CHƯƠNG 103 PN3 — LẦN ĐẦU TIÊN GẶP NHAU (HẠ)
Câu lạc bộ ở trường của Phục Tô cũng không phải là một đoàn thể bình thường, mà là do một đám hủ nữ ôm tính toán ‘hãm hại tiểu nam sinh ngây thơ’ thành lập, bầu không khí ở đó có thể đoán được là nên mô tả như thế nào.
Ngày đầu tiên làm tân sinh đi báo danh, Phục Tô diện mạo phát triển khí chất ánh mặt trời liền trở thành đối tượng mà đám con gái câu lạc bộ kịch muốn ‘hãm hại’. Sau khi trải qua chiến tranh du kích năm nhất miễn cưỡng bảo vệ được chủ quyền, đến năm hai dưới tình thế bị bạn cùng phòng vì sắc làm phản, Phục Tô rốt cuộc bị người thành công bắt được, trở thành một thành viên của câu lạc bộ kịch.
Bất quá tham gia câu lạc bộ kịch cũng có lợi. Tỷ như điểm tâm có người hỗ trợ lấy không cần dậy sớm, bữa trưa có người chuẩn bị tốt không cần xếp hàng, câu lạc bộ lại thường tổ chức liên hoan cơm tối, không chỉ áo quần có người hỗ trợ giặt phơi mà đi thư viện cũng tùy thời đều có chỗ ngồi. Cho nên ngoại trừ thường bị một đám con gái YY, dù sao cũng phải nói ở câu lạc bộ cũng xem như là tĩnh tâm hưởng thụ.
Nói sao thì không phải nam sinh nào cũng đều có cơ hội được một đám con gái miễn cưỡng tính là cấp mỹ nữ vây trước vây sau, chúng tinh phủng nguyệt (chú thích: cảm giác ‘chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh trăng sáng’ này là Phục Tô tự mình cảm giác ra, không có căn cứ tính toán khoa học gì).
Bất quá phần lớn thời gian Phục Tô đều có cảm giác như mình không phải đang ở câu lạc bộ kịch mà là câu lạc bộ anime, bởi vì những thành viên chính thức của nơi này đều thích sắm vai nhân vật, diễn nội dung các bộ anime, chưa từng đứng đắn diễn qua một vở kịch.
Thẳng đến mùa xuân năm đó, để làm lễ tiễn các học trưởng gần tốt nghiệp bước vào xã hội, mọi người cuối cùng cũng quyết định đứng đắn một lần, thực sự biểu diễn một hồi kịch nghiêm túc. Mà vở kịch đó chính là đòn sát thủ đo thân chế tạo cho cậu được câu lạc bộ kịch ẩn tàng cả nửa năm học, bởi vì mọi người đều nghĩ để ‘Phục Tô’ hiện đại diễn ‘Phù Tô’ triều Tần không chỉ thể hiện được trọng tâm câu chuyện mà còn gây được sự chú ý cho người khác nhất.
Phục Tô còn nhớ đó là một sáng sớm mùa xuân, trời rất trong, mây rất trắng, cây rất xanh, hoa rất hồng, gió rất lớn. Đối với một người vừa ở một nơi chướng khí mù mịt cả đêm mà nói thì không khí bên ngoài là tươi mát và tự do đến cực điểm, còn mang theo mùi bánh chiên ngọt ngào.
Ngậm cái túi thức ăn đựng hai cái bánh chiên và một chén sữa đậu nành tinh khiết, Phục Tô mới chơi cả đêm ở tiệm Internet ngoài trường trở về, vừa leo tường vào đang chuẩn bị quay về phòng ngủ ăn thì đã bị mọi người ngồi xổm canh giữ ở chân tường đã lâu vây lại.
Dán người trên tường, Phục Tô kinh khủng nhìn mấy người đang bao vây quanh mình vội vã bảo vệ bữa sáng, tiến vào trạng thái đề phòng, còn chưa đợi cậu tỏ thái độ thì đã bị người bắt đi, mặc kệ giãy dụa như thế nào cũng chẳng thấm vào đâu.
Bốn tiếng đồng hồ sau, lúc Phục Tô nhìn thấy bản thân mặc đồ kịch cổ trang xõa tung tóc dài trong kính thì lập tức phát điên, thừa lúc mọi người đang bận thương lượng nên vẽ đồ án gì trên trán cậu Phục Tô thả người nhảy ra khỏi cửa sổ, tung bụi liều mạng bỏ chạy. Băng qua bụi cây, trèo lên bồn hoa, nhảy qua bãi cỏ, nhìn thấy trước thư viện trống trải chỉ có một chiếc ô tô có thể làm vật che chắn Phục Tô vội vàng chạy đến.
