Tàn Bào

Chương 114: Q.2 - Chương 114: Thả hổ về rừng




“Đằng Khi Chính Nam là anh trai của cô đúng không?" Tả Đăng Phong bỏ thêm củi vào đống lửa.

"Đúng vậy." Đằng Khi Anh Tử mở mắt, Tả Đăng Phong không tức giận làm cô bất ngờ.

"Cô có biết hắn giết vợ của tôi không?" Tả Đăng Phong đã sớm đoán được thân phận của Đằng Khi Anh Tử, nên hắn không hề bất ngờ.

"Anh ấy có nói là đã giết vợ của anh." Đằng Khi Anh Tử rất bình tĩnh.

"Cô đi đi." Tả Đăng Phong thò tay kéo Thập Tam đang nằm dựa vào Đằng Khi Anh Tử.

"Anh không giết tôi?" Đằng Khi Anh Tử giật mình, không ngờ Tả Đăng Phong lại thả mình đi.

"Không giết." Tả Đăng Phong nhìn chăm chú những cây củi đỏ rực giữa đống lửa.

"Tôi đã lừa anh, sao anh lại thả tôi đi?" Đằng Khi Anh Tử nhíu mày, Tả Đăng Phong bình tĩnh quá làm cô không biết hắn đang nghĩ gì.

"Cô giúp vá áo choàng cho tôi, lại cản tôi không ăn quả sơn tra thứ hai. " Tả Đăng Phong đơn giản trả lời.

"Làm sao anh biết quả sơn tra kia có độc?" Đằng Khi Anh Tử càng kinh ngạc.

"o,lei,si,go,ku, thoát,o,i,ko,lo,nuo,o. to,ti,ko,e,lu." Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, ý hắn là ‘Tôi có thể nghe được thanh âm từ rất xa.’

"Anh biết tiếng nước tôi?" Đằng Khi Anh Tử há hốc mồm ngạc nhiên, vô thức cũng dùng tiếng Nhật.

"Đúng vậy. Nhưng tôi thích nói tiếng nước mình hơn. " Tả Đăng Phong dùng tiếng Nhật trả lời.

Đằng Khi Anh Tử không nói gì thêm, Tả Đăng Phong lại khiến cho cô thêm một lần khiếp sợ, khiếp sợ cực độ khiến cô không thể suy nghĩ gì được nữa.

"Trừ một mình cô, tù phạm trên ba chiếc xe tải đều bị bịt kín miệng. Cô cố ý trúng đạn để tôi chiếu cố cô. Cô ăn uống không giống người Trung Quốc, sau khi cô uống say tôi thấy trên cổ cô có một vết sẹo rất nhỏ. Từ lúc đó tôi đã biết lý do cô muốn tới gần tôi, tôi còn biết cô có hai thân phận, cô là ninja Nhật Bản, và là đại uý lục quân. Tôi chế phi tiêu chữ thập, đoạt đao võ sĩ là vì tôi biết đó là binh khí cô am hiểu nhất. Lúc đó tôi muốn đưa cô theo để lợi dụng cô, sau khi nghe thấy cô nói chuyện với anh trai, nếu cô dám lừa tôi ăn quả sơn tra có độc, thì tôi sẽ lập tức giết chết cô, nhưng cô đã không làm vậy. " Tả Đăng Phong thở dài.

"Sao anh không lợi dụng tôi nữa?" giọng Đằng Khi Anh Tử run run, kế hoạch này bọn họ sắp đặt vô và tỉ mỉ, không ngờ đến phút cuối và lại thất bại trong gang tấc, bọn họ đã đánh giá Tả Đăng Phong quá thấp. Không phải là đánh giá thấp chỉ số thông minh, mà là đánh giá thấp tình cảm hắn dành cho người vợ đã chết.

"Cô đã không hại tôi, tôi cũng không đành lòng lợi dụng cô. Cô đi đi, trong lòng tôi không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, nếu cô không đi tôi sợ tôi sẽ đổi ý đó." Tả Đăng Phong vuốt ve đầu Thập Tam.

