Tàn Bào

Chương 133: Q.2 - Chương 133: Xà cổ kỳ độc




"Toàn thân có độc hay chỉ hàm răng mới có độc?" Tả Đăng Phong cười nhăn nhó hỏi.

"Loại phù chú này của phái Thần Châu chúng ta là loại dùng để ước đoán thực lực đối thủ, chỉ có thể đại khái ước đoán được thực lực và đặc điểm của đối thủ, không thể nào xác định được cụ thể nó thuộc chủng loại động vật nào." Ngọc Phất lắc đầu trả lời.

"Theo tình huống hiện giờ chỉ có thể tháo nước, mở lối thoát ở phía nam." Tả Đăng Phong giơ tay chỉ vào một chỗ thành núi tương đối mỏng.

"Hoàn toàn xác thực là phần bên trên đỉnh núi không khó mở ra lổ hổng. Nhưng liệu cậu có nghĩ tới, càng đào xuống dưới chiều dày ngọn núi sẽ càng tăng, muốn làm cạn hồ nước là điều vô cùng khó khăn, công sức bỏ ra tuyệt đối không chỉ là ngày một ngày hai." Ngọc Phất quay đầu đánh giá một lúc rồi lắc đầu phản đối.

"Một cái thuỷ vực xa lạ, chúng ta tuyệt đối không thể tùy tiện xuống dưới." Tả Đăng Phong nghiêm mặt lắc đầu. Con người là động vật sống trên cạn. Một khi xuống nước, thực lực ít nhất sẽ giảm đi một nửa. Mà điều quan trọng nhất chính là, cái hồ nước nơi này đục ngầu ngầu, nếu xuống dưới sẽ thành kẻ mù lòa, rơi vào tình cảnh mặc cho người chém giết.

"Mặc dù đáy hồ bằng phẳng, nhưng độ sâu cũng phải tới trăm trượng." Ngọc Phất căn cứ vào độ cao những ngọn núi vây quanh Thiên Trì suy tính ra chiều sâu hồ nước.

"Như thế này đi, trước tiên tôi sẽ bố trí một cái trận pháp, bức con vật trong hồ này chui ra, để xem nó là cái giống gì." Trầm ngâm một lúc, Tả Đăng Phong mới lên tiếng.

"Không cần phải phiền toái như vậy. Những loài vật này tồn tại đi ngược lại với đạo lý của trời đất, có giết cũng không phải bận tâm." Ngọc Phất thò tay vào trong ngực áo lấy ra một cái ống trúc nhỏ xíu màu tím, tay kia lôi từ trong túi vạt áo ra một cái màu đen.

"Cô dùng ống trúc để đựng chất độc?" Tả Đăng Phong nhíu mày truy hỏi. Ống trúc rất giòn, nếu cái thứ này vỡ ra sẽ xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng.

"Đây không phải chất độc, là cổ." Ngọc Phất lên tiếng giải thích.

"Cổ và độc có gì khác nhau?" Tả Đăng Phong xem xét kỹ càng hai cái ống trúc. Miêu nữ am hiểu hạ độc là điều mà thế nhân ai cũng biết, nhưng có rất ít người biết được thực ra cổ là cái gì.

"Khác biệt rất lớn, không phải một câu hai câu là có thể nói cho rõ ràng. Nếu nói đơn giản, đại bộ phận độc là vật chết, nhưng toàn bộ cổ lại là vật còn sống." Ngọc Phất mở cái ống trúc màu tím ra rồi ném xuống hồ. Một lát sau, một sắc tím mờ nhạt dần dần lan tỏa vào trong hồ nước cho đến khi không nhìn thấy màu sắc gì nữa.

"Đây là loại cổ gì?" Tả Đăng Phong tò mò hỏi.

"Xà cổ. Cổ độc có mười một loại, chỉ có loại này là có thể có sinh ra tác dụng trong một vùng nước lớn." Ngọc Phất mở cái nút của ống trúc màu đen rồi cũng ném nó xuống hồ nước.

