Tàn Bào

Chương 430: Q.4 - Chương 430: Tế Tự Bắc Đẩu




Tả Đăng Phong cau mày, không ngờ Huyền Vũ thật sự nổi lên rồi.

"Tả chân nhân, bây giờ làm gì?" Đại Đầu căng thẳng nhìn Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong cau mày không đáp, khu vực bên dưới đang hoàn toàn sôi trào, quái ngư, nào rắn, nào cá, cả cá heo đều có, đang nhào vào lăn lộn với nhau, số lượng không dưới ngàn con, lúc này nhảy xuống vấn đề là không phải có dũng khí hay không, mà là có đầu óc hay không, vì nhảy xuống là chẳng khác gì tự sát.

"Đợi một chút, quan sát phản ứng của Huyền Vũ." Tả Đăng Phong trầm ngâm, Huyền Vũ nổi lên nhất định là vì thấy bên trên có dị động, động cơ nó nổi lên đến giờ vẫn chưa rõ, cứ phải quan sát thêm một chút rồi quyết định sau.

"Chiều cao phải hơn hai trăm mét, tốc độ nổi lên khá chậm." Đại Đầu căn cứ khí tức của Huyền Vũ báo cáo tình huống cho Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong gật đầu, 200 mét quả là quá lớn, không nhỏ hơn Kim long bao nhiêu, nhưng thông thường động vật thể hình càng lớn thì hành động càng chậm, điểm này đối với hắn là có lợi.

"Còn cách mặt nước hai dặm." Đại Đầu chăm chú quan sát động tĩnh của Huyền Vũ.

"500 mét."

"200 mét, Tả chân nhân, nó sắp lên tới rồi." âm thanh Đại Đầu hơi run.

Tả Đăng Phong cũng hết sức căng thẳng, dù hắn đã mất đi trực giác nhạy cảm, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy một luồng hơi lạnh từ sau đầu xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ, bên trong sát khí hàm chứa thực lực cường hãn, tràn đầy uy nghiêm không thể xúc phạm.

Đám động vật bị nhiễm độc không cảm nhận được sát khí của Huyền Vũ, nên vẫn còn đang lộn xộn đánh giết, không hề có ý rời đi.

"Năm mươi mét, Tả chân nhân, nó tới rồi." Đại Đầu căng thẳng chỉ xuống phía dưới.

Đại Đầu vừa dứt lời, phía dưới đã trào lên một con sóng cực lớn, con sóng không cao, nhưng phạm vi cuồn cuộn rất lớn, tất cả đám đấu đá trong phạm vi đó đều bị sóng nước đẩy dạt ra bốn phía, nhưng tuy sóng nước không ngừng kéo dài ngoài trở mình, nhưng không hề nhìn thấy Huyền Vũ hiện thân.

"Nó đã dừng lại, chỉ có cái đầu là vẫn còn đang đưa lên dò xét." Đại Đầu nói.

"Nó bị khóa, không thể rời khỏi mặt biển, nhưng nó có thể ló đầu lên hô hấp." Tả Đăng Phong bắt đầu cởi cúc áo, nhìn chăm chú vào mặt biển cuồn cuộn bên dưới.

Một lúc sau, nước biển dừng lăn lộn, một cái đầu rồng to lớn thò lên mặt nước, cách mặt nước chừng một trượng.

Cái đầu rồng này có màu màu xanh đen, có những bướu đá to nhỏ, một cái sừng rồng dài năm thước, mũi rộng miệng to, hai mắt tinh quang lưu động, đầu được trùm lớp vảy màu đen, hai khóe miệng có râu rồng rủ xuống.

Tả Đăng Phong đã từng nhìn thấy Chân Long, đầu rồng này và đầu rồng của Chân Long cực kỳ giống nhau, chỉ khác chăng là cái đầu này có màu đen đặc thù của loài rùa, và hơi tròn hơn Chân Long, hơn nữa mắt của Chân Long là màu đỏ, còn mắt của Huyền Vũ là màu đen.