"Thả tôi vì anh thích tôi phải không?" Đằng Khi Anh Tử nhìn thẳng Tả Đăng Phong.

"Người tôi thích là vợ tôi, cô đừng tưởng tôi sờ ngực cô là vì động tâm với cô, ta chỉ là muốn xác định cô có thói quen băng ngực của ninja hay không mà thôi." Tả Đăng Phong nhìn thẳng Đằng Khi Anh Tử. Quả thực đúng như lời hắn đã nói, hắn đang tận lực áp chế lửa giận trong lòng. Đằng Khi Anh Tử là em gái của Đằng Khi Chính Nam, kẻ đã làm hắn tan cửa nát nhà, nói chuyện với em gái kẻ thù khiến hắn có cảm giác có lỗi với Vu Tâm Ngữ.

Đằng Khi Anh Tử tuyệt vọng, nghiêng người dựa vào thạch bích sau lưng, không nói gì nữa.

"Tôi biết cô tiếp cận tôi là muốn tôi giúp cô đi tìm sáu con vật dương, tôi cũng biết cô với anh trai mất rất nhiều công sức bố trí cái bẫy này, tôi không giết cô đã là phá lệ rồi, gương mặt này là mặt vợ của tôi, nếu còn để tôi nhìn thấy nó, tôi sẽ lột nó ra. " Tả Đăng Phong gằn giọng.

"Tôi với anh trai đã làm tổn thương anh và vợ anh, tôi muốn đền bù lỗi lầm này, mong anh cho tôi một cơ hội." Đằng Khi Anh Tử nhìn Tả Đăng Phong.

"Nợ máu phải trả bằng máu, cô đi đi, đừng để tôi gặp lại cô." Tả Đăng Phong quay đi, hắn không phải người ngu, cho rằng Đằng Khi Anh Tử đi theo là để bù đắp. Kế hoạch của cô đã bị hắn vạch trần, dù biết hắn sẽ không đi tìm sáu con vật dương, vậy mà cô vẫn còn muốn đi theo, chứng tỏ cô đã nảy sinh tình cảm với hắn. Thật ra từ lúc cô ném quả sơn tra độc đi, Tả Đăng Phong đã biết cô thích hắn, mà đây chính là điều Tả Đăng Phong sợ nhất.

Cổ ngữ nói: “Khó nhất là nhận ân tình của mỹ nhân”. Tính Tả Đăng Phong vốn không cô phụ người tốt với mình. Từ khi Vu Tâm Ngữ chết, hắn luôn cố gắng không mang nợ ai, nên hắn mới liên tục trả lại hạt đậu vàng cho Ngọc Phật. Lý do Ngọc Phật không nhận lại hắn cũng hiểu, chính là hi vọng trong trường hợp hắn không cứu sống được Vu Tâm Ngữ, thì cũng vì còn mang nợ ân tình của người khác mà không đi tìm cái chết. Tuy ban đầu Đằng Khi Anh Tử tiếp cận hắn với mục đích xấu xa âm hiểm , nhưng tình cảm của cô hiện giờ là thực , nên làm Tả Đăng Phong rất khó xử.

Đằng Khi Anh Tử không nói gì nữa, nhưng cũng không đi, mà khẩn cầu nhìn Tả Đăng Phong. Tuy nét mặt Tả Đăng Phong vẫn thản nhiên, nhưng là hắn làm sai một việc, lẽ ra hắn không nên quay mặt đi, động tác ấy chứng tỏ hắn đã mềm lòng.