"Sao lại gọi là xà cổ?" Tả Đăng Phong hỏi tiếp. Đối với loại cổ độc này, hắn hoàn toàn chẳng biết một chút gì.

"Tên đã nói lên ý nghĩa của nó, là loại cổ sẽ huyền ảo biến thành một con rắn nhỏ. Loại cổ này được sinh ra bằng cách lai giống con cái Ngũ Bộ và con đực Hắc Hoa, sẽ biến thành rắn dài tầm này." Ngọc Phất dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải để biểu thị. Khoảng cách giữa hai ngón tay không quá năm centimet.

"Nhỏ như vậy à?" Đương nhiên Tả Đăng Phong biết rõ Ngọc Phất muốn nói đến cái gì.

"Sau một nén nhang có thể biến thành rắn, qua tiếp một nén nhang nữa sẽ chết đi. Nhưng trước khi chết, chúng sẽ tìm mọi cách sinh sôi nẩy nở. Chỉ cần là động vật có máu thịt, chúng sẽ đẻ trứng lên người của nó." Ngọc Phất xoay người đi sang bên phải lên chỗ cao hơn.

"Tại sao tuổi thọ của nó lại ngắn như vậy?" Tả Đăng Phong dẫn Thập Tam theo chân Ngọc Phất đi lên chỗ cao hơn.

"Hai loại rắn độc này kết hợp không thể sinh sản ra con cái, bởi vì độc tính của chúng khác nhau. Sau khi tạp giao sẽ sinh ra con có sẵn hai loại độc tính. Đến khi con chúng trưởng thành sẽ tự hạ độc chết chính mình." Ngọc Phất lên tiếng giải thích.

"Có thuốc giải không?" Tả Đăng Phong có cảm giác sởn hết cả gai ốc.

"Không có, đến khi không có máu tươi chúng sẽ nhanh chóng chết đói." Trong khi Ngọc Phất đi lên cao, độ cong mềm mại nữ tính càng lộ ra rõ ràng. Nhưng hiện giờ Tả Đăng Phong lại không dám nhìn bừa bãi. Lời truyền bá Ngọc Phất tâm ngoan thủ lạt vang vọng khắp giang hồ không phải là vô cớ. Cho đến giờ phút này, Tả Đăng Phong đã bắt đầu bội phục Kim Châm rồi. Tên này quả thật gan lớn tày trời!

"Cậu có sợ tôi không?" Ngọc Phất quay đầu lại hỏi.

"Nếu tôi nói vừa rồi tôi lại tiếp tục nhìn bờ mông của người nữa, người có lập tức hạ độc tôi hay không?" Tả Đăng Phong mở miệng trêu đùa. Trên thực tế, hắn không hề muốn nói ra những lời khinh bạc như vậy. Nhưng chỉ có như vậy mới có thể khiến cho Ngọc Phất xua tan băn khoăn, nếu không nàng sẽ sinh ra tâm lý xa cách.

"Cậu muốn xem lắm à?" Quả nhiên Ngọc Phất không sinh ra tức giận. Chẳng những không hề tức giận, trên mặt còn hiện lên nét cười xấu xa.

"Xem một lần bao nhiêu tiền?" Tả Đăng Phong xoay cái hòm gỗ ra trước ngực.

Nghe thấy vậy, Ngọc Phất cười toét cả miệng. Trước đây, cô vẫn cho rằng Tả Đăng Phong là người ăn nói có ý tứ, không ngờ sau khi thân thiết nhau lại khôi hài như vậy. Tiếng cười thoải mái vô hình đã làm cho tình bạn giữa hai người thêm sâu sắc. Có câu nói: người tụ theo loài vật họp theo bầy. Hai người có tu vi tương tự ở cùng một chỗ, địa vị sẽ bình đẳng. Nếu như đổi thành một người đàn ông khác nói như vậy, Ngọc Phất đã cho hắn một đạp từ lâu.

