nữa, hành vi và thần sắc của hai người khiến Tả Đăng Phong có cảm giác họ đang lén lút giấu diếm mình cái gì đó.

"Đau dài không bằng đau ngắn, tôi nói thật với đệ vậy. Đệ nói đúng rồi, đúng vậy, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, chỉ cần không phải còn mang theo quá nhiều oán khí, thì hồn phách không thể ở lại dương gian, hồn phách của em dâu chắc chắn đã không còn ở trên dương gian nữa." Kim Châm lấy hết dũng khí đáp.

"Huynh chắc chắn như vậy?" Tả Đăng Phong mờ mịt hỏi, đã chuẩn bị tâm lý, nhưng câu trả lời của Kim Châm vẫn như cây kim nhọn vô tình đâm thủng hi vọng cuối cùng của hắn.

"Càn Khôn khác biệt, ứng vào nam và nữ. Nam giới dùng tinh hóa khí, tinh khí thành hồn phách. Nữ giới dùng huyết hóa khí, huyết khí thành hồn phách. Hồn phách của em dâu rất mờ nhạt, yếu hơn nhiều so với hồn phách bình thường, chứng tỏ trước khi chết cô ấy bị mất rất nhiều máu. . ." Kim Châm không đếm xỉa ánh mắt Ngọc Phất, nói với Tả Đăng Phong.

Kim Châm chưa nói xong, Tả Đăng Phong đã không kềm được rơi nước mắt, mấy chữ ‘mất rất nhiều máu’ kia nhắc hắn nhớ lại kỷ niệm hết sức đau thương.

"Đỗ Thu Đình, anh có thể câm miệng hay không?" Ngọc Phất rốt cục không nhịn được kêu lên tức giận.

"Lẽ ra em nên sớm nói cho cậu ấy biết, chúng ta không thể lừa được cậu ấy cả đời, hơn nữa, lục âm lục dương là bổn nguyên của địa chi, có lẽ có thể mang hồn phách từ âm tào trở lại, tái tạo xương cốt." Kim Châm tăng âm điệu.

"Nếu quả thật giống như anh nói, sao anh không đi tìm lục âm cứu vợ sống lại đi?" Ngọc Phất cũng cao giọng.

"Mao Sơn luôn do đại đệ tử tiếp nhận chưởng giáo, em có biết tại sao tiên sư lại hết lần này tới lần khác truyền chức vị chưởng giáo lại cho anh không? Chính là để ngăn chặn anh, sợ anh vọng động mà bỏ đi sinh mạng của mình." Kim Châm cũng không nhân nhượng Ngọc Phất, có lẽ vì lời nói của Ngọc Phất đã đâm vào nỗi đau của hắn.

"Anh là một người nhu nhược." Ngọc Phất tức giận phẩy tay áo bỏ đi.

"Đúng vậy. Tôi là người nhu nhược, tôi không thể như em chỉ vì người ta phản bội em mà độc chết cả nhà một trăm ba mươi tám người của người ta!" Kim Châm giận dữ rống lên, âm vang khắp nơi.

"Anh nói cái gì?" Ngọc Phất vốn đã đi ra đại sảnh, nghe vậy xoay người đi trở lại.

"Đại ca, Ngọc Chân Nhân, hai người làm cái gì vậy? Là tôi không tốt, tôi không nên hỏi." Tả Đăng Phong vô cùng bối rối và hối hận, liên mồm khuyên can.

"Chuyện đám trẻ các người lão già tôi không liên quan, tôi ra hậu sơn câu cá." Ngân Quan người già thành tinh, thấy tình hình không ổn, kiếm cớ chuồn mất.

"Tôi nói em độc chết một một trăm ba mươi tám người của Nhậm gia." Kim Châm phóng linh khí đóng cửa chánh điện lại.

"Ngọc Chân Nhân, chính là Đỗ đại ca đã nhờ tôi tới Thiếu Lâm tự giúp người, anh ấy đối với người là thật lòng, hai người đừng động thủ với nhau." Tả Đăng Phong vội nhảy tới chặn giữa hai người.

"Anh biết từ lúc nào?" Ngọc Phất nhướng mày.