"Tôi không muốn lợi dụng cô, cô đi đi." Một lúc sau Tả Đăng Phong nói. Cổ ngữ có câu "Chu lang diệu kế an thiên hạ, đã mất phu nhân lại thiệt binh.", ý nói Đông Ngô Tôn Quyền và Chu Du dùng kế giả kén rể, định giam Lưu Bị tại Đông Ngô để làm con tin, không ngờ kết quả em gái Tôn Quyền là Tôn Thượng Hương lại coi trọng Lưu Bị, chẳng những không giữ Lưu Bị mà còn chạy theo hắn. Chu Du phái quân bộ lẫn quân thủy năm lần bảy lượt đuổi theo bắt lại, lại bị Khổng Minh cho quân mai phục đánh cho tan tác. Tình hình trước mắt cũng chẳng khác chuyện xưa là mấy, Đằng Khi sai em gái ra trận, Đằng Khi Anh Tử cũng coi trọng hắn, nhưng Tả Đăng Phong lại không phải Lưu Bị, hắn cũng không muốn làm Lưu Bị. Lưu Bị cả đời cưới bốn người vợ, vì tham tài cưới Mi phu nhân, vì háo sắc cưới Cam phu nhân, để tranh giành địa bàn cưới Tôn phu nhân, để lôi kéo nhân tâm cưới Ngô quả phụ. Người xưa lòng dạ rộng rãi chứa được tới bốn bà vợ, chứ lòng hắn hẹp hòi chỉ muốn có một mình Vu Tâm Ngữ mà thôi, không cần ai khác, càng không muốn làm em rể của Đằng Khi!

Đằng Khi Anh Tử vẫn không nhúc nhích, nét khẩn cầu trong mắt lại tăng thêm, vành mắt bắt đầu hồng hồng.

"Vợ tôi đã cứu mạng tôi, bây giờ tôi lại cứu mạng cô, nếu cô đi theo sẽ làm lòng tôi không yên. Tôi hiểu tâm ý của cô, nên tôi mới không giết cô, nhưng không giết cô cũng không có nghĩa là ta thích cô, đi mau, đừng để tôi đổi ý!" Tả Đăng Phong rống lên. Dù sao hắn cũng là đàn ông, là một người đàn ông bình thường, cứ nhìn một cô gái trẻ giống hệt vợ mình thì làm sao không có cảm xúc, và chính cảm xúc ấy làm hắn có cảm giác đầy tội lỗi.

Đằng Khi Anh Tử thấy hắn tức giận, đành phải đứng dậy đi ra khỏi sơn động. Sơn động không sâu, Tả Đăng Phong có thể nghe thấy Đằng Khi Anh Tử không hề đi xa, mà đi được mấy chục bước về phía đông thì dừng lại.

Người là động vật sống thành bầy đàn, nên người ta luôn cần bạn, đây là thiên tính, Tả Đăng Phong áp chế phần thiên tính này, nên hắn mới có thể sẵn sàng vì người yêu đã chết mà bôn ba tìm kiếm Tiên đạo. Giống như sự sợ hãi thì ai cũng có, người được gọi là dũng cảm không có nghĩa là không có sợ hãi, mà chỉ là người khắc chế được sự sợ hãi của mình.

Đằng Khi Anh Tử có bề ngoài giống hệt Vu Tâm Ngữ, với nó, cô có thể nhanh chóng đi vào trong lòng hắn, phòng tuyến tâm lý của hắn hoàn toàn không đề phòng với dáng vẻ ấy, hắn không kháng cự lại được, dù biết đó là giả dối cũng không thể nào cưỡng lại.

Đằng Khi Anh Tử là người thế nào Tả Đăng Phong không biết, cô đã gặp phải chuyện gì Tả Đăng Phong cũng không rõ, Tả Đăng Phong là một bí ẩn lớn đối với cô, mà Đằng Khi Anh Tử cũng là một dấu chấm hỏi cực lớn trong lòng hắn. Nhưng Tả Đăng Phong không muốn đi tìm hiểu, vì hắn thật sự không thích cô, mâu thuẫn trong lòng hắn hiện giờ không phải là nên tiếp nhận Đằng Khi Anh Tử hay không, mà là có thể để cho gương mặt ấy rời xa mình hay không.