Một lát sau, hai người đã đến một ngọn núi ở phía tây bắc của hồ nước. Ờ chỗ đó có thể nhìn bao quát mặt nước phía dưới, vị trí rất cao, tương đối an toàn.

Theo những gì Ngọc Phất đã nói, thời gian một nén nhang là khoảng thời gian cháy hết một nén nhang mảnh. Thời xưa, nhang được phân chia thành hai loại dày và mảnh. Nhang dày cháy nửa canh giờ, cũng chính là một giờ đồng hồ, nhang mảnh chỉ cháy có mười lăm phút. Hai người trèo lên lên đỉnh núi vừa mới kịp đứng vững, phía dưới mặt hồ đã bắt đầu đã có biến động. Lúc ban đầu, chỉ những chỗ không có đám sinh vật thủy sinh mới lay động. Một lát sau, có bọt nước nổi lên, ngay tiếp theo biến động càng ngày càng lớn, giống như nước đang sôi trào.

Hai người Lã Vọng buông cần cúi người nhìn xuống quan sát. Trong hồ thỉnh thoảng có những con cá quái dị dài tầm vài xích nhảy lên khỏi mặt nước. Loại cá quái dị này giống hệt những con mà hai người đã nhìn thấy trong con sông đào bảo vệ thành lúc trước, thân dài miệng rộng, răng sắc nanh nhọn.

"Cá ở đây và ở trong con sông đào bảo vệ thành giống nhau. Vậy nguồn nước của hai nơi liệu có khả năng thông với nhau không?" Ngọc Phất quay sang hỏi Tả Đăng Phong.

"Hoàn cảnh nơi này là cùng một dạng, cho nên quá trình sinh vật phát triển cũng giống như nhau, không có khả năng thông nhau." Tả Đăng Phong lắc đầu đáp lại. Lúc này, trong hồ nước, ngoại trừ những con cá quái dị kia còn có rất nhiều loại rùa leo lên khỏi mặt nước. Những con rùa đó không khác mấy so với những con ở nơi khác. Chỉ có điều, cái đầu của chúng lớn hơn rất nhiều, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có con đầu to bằng cái nắp nồi.

"Tại sao những con ba ba này lại không có biến dạng vậy?" Ngọc Phất lên tiếng đặt câu hỏi.

"Loại động vật này, cả vài vạn năm trước đã là như vậy, bình thường sẽ không biến dạng." Tuy không biết những con rùa này phải gọi là ba ba, nhưng Tả Đăng Phong vẫn biết lịch sử phát triển của chúng.

"Chính chủ sắp xuất hiện rồi." Ngọc Phất duỗi ngón tay chỉ xuống mặt hồ nước. Lúc này, trên mặt nước xuất hiện một cái vòng xoáy. Càng chuyển động vòng xoáy càng lớn. Thực vật thủy sinh trong hồ cũng chuyển động theo. Hồ nước càng thêm đục ngầu. Hiển nhiên, có một động vật rất lớn đang từ đáy hồ sắp nổi lên.

Nhìn thấy thế, Tả Đăng Phong kéo Thập Tam đang đứng trên rìa ngọn núi cúi đầu nhòm xuống lại phía sau. Hiện giờ, hồ nước phía dưới đang 'Nước sôi lửa bỏng ", không may trượt chân té xuống thực sự không phải là chuyện đùa.

Nếu vòng xoáy xuất hiện, vậy có thể nói chính là loài rắn rồi. Bởi vì khi chúng nổi lên sẽ bơi xoáy theo hình tròn. Nếu như bơi lên theo đường thẳng sẽ không xuất hiện vòng xoáy như thế này, sẽ chỉ làm cho hồ nước cuộn trào lên mà thôi.

"Xà cổ của cô có thể hạ độc chết nó hay không?" Tả Đăng Phong cúi đầu xuống quan sát. Nước sâu hơn trăm mét, động vật ở dưới đáy muốn nổi lên cũng phải mất rất nhiều thời gian.