Nhìn thoáng qua người đàn ông một thân âu phục đẹp trai vô biên cạnh đó, Phục Tô trượt một cái chui vào sau xe người ta: “Làm phiền giúp một chút, nói không nhìn thấy tôi!” Hai tay chắp thành chữ thập vái người mặt không chút biểu tình sức khốc mười phần không nói lời nào bên kia mấy cái, Phục Tô rụt đầu thu mình về sau xe, còn cẩn thận kiểm tra một lần xem có mù mắt mà lộ áo quần ra ngoài chờ bị người phát hiện hay không.
Lúc này Phục Tô còn chưa xuyên qua đâu hiểu được mình cùng người trước mắt vướng mắc đến hai đời, bị ức hiếp đến hai đời.
Doanh Chính trước khi khôi phục ký ức có đầu tư vốn vào một công ty mua sắm qua mạng cỡ lớn cùng với một công ty khai phá trò chơi online. Cả hai công ty đều có nhân viên chuyên nghiệp xử lý, hắn phải làm chỉ là những việc đặc biệt, từng quý đến công ty họp, xem báo cáo để lý giải lợi nhuận của công ty chờ lấy tiền.
Hắn ngày hôm nay đến trường là bởi vì được học đệ thời đại học mời hỗ trợ hướng dẫn mấy ngành yêu cầu khó khăn trong trường, không nghĩ đến vừa xuống xe liền gặp phải một tên ăn mặc kỳ quái nhảy ra sau xe mình, mà người này cuối cùng vẫn không tránh thoát vận mệnh bị người tha từ dưới xe ra lôi đi.
Chỉ là một hồi gặp mặt vừa tức cười vừa chật vật như thế lại làm Doanh Chính đang chuẩn bị tìm học đệ đột nhiên đầu óc choáng váng, tim đập cấp tốc, hô hấp không thông. Chẳng biết mình vừa rồi còn bình thường vì sao lại đột nhiên khó chịu muốn chết như vậy, Doanh Chính vội mở cửa xe ngồi vào, tựa lên tay lái hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, cảm giác choáng váng cũng từ từ yếu bớt.
Vặn mở chai nước khoáng có sẵn trong xe, đổ nước ra tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trán, Doanh Chính lúc này mới cảm thấy hai mắt khôi phục sự thanh minh.
Đã không còn tâm tình nói chuyện chính sự Doanh Chính liền đóng cửa khởi động xe, hắn nghĩ mình nhất định là đã nhiều ngày bận rộn không nghỉ ngơi đàng hoàng mới có thể như vậy, vì vậy dự định về nhà ngủ một giấc, nói sao thì chuyện ngày hôm nay muốn làm cũng không phải đại sự. Chỉ là khi hắn khởi động xong mới xoay xe thì lại thấy xe chỉ lui được mấy bước đã dừng, bánh xe bên phải đằng trước bất động.
Từ trên xe bước xuống, Doanh Chính đội cát bụi mới bị thổi lên đi đến bên cạnh xe thì thấy cái lốp mấy phút trước còn bình thường bây giờ chẳng hiểu vì nguyên nhân gì mà đã xì hết hơi, xẹp lép trên mặt đất. Trên lốp có một cây đinh đâm vào phân nửa một đoạn bị đè cong lộ ở bên ngoài, làm cho người ta nhìn thế nào cũng nghĩ đây là có người cố tình làm ra.
Nhớ lại cái tên chui vào xe rồi còn dẫn đến cơn đau đầu của mình, Doanh Chính lại càng thêm tức giận, cuối cùng gọi điện thoại đến công ty xe kéo rồi tự bắt xe về nhà trước, nào biết hắn vừa ngủ là ngủ đủ hai ngày hai đêm, tỉnh dậy liền có lại toàn bộ ký ức.
Bất quá đáng tiếc chính là Tô nhi nhà hắn căn bản không nhớ gì, giờ không chỉ đã có bạn gái mà còn thường cùng nam sinh kề vai sát cánh, điều này làm cho Doanh Chính rất tức giận, phát giác chỉ có túm người đặt dưới mí mắt mình thì mới có thể an tâm.
Vì vậy Doanh Chính không có việc gì là lại đến trường học đi lòng vòng, muốn thường thường xuất hiện trước mặt Phục Tô giúp hắn nhớ ra mình. Ai biết người định không bằng trời định, ngoại trừ lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp nhau ra vô luận Doanh Chính chế tạo cơ hội như thế nào đi nữa bọn họ đều luôn ma xui quỷ khiến không thấy mặt. Công khai đến thì sợ dọa hỏng người ta, mạnh bạo trực tiếp bắt về thì bản thân lại không nỡ, Doanh Chính hậm hực chỉ muốn chém người cho hả giận.