"Tả chân nhân, pho tượng trong cung điện không có sừng rồng, sao nó lại có sừng?" trong giọng nói của Đại Đầu có thanh âm răng đập lập cập vào nhau, ánh mắt của Huyền Vũ không hề hồ đồ như đám động vật nhiễm bệnh mà thần phủ hàn quang, cho thấy nó không hề ngu xuẩn, mà thậm chí còn thông minh hơn cả con người.

"Không biết, chắc là sau này mới sinh ra." Tả Đăng Phong cau mày, Huyền Vũ chỉ mới thò đầu ra, hắn đã cảm nhận được áp lực to lớn, đầu của Huyền Vũ không trang trọng như Kim long, mà thiên về hung sát, nhưng bộ sừng rồng và râu rồng lại biểu lộ huyết thống cao quý của nó, đôi mắt híp lại nhìn xuống vẻ rất khinh thường, khí thế mạnh mẽ đủ làm chúng sinh phải thần phục quỳ lạy, nhưng khí thế của nó và Ngũ Trảo Kim Long không giống nhau, nếu nói Ngũ Trảo Kim Long là quân chủ quân lâm thiên hạ, thì Huyền Vũ lại là Bá Vương sát sinh vạn ngàn, trên người nó không cảm thấy được sự khoan dung và từ thiện, mà chỉ có ngạo khí và lệ khí cường giả nghịch ta thì chết.

Tả Đăng Phong hơi chùn lòng, xuống nước để tìm thiên thạch trên lưng nó, có khác gì rút râu cọp đâu, chắc chắn là tự tìm đường chết.

Huyền Vũ thò đầu lên mặt nước, chuyển động con mắt nhìn quanh, thấy đám cá, rắn lăn lộn xung quanh thì tức giận, đám quái ngư và cự xà này xuất hiện rõ ràng đã xúc phạm tới uy nghiêm của nó, đã thế đám cá và rắn kia lại chẳng e sợ nó, sau khi nước không cuộn trào nữa thì lại nhào tới chỗ nó bơi lội, Huyền Vũ thấy thế, sự tức giận trong mắt càng thêm rõ, nhưng nó vẫn chưa làm gì, chỉ chuyển con ngươi nhìn Tả Đăng Phong và Đại Đầu trên núi băng.

"Tả chân nhân, bây giờ làm gì?" Đại Đầu nuốt một hớp nước miếng hỏi nhỏ, bị Huyền Vũ nhìn thẳng vào, cảm giác rất là không tốt, vô cùng không tốt.

Tả Đăng Phong không đáp, chỉ vươn hai tay về phía trước, ôm quyền cúi thấp người xuống, đây là lễ nghi Thời Thương Chu, Tả Đăng Phong định dùng nó để biểu đạt thiện ý với Huyền Vũ, Huyền Vũ tuy không thể mở miệng phun tiếng người, nhưng thần trí của nó vô cùng tuyệt vời, nhất định hiểu được hành động này của hắn.

"Tả chân nhân, ngài làm gì vậy?" Đại Đầu hỏi.

"Nói cho nó biết ý định chúng ta tới đây." Tả Đăng Phong lại khom người cúi xuống lần thứ hai, đám người Cơ Tiên đã từng tế tự cho Huyền Vũ, sau khi tế tự đều đưa đồ ăn cho nó, hắn muốn thông qua hành động này để cho Huyền Vũ biết hắn cũng là tới để cho nó ăn.

Khấu xong chín khấu, Tả Đăng Phong mở gói đồ ăn, trong đó lương khô chiếm đa số, Tả Đăng Phong dùng hai tay nâng lên tung xuống, vừa tung vừa chăm chú quan sát phản ứng của Huyền Vũ.