"Khó mà nói. Vậy phải xem độc tính của nó cỡ nào. Tuy nhiên xem tình trạng dường như là có tác dụng, nếu không nó đã chẳng nổi lên trên mặt nước." Sắc mặt Ngọc Phất hết sức nghiêm trọng. Lúc ban đầu, vòng xoáy xuất hiện ở vị trí giữa hồ. Một lát sau, nó đã khuếch trương ra vài dặm, thậm chí đã lan đến gần bờ hồ. Bởi vậy có thể thấy được, con vật dưới nước là một động vật khổng lồ.

"Tại sao tốc độ lại chậm như vậy?" Chờ thêm một chốc, Tả Đăng Phong vẫn không hề thấy có động vật nào lộ mặt, chỉ có vòng xoáy đang không ngừng mở rộng.

"Khả năng là nó quá lớn." Ngọc Phất nói mà không dám chắc.

"Nơi đã vây khốn Cửu Dương hầu ở nước Dung lúc trước cũng có một vật có độc cực lớn, thân thể côn trùng đầu chuột. Như vậy xem ra, mỗi một địa chi đều có thể sẽ xen kẽ với một con vật có độc." Tả Đăng Phong đột nhiên nhớ tới cảnh tượng đã nhìn thấy trong rừng rậm vào một ngày mùa hè oi bức ở Hồ Nam.

Tả Đăng Phong vừa dứt lời, Ngọc Phất còn chưa kịp đáp lại, trên hồ bên dưới đã đột ngột hiện ra hai con mắt cực lớn. Hai con mắt này lớn ngang với miệng bồn, ánh lên sắc vàng kim. Khoảng cách giữa hai con mắt vượt quá ba trượng. Giờ phút này, phỏng đoán lúc trước của Tả Đăng Phong đã sụp đổ, con vật này tuyệt đối không phải loài rắn.

Bởi vì vòng xoáy duy trì trong thời gian rất dài, cho nên Tả Đăng Phong và Ngọc Phất đều đã chuẩn bị xong về mặt tâm lý. Nếu như lúc này xuất hiện một con Cự Mãng, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không có cảm giác kinh ngạc. Nhưng con vật xuất hiện phía dưới lại không phải là Cự Mãng, thậm chí còn chẳng phải loài rắn. Ngay sau khi hai cái mắt lớn hiện ra, thì đến lượt một thân hình khổng lồ dài đến năm trượng màu vàng kim lấp lánh.

"Tại sao lại là một con cua?" Tả Đăng Phong ngạc nhiên há hốc mồm. Con gì xuất hiện hắn cũng sẽ không kỳ quái, thế nhưng một con cua khổng lồ xuất hiện đã làm cho Tả Đăng Phong phải như vậy. Ở chỗ này tại sao lại có thể có loài sinh vật đó.

"Nhìn kỹ đi." Ngọc Phất giật mình với mức độ không thua kém gì Tả Đăng Phong. Tuy rằng Hồ Nam Hồ Bắc đều có cua nước ngọt, nhưng làm cách nào cô cũng không nghĩ ra nó sẽ xuất hiện tại nơi này. Lúc trước, cái vòng xoáy đã thực sự làm cho nàng hiểu lầm đó chính là loài rắn. Tuy nhiên, một con cua xuất hiện quả thực là hết nói nổi, bởi vì loài vật này bò đi theo chiều ngang.

Sau khi trồi lên mặt nước, con cua khổng lồ không hề khẩn trương bối rối, mà chỉ đong đưa con mắt quan sát tình huống chung quanh.

"Toàn thân nó đều là giáp xác rất dày, cổ độc không hề tạo thành tổn thương gì cho nó. Nó xuất hiện là bởi bị kinh động." Ngọc Phất đánh giá một lúc rồi nhẹ nhàng nói.

