Tả Đăng Phong trốn rất thẳng thắn, hắn chạy không phải vì hắn sợ , chỉ là hắn không muốn đánh nhau với chín này, dù họ quả thực là kình địch, nếu muốn giết họ cũng không phải không được, nhưng muốn làm vậy phải tách từng người ra để diệt, rất mất thời gian, và nguy hiểm lại cao, hắn đâu cần phải gánh nguy hiểm như vậy.
Cười trên sự đau khổ của người khác là người xấu, nhưng Tả Đăng Phong chính là đang như vậy. Chín ninja này nếu đi và nhau có thể quét ngang Trung Quốc, thì cứ để họ nhảy nhót tha hồ đi, ai thích cản thì cản, chứ hắn là mặc kệ, mắc cớ gì hắn phải xen vào?
Đám Ninja không đuổi theo, Tả Đăng Phong thể hiện thân pháp và linh khí tu vi họ đều nhìn thấy , nên cả đám đang bận suy nghĩ với thân pháp và tu vi ấy, Tả Đăng Phong đánh không lại mới trốn cũng được mà, sao lại chưa đánh đã chạy?
Cả bọn còn đang suy nghĩ, Tả Đăng Phong lại quay trở lại, hắn chợt nhớ ra Vụ Ẩn và Viên Phi từng đánh lén hắn, phải trả thù.
Lúc đi tìm thức ăn và nước, Tả Đăng Phong đã biết lựu đạn nằm ở những chỗ nào trong đám tàn thi, hắn lần ra đó kiếm lựu đạn.
Thân pháp của hắn quá nhanh, thời gian dừng lại một điểm không lâu, lấy được quả lựu đạn nào lập tức rút chốt, ném về phía đám ninja.
Hắn chỉ định làm loạn, vì đám ninja phản ứng cũng không chậm, thấy lựu đạn bay tới đều nhanh chóng tránh ra, không ai bị nổ trúng, như dù vậy, Tả Đăng Phong vẫn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hắn đi tới một trấn nhỏ gần đó để nghỉ ngơi.
Lúc này đã hơn một giờ chiều, Tả Đăng Phong tìm một quán ăn nhỏ ăn cơm uống rượu, và suy nghĩ. Ngọc Hành Tử tuy đã chạy mất, nhưng nhất định Thanh Lương động phủ chỉ ở gần đây.
Hắn đã hẹn Tôn Phụng Tiên Tiên cho quân đội tới chờ ở Ngọc môn quan, thời gian hẹn là nửa tháng, bây giờ còn hơn mười ngày, thời gian vẫn kịp, không vần vội vã.
Ăn nó, Tả Đăng Phong rời khỏi trấn. Nơi này không có khách sạn tốt, lại quá ồn, hắn muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi, lần cuối và hắn ngủ là khuya ngày hôm trước.
Suy đi nghĩ lại, Tả Đăng Phong quay lại ngọn núi ở đông bắc Chu Lăng. Đứng đây có thể bao quát tình hình ở Chu Lăng, không ngờ chỗ này lại có dấu vết có người dẫm đạp, chắc là chỗ Đằng Khi Anh Tử dùng để quan sát hắn.
Hắn nhìn thấy đám ninja đứng ngoài lăng mộ nói chuyện với nhau, có lẽ họ đã vào trong thông đạo, và không tìm thấy Vọng Nguyệt Minh Mỹ bên trong.
Chỗ an toàn nhất chính là chỗ kẻ địch đã từng đặt chân, Tả Đăng Phong nhảy lên cây, nằm trên cành, vừa Thanh Lương vừa thấy được mọi việc.
Ngủ một giấc dậy, mặt trăng đã mọc, trong Chu Lăng xuất hiện rất nhiều nông phu gom liệm tàn thi, đám Ninja cắt năm người ở bên ngoài coi chừng, bốn người còn lại chắc đã vào lăng mộ.
Tả Đăng Phong quyết định không cản những người này tiến vào lăng mộ, hồi trước hắn ngừng việc đào móc thâm nhập, ngăn cản Vọng Nguyệt Minh Mỹ vào, Viên Thiên Cương để lại vàng và hộp sắt, giữa hai người không ai nợ ai , đám Nhật muốn đào lăng không liên quan tới hắn.
Tả Đăng Phong xoay người bỏ đi, hắn phải đi tìm Thanh Lương động phủ, san bằng nó, nếu còn thời gian sẽ quay lại đây nhìn một cái, chỉ trong mấy ngày đám ninja này chưa chắc phá được cơ quan trong mộ.
Thanh Lương động phủ, theo mặt từ ngữ thì đó phải là một sơn động, nói cách khác Thanh Lương động phủ hẳn là ở trong núi, cứ vào trong mấy ngọn núi tìm là được.
Tả Đăng Phong bắt đầu đi tìm theo vòng tròn, mở rộng dần ra. Hắn tìm rất cẩn thận, thà chậm một chút còn hơn bỏ sót. Chỉ cần là núi, bên trên bên trong bên dưới gì cũng kiểm tra. Hai chữ Thanh Lương mang ý tự tại của đạo gia, chứ không phải ở núi Thanh Lương.
Sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong vừa ngồi ăn sáng vừa suy nghĩ, tìm kiểu này quá tốn sức lại phí công.
Tối hôm kia hắn bắt đầu giết người vào giờ Dậu, Ngọc Hành Tử xuất hiện trưa hôm sau, tức cách nhau tám canh giờ, nếu phân tích theo thời gian, Thanh Lương động phủ hẳn là cách nơi này rất xa. Nhưng như vậy cũng không phải, vì nếu xa, Ngọc Hành Tử không thể phát hiện được oán khí nơi này.