Tả Đăng Phong có mâu thuẫn của bản thân, nhưng hắn cảm giác được tâm tình của Đằng Khi Anh Tử còn bết bát hơn, sắp một cái bẫy hoàn hảo vậy mà lại bị người ta phá vỡ, kẻ địch lại còn rộng lượng thảo cho đi, khiến cô vừa hổ thẹn vừa cảm động.

Đến khi Tả Đăng Phong bình tĩnh lại, đã thấy Thập Tam chạy ra ngoài từ lúc nào, nghiêng tai lắng nghe thấy tiếng hít thở của nó ngay ở chỗ Đằng Khi Anh Tử, Tả Đăng Phong nhíu mày đứng lên đi ra, đến chỗ cái cây Đằng Khi Anh Tử đang đứng.

"Cô đi theo tôi, tôi cũng sẽ không đi tìm kiếm sáu con vật dương cho cô đâu." Tả Đăng Phong nói với Đằng Khi Anh Tử đang đứng trốn gần đó.

"Tôi biết." Đằng Khi Anh Tử đáp.

"Sau này nếu tôi gặp anh trai cô, tôi vẫn sẽ giết hắn." Tả Đăng Phong tiếp tục hất một chậu nước lạnh.

"Tôi muốn đền bù." Đằng Khi Anh Tử kiên định.

"Không cách gì đền bù được." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Có cách, tôi có biết một chuyện mà anh không biết!"

"Chuyện gì?"

"Chuyện về mười hai địa chi “.

"Tôi không muốn hợp tác với cô, cũng không muốn cho cô đi theo tôi, cô vá áo choàng cho tôi, tôi chiếu cố cô một tháng, chúng ta huề nhau, cô quăng quả sơn tra độc, thú thật mọi chuyện với tôi, bây giờ tôi thả cô đi, cũng là huề nhau. Cô đi đi." Tả Đăng Phong nghiêm mặt.

"Trước đây tôi không phải thế này, cũng không hiểu sao lại mềm lòng với anh. Chúng ta còn có thể gặp lại , đến lúc đó anh không cần hạ thủ lưu tình, tôi cũng vậy." Đằng Khi Anh Tử nghiêm túc nhìn Tả Đăng Phong rồi quay người đi xuống núi.

Tả Đăng Phong nhìn theo bóng cô bước đi, Thập Tam nhìn hai người, nhưng vẫn kiên định đứng bên cạnh Tả Đăng Phong.

Nhìn thấy cô khuất mắt, Tả Đăng Phong mới trở lại sơn động, trong sơn động còn vương vấn mùi hương của Đằng Khi Anh Tử, cô gái này làm cho lòng của hắn trở nên lộn xộn, hắn phải cố gắng lắm mới quyết định được. Lúc trước Ngân Quan từng nói nếu hắn rời khỏi cô gái này, hắn sẽ dễ dàng trở nên khát máu. Thực ra những điều Ngân Quan nói là dựa trên thuật xem tướng, khuôn mặt lão nhìn thấy là mặt của Vu Tâm Ngữ, nhưng Vu Tâm Ngữ thật đã chết rồi, từ lâu Tả Đăng Phong đã đi vào con đường giết chóc, không phân thiện ác, sát phạt tùy tâm.

Tả Đăng Phong đột nhiên nhớ ra một chuyện. Đằng Khi Anh Tử là một Ninja, tính cách của cô có lẽ sẽ có chỗ giống Tam Xuyên Tố, tàn nhẫn lạnh lùng, không từ thủ đoạn để đạt mục đích, nhưng sau khi giả thành Vu Tâm Ngữ, tính tình lại đương nhiên thay đổi, thậm chí còn nảy sinh tình cảm với hắn, chẳng lẽ gương mặt của Vu Tâm Ngữ lại ảnh hưởng tới tính tình của cô?

Nhưng kệ là thế nào, hắn cũng không thèm suy nghĩ thêm, vì lần sau gặp lại chắc chắn cô đâu còn mang gương mặt ấy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.