"Tại sao ở đây lại có thể có cua?" Tả Đăng Phong vẫn khó có thể tiếp nhận sự thật một con cua cực lớn xuất hiện ở nơi này. Mãng xà làm cho người ta cảm thấy rất trầm trọng, nhưng một con cua lại khiến cho Tả Đăng Phong cảm thấy rất nực cười. Dù nó lớn đến thế nào cũng chỉ là con cua. Nó chạy không nhanh, dáng vẻ cũng không đáng sợ.

"Cự Mãng và đại xà không bao giờ đào thành động, nhưng cua thì sẽ làm như vậy. Thật ra, chúng ta nên nghĩ tới, sở dĩ kim kê có thể chạy ra ngoài là vì còn có con vật nào đó đã đào lòng đất thành một con đường ngầm từ trước. Huống hồ, năm xưa người dân nước Lô cũng tuyệt đối không cho phép một con Cự Mãng xuất hiện dưới chân kim tháp, nếu không con kim kê đã bị nó nuốt chửng từ lâu rồi." Ngọc Phất lắc đầu nói.

"Bộ phận nào của nó có độc?" Tả Đăng Phong nhìn sang Ngọc Phất. Ngọc Phất là người phương nam, tốt xấu gì cũng có thể coi là một nửa thổ địa, còn hắn thì quê quán cách nơi này cả vài ngàn dặm.

"Đối với thứ này, tôi cũng hoàn toàn không biết gì cả." Ngọc Phất lắc đầu đáp lại. Con cua khổng lồ vẫn thủy chung lay động hai con mắt để quan sát tình huống. Từ trên cao nhìn xuống, hai người chỉ có thể thấy được cái mai và hai con mắt khổng lồ của con cua, các bộ phận thân thể khác của nó vẫn chìm dưới mặt nước.

"Thập Tam, trước đây mày đã thấy nó chưa?" Tả Đăng Phong quay đầu nhìn sang Thập Tam đang đứng bên cạnh.

Thập Tam không trả lời Tả Đăng Phong mà chỉ mang vẻ mặt hiếu kỳ quan sát bên dưới. Hiển nhiên, trước kia nó cũng chưa từng gặp con cua khổng lồ màu vàng kim lấp lánh này bao giờ.

"Phần đầu con cua này lớn như vậy, đường ngầm mà nó đào ra nhất định sẽ rất rộng rãi. Hơn nữa, cua rất thích sạch sẽ, trong đường ngầm sẽ không có vật gì bẩn thỉu." Gương mặt Tả Đăng Phong lộ vẻ vui mừng. Nơi này cách nội thành kim tháp phải hơn mười dặm. Như vậy có thể nói, muốn đi vòng qua ngọn kim tháp dưới lòng đất thì hai người phải đi một đoạn đường rất xa mới có thể thực hiện được. Với một khoảng cách xa như vậy, một con đường ngầm sạch sẽ sẽ thể hiện ra vai trò cực kỳ trọng yếu.

"Đừng cao hứng quá sớm! Trước mắt, chúng ta còn có hai nan đề: làm cách nào tháo cạn hồ nước là một, làm cách nào giết chết con cua này là hai." Ngọc Phất chẳng hề lạc quan như Tả Đăng Phong.

Ngọc Phất lên tiếng nhắc nhở, Tả Đăng Phong mới ý thức được nan đề thực sự không có cách giải quyết. Ngọc Phất nói rất đúng. Nếu muốn tháo cạn nước trong hồ, phải đục thủng thân núi, ngoại trừ cách đó ra không còn biện pháp nào khác. Ngoài ra, thân hình con cua này lấp lánh màu vàng, chẳng cần nghĩ cũng biết là nó đã bị lây nhiễm bởi con kim kê. Giáp xác trên người nó nhất định không thể nào phá vỡ, ngay cả hai con mắt cũng lấp lánh màu vàng kim. Cái con vật này nhìn đâu thì cũng thấy buồn cười, nhưng thật ra lại chẳng có chỗ nào tấn công được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.