Cho nên hắn đợi a đợi chờ a chờ rốt cuộc nhịn được đến lúc Phục Tô tốt nghiệp khỏi trường, hắn mới sai người nghĩ biện pháp nhất định phải kéo người đến công ty của mình cho bằng được. Để không chút sơ hở Doanh Chính thậm chí còn cầm tiền tài trợ đi tìm giảng viên hướng dẫn chuyên ngành của Phục Tô, ẩn ý chỉ ra nếu như trường học có biện pháp đưa người đến công ty thì số kinh phí nghiên cứu này chính là của bọn họ. Cho nên Phục Tô dưới tình hình cái gì cũng không biết đã bị thầy của mình ‘bán’ cho người ta, hơn nữa giá tiền còn không thấp.
Kỳ thực cứ theo tính tình của Phục Tô mà nói thì vào một công ty trò chơi tư nhân vẫn an toàn hơn so với vào một đơn vị nhà nước lắm quan hệ dính dáng phức tạp nhiều lắm, tối thiểu trong vài sự tình nào đó sẽ không lưu lạc đến nông nỗi trở thành vật hi sinh trong đấu tranh phe phái.
Cứ như vậy Phục Tô chính thức bắt đầu kiếp sống chức nghiệp bi thảm bị giám thị và thường xuyên bị quan báo tư thù của mình.
Từ nằm thẳng chuyển thành nằm nghiêng, lại từ nằm nghiêng sửa thành ngồi thẳng dậy, nghe xong lời Doanh Chính kể lại Phục Tô không vì bị người bán đứng mà kích động, cũng không vì lúc công tác bị khi dễ mà tức giận, càng không vì sự yên lặng chờ đợi của Doanh Chính những năm gần đây mà cảm động, cậu có chỉ là chột dạ, chột dạ mang theo ý sợ hãi. Cậu sợ Doanh Chính lật lại án cũ đòi tiền lốp xe, cậu còn nhớ rõ chiếc xe đó rất đắt, tiền lốp khẳng định cũng xa xỉ.
Phục Tô nguyện ý dùng hoa nhỏ của mình thề với trời rằng cậu tuyệt đối không cố ý xì hơi lốp xe, càng không cố ý nhét cái đinh tiện tay nhặt dưới đất lên vào trong lốp. Cậu chỉ muốn thử một lần, vậy mà nào biết lực đạo có chút xíu như thế lại thực sự làm cậu đâm được cái đinh rỉ sắt vào trong cái bánh xe dày cui, xả hơi thành công.
Hạ quyết tâm vô luận như thế nào cũng không thể để đối phương đề cập đến vấn đề xe cộ, đặc biệt là về vấn đề săm lốp xe hơi, bởi vậy Phục Tô cứ liên tục cắt ngang xoay chuyển chủ đề. Không phải nói mấy lời vô ích như ‘cái nhà này lấp đặt thiết bị thật đúng là xinh đẹp’ thì lại là những câu ngu xuẩn như ‘đồ trong phòng thực đáng giá’ gì gì đó.
Nhưng nguyên tắc mà thế gian này thừa hành cố tình lại là ‘sợ cái gì đụng cái đó’, hơn nữa chỉ trách chính cậu làm việc quá rõ ràng, việc này sao có thể lừa gạt Doanh Chính cha khôn khéo không gì sánh được? Kết quả là…
“Tô nhi cái đinh kia là từ chỗ nào đến?” Tựa trên sô pha dùng cây tăm găm dưa hấu ăn, Doanh Chính đột nhiên mở miệng hỏi.
Phục Tô đang nhìn chằm chằm TV chăm chú xem bộ phim trong nước thiết kế ‘X sĩ áo giáp’ (mình đoán là Dũng sĩ áo giáp, không biết vì sao lại giấu đi một từ, chắc tác giả muốn tránh đụng chạm?) nhất thời buông lỏng cảnh giác, ‘phi phi’ hai ngụm phun rớt hạt dưa đang ngậm ra rồi thuận miệng đáp: “Lượm dưới đất lên.” Nói xong lại tiếp tục xem TV, một chút cũng không phát giác mình đã nói lộ ra hết.
“Nga…” Doanh Chính cố ý đề cao âm điệu thành vẻ ‘thì ra là thế’.
“Nga cái gì?” Phục Tô hồ nghi quay lại nghiêng đầu thoáng nhíu mày không giải thích được hỏi.
“Nga cái đinh.”
“Cái đinh nào?”
“Cái đinh đâm vào lốp xe ta.”
Quay đầu thu hồi ánh mắt, Phục Tô ung dung buông miếng dưa mới gặm phân nửa trong tay xuống, rút tờ khăn giấy lau lau hỏi: “WC ở đâu?”
“Ngay bên trong.” Doanh Chính cười đến vô cùng xán lạn.