Nhìn thấy hắn tung đồ ăn, ánh mắt Huyền Vũ biến thành nhu hòa, không nhìn hai người nữa, mà cúi đầu quan sát đám điếc không sợ súng chung quanh. Bọn kia đang tranh nhau giành giật đồ ăn Tả Đăng Phong quăng xuống, Huyền Vũ thấy chúng giành đồ ăn, sát cơ trong mắt đại thịnh, miệng to mở ra, cắn đứt ngang một con cự xà vừa vọt tới gần, sau đó tiếp tục công kích những con vật khác.

Tả Đăng Phong cực vui vẻ, hành động của Huyền Vũ cho thấy nó nghĩ những đồ ăn này là hai người kia Cung phụng cho nó, bọn nhãi nhép kia lại dám tới tranh giành, đây là không được phép.

"Tả chân nhân, rốt cuộc ngài định làm gì?" Đại Đầu lại hỏi nhỏ.

"Biểu đạt thiện ý với nó, bắt chước tiền nhân." Tả Đăng Phong thì thào đáp lại.

"Nó bị khóa lại rồi, đâu có phát huy ra được thực lực." Đại Đầu nhìn chiến sự phía dưới, Huyền Vũ tuy cực kỳ bá đạo, nhưng bị khóa, thực lực phát ra không tới được ba phần mười, mà đám động vật bị bệnh độc lây nhiễm vì cướp giật đồ ăn, cũng không hề có ý rời đi.

"Huyền Vũ là độc vật, ép nó sẽ nhả độc, cậu quăng thêm đồ ăn xuống đi, tôi xuống giúp nó." Tả Đăng Phong bỏ đạo bào, quay sang nhìn Thập Tam, "Ở lại đây, coi chừng quần áo cho tao."

"À ." Xuống giúp nó?" Đại Đầu trợn to hai mắt.

"Nó biết chúng ta là tới để tế tự nó, nên sẽ không công kích tôi, tôi xuống sẽ giúp nó giết đối thủ trước, sau đó giúp nó gãi ngứa, tôi lẻn xuống dưới nước, cậu phải tăng tần suất ném lương khô, chỉ cần kiên trì mười phút là đủ." Tả Đăng Phong nghiêm nghị nói với Đại Đầu.

"À ." Giúp nó gãi ngứa." Đại Đầu nhìn Tả Đăng Phong như đang nhìn một người điên.

"Năm đó dù là những người kia lấy đồ trên lưng nó, nhưng Huyền Vũ chỉ xem là gãi ngứa cho nó, động vật lớn như vậy, hành động bất tiện, trên người nhất định sẽ sinh bám vào một ít vỏ sò và rêu thạch, gỡ xuống những thứ đó cho nó, nó sẽ cảm thấy thoải mái, người năm đó nhất định là lợi dụng tâm lý này, nếu không chỉ bằng một chút đồ ăn, làm sao đủ để khiến Huyền Vũ cho phép họ ở trên lưng mình làm bừa." Tả Đăng Phong tháo túi khí trên lưng giáp trụ.

"Ngài không mặc khôi giáp?" Đại Đầu cầm một miếng thịt ném xuống, một coi cá lớn cướp ngay, Huyền Vũ giận dữ, há mồm cắn vào phần đuôi cá, điên cuồng vung vẩy, con cá mất mạng tức khắc, nhưng Huyền Vũ chỉ giết chết chúng chứ không ăn thịt, cắn chết rồi là vứt bỏ.

"Không thể mặc, nếu không nó sẽ cho là tôi có địch ý." Tả Đăng Phong cầm dao găm, lao xuống dưới.

"Vậy còn dây thừng?" Đại Đầu hỏi.

"Một đầu cột vào vật nặng, ném xuống, để làm đồ dự bị." Tả Đăng Phong trả lời.

Lúc này Huyền Vũ đang ở trong trạng thái bị vây công, nhưng lân giáp của nó hết sức cứng rắn, đám cá xà kia căn bản không tổn thương được nó, Tả Đăng Phong nhanh chóng lướt tới gần, kéo nước biển lên làm trường mâu, nhanh chóng đâm chết con rắn biển đang quấn vào đầu Huyền Vũ.