"Năm năm trước đã biết rồi." Kim Châm hừ một tiếng.

"Đã biết tôi là người tâm ngoan thủ lạt, anh còn thích tôi làm gì, không sợ tôi độc chết hơn ba trăm người của phái Mao Sơn anh hả?" Ngọc Phất cười nhạt.

"Anh sẽ không bao giờ cô phụ em, sao anh phải sợ?" Kim Châm bắn trả.

Kim Châm vừa dứt lời, nét mặt Ngọc Phất lập tức thay đổi, vốn đang nộ khí trùng thiên, lại chuyển thành vô cùng cảm động. Kỳ thật, trên thế gian này những lời nói làm người ta cảm động nhất không phải là lời thề non hẹn biển hay dỗ ngon dỗ ngọt, mà là những lời buột ra trong lúc vô tình, để lộ ý nghĩ thật sự trong lòng của họ.

Kim Châm thấy thần sắc Ngọc Phất thay đổi, cũng nhận ra lời lẽ của mình quá nặng, vẻ giận dữ cũng chuyển thành xấu hổ.

Tả Đăng Phong ngạc nhiên, không rõ vì sao hai người này nói trở mặt là trở mặt, cũng không biết tại sao hai người lại thay đổi cảm xúc nhanh như vậy, có điều hắn hiểu không cần phải ngăn họ nữa.

Tả Đăng Phong quay người trở về chỗ ngồi, hắn vừa chuyển động, hai người lập tức tỉnh ra, mặt đỏ bừng, trở về chỗ cũ.

"Hai người mới chỉ nói có một nửa, có thể nói hết cho tôi nghe hay không?" Tả Đăng Phong thở dài.

"Anh ấy nói không sai, hồn phách em dâu không còn ở dương gian nữa, chúng tôi sợ cậu không chịu nổi sự thật này nên mới che giấu cậu, nhưng mà… sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết." Ngọc Phất mở miệng trước.

"Huynh đệ, tôi cũng rất bội phục dũng khí của cậu, đi tìm giải pháp trong tuyệt vọng. Theo tôi được biết, lục âm quả thực có khả năng hồi hồn." Kim Châm tiếp lời. Hắn rất cảm kích Tả Đăng Phong, vừa rồi lại vô tình bày tỏ tình cảm, mà Ngọc Phất lại không cự tuyệt chứng tỏ rất có hi vọng.

"Đại ca, anh không cần an ủi tôi." Tả Đăng Phong cười yếu ớt.

"Nếu tôi muốn an ủi cậu thì sẽ không nói ra sự thật." Kim Châm nghiêm nghị.

"Nếu như không phải hồn phách phụ thể, vậy tại sao cô gái kia lại có khuôn mặt giống hệt vợ tôi như vậy, lại biết rõ nhiều chi tiết trong cuộc sống của chúng tôi?" Tả Đăng Phong bối rối.

Kim Châm và Ngọc Phất đều lắc đầu, biết việc này không hợp tình lý, nhưng lại không giải thích được.

"Đại ca, cho tôi ít dược thảo đi, tôi phải đi về." Tả Đăng Phong im lặng một hồi, rồi ngẩng đầu nói với Kim Châm. Phái Mao Sơn có rất nhiều thảo dược, hắn có thể ngửi thấy mùi của chúng.

Kim Châm gật đầu, xoay người đi ra đại điện.

"Cậu phải suy nghĩ thoáng một chút, đừng có làm chuyện điên rồ." Ngọc Phất lo lắng dặn dò.

"Đỗ đại ca nói rất đúng, lục âm lục dương là khởi nguyên của mười hai địa chi, có tác dụng nhất định rất lớn, dù thế nào tôi cũng phải thử một lần, bằng không có chết cũng không cam lòng." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Ừ, vậy là tốt rồi, tí nữa ba chúng tôi cùng đi một chuyến, xem cô gái cậu mới cứu kia." Ngọc Phất gật đầu.

"Ừ." Tả Đăng Phong đáp, Ngọc Phất và Kim Châm am hiểu về âm hồn, Ngân Quan tinh thông xem tướng, ba người cùng đi, nhất định có thể nhìn ra mánh khóe. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.