Lý do nữa là Ngọc Hành Tử đã già, người càng có tuổi càng trầm ổn, người trẻ tuổi nếu như phát hiện có chuyện, ngay lập tức sẽ chạy tới xem trò vui, nhưng người có tuổi không có tính hiếu kỳ mạnh như vậy, sắp xếp mọi việc xong rồi mới thong dong tới xem hư thực.
Thêm nữa Ngọc Hành Tử là chưởng giáo Thanh Lương động phủ , chưởng giáo là phải chủ trì bài tập sáng sớm và chiều tối, bài tập sáng sớm thường kéo dài ba tiếng từ ba giờ đến sáu giờ, sau đó còn thay y phục ăn cơm, những thứ này đều là quy tắc chung của đạo nhân , Ngọc Hành Tử có lẽ cũng không ngoại lệ.
Hòa thượng một ngày hai bữa cơm, quá giờ ngọ thì không ăn, có nghĩa buổi tối họ không ăn cơm, mà chỉ ăn lúc sáng sớm và bữa trưa, và thường niệm kinh xong khoảng hơn sáu giờ là ăn sáng.
Đạo sĩ thì khác, một ngày đủ ba bữa, thường hơn bảy giờ mới ăn điểm tâm, ăn xong điểm tâm thì cũng sắp tám giờ. Ngọc Hành Tử nếu là ăn xong điểm tâm thì đi ngay, thì cũng sẽ đi bộ xuống núi, sau đó mới triển khai thân pháp, tuyệt đối sẽ không chíp bông Lăng Không trước mặt mọi người, vì như thế sẽ làm mất uy nghiêm của chưởng giáo, nói cách khác Ngọc Hành Tử từ Thanh Lương động phủ chạy tới Chu Lăng chỉ mất khoảng chừng ba đến bốn tiếng, như vậy là khoảng ba, bốn trăm dặm.
Phỏng đoán ra khoảng cách, Tả Đăng Phong lại bắt đầu phân tích vị trí có thể đặt của Thanh Lương động phủ, lần thứ nhất gặp phải Ngọc Hành Tử là và lúc với Thiên Hoằng pháp sư và Tất Phùng Xuân. Thiên Hoằng pháp sư xuất hiện ở đông nam Chu Lăng, Tất Phùng Xuân xuất hiện ở tây nam Chu Lăng, còn Ngọc Hành Tử xuất hiện ở chính bắc Chu Lăng. Ngày hôm qua Ngọc Hành Tử xuất hiện ở hướng tây bắc Chu Lăng, như vậy hẳn là động phủ ở mặt phía bắc hoặc là hướng tây bắc.
"Tiểu huynh đệ, sao vậy?" Ông cụ chủ tiệm thấy Tả Đăng Phong bưng bát cơm đã trống không xuất thần, bèn hỏi.
"Không có gì ạ." Tả Đăng Phong bỏ bát xuống.
"Không có tiền thì thôi." Ông cụ thở dài lắc đầu.
Tả Đăng Phong đã quen bị người tôi coi là ăn mày, nên chẳng chút bực bội, lấy một đồng tiền để lên bàn rồi bỏ đi.
Đã có phương hướng và khoảng cách, nên tốc độ của hắn tăng nhanh. Phương bắc không có núi cao, tình cờ có mấy ngọn thì cũng chỉ bình bình, nhưng hướng tây bắc thì núi non trùng điệp, nơi này cách Tần Lĩnh rất gần, là chi nhánh phía bắc của Tần Lĩnh.
Đến trưa Tả Đăng Phong đến một vùng núi. Lúc đầu hắn không biết nên lãng phí thời gian đi lùng sục, sau đó mới phát hiện đường mòn vào núi đều có dấu chân dẫm đạp của thợ săn. Thanh Lương động phủ không được can thiệp chuyện bên ngoài, có họ ngày thường cũng không tiế xúc với người ngoài, mọi thứ đều tự cấp tự túc.
Tìm mãi đến canh ba hôm sau, Tả Đăng Phong phải dừng lại nghỉ ngơi, hắn đã tìm một khu vực rất lớn, nhưng vẫn chưa tìm ra, nhưng có rất nhiều manh mối cho thấy Thanh Lương động phủ ẳn là ở trong dãy núi này, có lẽ bên ngoài động phủ có trận pháp bảo vệ nên hắn không tìm ra được. Nhưng hắn gạt ngay ý nghĩ này, những trận pháp ẩn hình sẽ làm giảm linh khí thiên địa xung quanh, tuy vô hại, nhưng bất lợi cho việc tu hành, Thanh Lương động phủ sẽ không làm như vậy.
Mùa thu cỏ dại ố vàng, lá cây khô cứng, Tả Đăng Phong lại muốn phóng hỏa , chỉ cần đốt một trận lửa to, người ngoài mấy trăm dặm cũng sẽ đều nhìn thấy, người của Thanh Lương động phủ nhìn thấy chắc chắn sẽ đến đây kiểm tra, túm lấy tên đó hỏi vị trí của động phủ là được.
Nhưng Tả Đăng Phong suy nghĩ một chút lại từ bỏ ý định này. Nếu phóng hỏa Thanh Lương động phủ sẽ cảnh giác, bất lợi cho hắn, hắn không thể sét đánh tập kích được nữa. Hắn đến là để báo thù , không phải đến để làm anh hùng , giết sạch người của Thanh Lương động phủ là mục đích của hắn , dùng phương pháp gì đều không quan trọng.
Đến ba giờ sáng, rốt cục Tả Đăng Phong đã tìm thấy mục tiêu...