Đâm chết rắn biển, Tả Đăng Phong cũng không dám quan sát phản ứng của Huyền Vũ, khi đến gần, mới thấy bộ dạng Huyền Vũ càng thêm hung sát, Tả Đăng Phong để phòng ngừa không dám nhìn thẳng vào nó, chỉ không ngừng dùng mâu nước đâm vào đám quái ngư và cự xà, hắn nhất định phải mau chóng để cho Huyền Vũ nhìn thấy là hắn là tới hỗ trợ, chỉ khi nó nhìn thấy điểm này, mới cho phép hắn tới gần mình.

Hỗ trợ cũng phải chú ý kỹ xảo, Tả Đăng Phong lựa chọn đều là những con vật ở khá xa Huyền Vũ, những con ở trước mặt Huyền Vũ tuyệt đối không được động vào, nếu không sẽ làm Huyền Vũ sinh ra cảm giác giọng khách át giọng chủ, ở chung với nó, nhất định phải thật cẩn thận.

Tả Đăng Phong Ngũ hành thuộc thủy, Huyền Âm chân khí có thể trong nháy mắt đem nước biển ngưng tụ thành trường mâu, một lúc sau, quái ngư và cự xà bị tử thương quá nửa, linh khí của hắn cũng đã tiêu hao hết, liền đánh bạo rơi xuống bên trái cổ Huyền Vũ.

Huyền Vũ xúc động, phát ra một tiếng kêu nặng nề, Tả Đăng Phong nhanh chóng dùng chủy thủ cắm vào một khối rêu cứng bám trên lân phiến của Huyền Vũ, cũng không ngẩng đầu lên nhìn nó.

Căng thẳng và sợ hãi quá độ sẽ làm cả người vô lực, Tả Đăng Phong chính là đang cảm thấy như vậy, nhưng không phải hắn sợ Huyền Vũ cắn xé hắn, mà là sợ Huyền Vũ lại chìm xuống đáy biển, nó mà chìm xuống thì sẽ không nổi lên nữa.

Tả Đăng Phong chỉ cắm vào dị vật bám trên người nó, để ra ý không muốn làm tổn thương nó, dù biết vảy của Huyền Vũ cực kỳ cứng rắn, một con dao nho nhỏ không đủ để làm tổn thương nó.

Huyền Vũ hình như hiểu dụng ý của Tả Đăng Phong, dù sao hành động của Tả Đăng Phong và những người trước kia cực kỳ giống nhau, nên Huyền Vũ bắt đầu ăn mớ đồ ăn đang trôi nổi trên mặt biển, không để ý tới Tả Đăng Phong nữa.

Những đồ ăn ném xuống đều rất nhỏ, Huyền Vũ chỉ cần há mồm ra hút, kiểu ăn này rất giống long xà, tốc độ ăn cực nhanh, Tả Đăng Phong tận dụng thời cơ, hít sâu một hơi nhanh chóng lặn xuống.

Dưới nước lúc này cũng không thiếu những con vật biển cỡ lớn bơi lội chung quanh, cũng may sự chú ý của chúng đều dồn lên mặt biển. Tả Đăng Phong nhanh chóng lặn xuống, nước biển cực lạnh, nhưng hắn không lôi bao tay Thuần Dương ra ngay, nhiệt độ dưới nước không thể quá cao, nếu không sẽ lại lôi kéo đám quái vật nhiễm bệnh tới nữa.

Tả Đăng Phong lớn lên ở vùng biển, có thể mở mắt nhìn được trong nước. Nước biển Bắc cực vẫn còn trong xanh, tầm nhìn trong nước vượt quá mười trượng, chỉ một lúc sau, Tả Đăng Phong đã nhìn thấy cơ thể to lớn của Huyền Vũ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.