“Khụ khụ, dưa hấu ăn nhiều quá…”
Trộm xách giày mình lên, chưa đi hai bước Phục Tô đã nhắm cửa lớn phóng đến, lại không biết cái cửa đó có phải là bị gắn thêm keo hay không mà mở mãi không ra.
Ngay lúc Phục Tô đang lắc cửa gấp đến độ đầu đầy mồ hôi thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: “WC ở bên trong chứ không phải bên đó, đây là cửa chính.”
Bị giọng của Doanh Chính làm sợ đến da gà nổi lên khắp người, Phục Tô xoay lại dán lên cửa run run nói: “Ta…ta muốn về nhà…về nhà…”
“Đây không phải là nhà của ngươi sao? Ngươi muốn đi đâu?” Ý cười trên mặt càng lúc càng sâu, Doanh Chính đi từng bước một đến gần, Phục Tô sợ đến nỗi hận không thể lập tức biến thành một trang giấy lách mình theo khe cửa bay ra.
“Ngươi không phải muốn làm phú nhị đại sao? Tại sao lại muốn đi?”
“Ta muốn về nhà…Ta không muốn làm phú nhị đại…Ta là tiểu thị dân…Ta muốn về nhà…” Đập đập cánh cửa, Phục Tô oa oa kêu lên.
…
Nằm ẹp trên sô pha da thật cực lớn. Phục Tô vừa tính toán vừa cảm thấy mình càng ngày càng giống các tiểu thụ trong tiểu thuyết, mỗi lần làm sai chuyện gặp xui đều là hoa nhỏ, còn tiếp tục như thế nữa cậu sợ mình sẽ lưu lạc đến nguy cơ trĩ sang.
“Mẹ nó, giá hàng tăng cao tiền lương vẫn vậy.” Đè máy tính, Phục Tô hận không thể xé nát cái sô pha dưới thân mình.
Cái lốp chết tiệt đó cư nhiên tăng giá gấp bốn lần, đã sắp bằng cả tháng tiền lương của cậu. Cái này gọi là cái thế đạo gì? Hiện tại xe đắt hơn người, không lẻ nào thêm vài ngày nữa sẽ biến thành người còn rẻ hơn lốp xe hay sao?
Ấn máy tính cạch cạch, người nào đó càng tính càng tức giận ‘bốp’ một tiếng ném cả sổ sách lẫn máy tính trong tay xuống đất, đạp đạp hai cái trên sô pha xong xốc quyết tâm lên một cái, quyết định ra sao thì ra, cùng lắm thì hoa nhỏ bị người nhổ tận gốc mà thôi.
Vừa đi wc xong, Doanh Chính trở lại phòng khách thì thấy Phục Tô lại dựa trên sô pha vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem TV, giấy bút đều bị vứt trên mặt đất, liền hỏi: “Đã nghĩ xong sẽ bồi thường kiểu gì chưa?”
“Nghĩ xong rồi.”
“Nói một chút xem.”
“Đòi tiền không có muốn mạng thì có một đây, ta chỉ chọc thủng một cái lốp của ngươi vì sao phải bồi thường tận bốn cái? Hơn nữa muốn bồi thường cũng phải ấn giá tiền của lúc đó, hiện tại giá không được chuẩn.” Lúc đó một cái lốp xe mới hơn một ngàn đồng, hiện tại thì hay rồi, cùng một hiệu cư nhiên đã hơn bốn ngàn, bốn cái chính là hơn một vạn lận đó: “Ngươi xem rồi làm đi, cùng lắm thì ngồi tù!” Cầm lấy điều khiển từ xa mở TV, Phục Tô lại bắt đầu xem.
Hiện tại tiết mục của TV thực sự là rất khô khan, đặc biệt cùng một bộ phim truyền hình mà bốn năm đài đồng thời cùng nhau phát sóng, giống như hiện tại Phù Tô chuyển kênh một vòng xong mới phát hiện trong TV nếu không phải cùng một quảng cáo thì chính là cùng một bộ phim. Thích xem thì còn đỡ, không sợ bỏ sót tập nào, chính là mặt trời mọc ở phương đông lặn xuống phương tây thể nào cũng có một bên nó sáng. Nhưng nếu là người không thích xem bộ phim nào đó thì có thể sẽ rất khó chịu.
Hiện tại TV đang phát chính là một trong những bộ phim truyền hình nổi tiếng đang là đề tài được nhắc đến nhiều nhất hiện nay, cái đề tài xuyên việt đặt ở giới tiểu thuyết có thể nói là đã bị lật qua lật lại viết đi viết lại đến nát ra, nhưng đặt lên màn hình TV lại làm người ta vẫn thấy rất mới mẻ độc đáo.
Đây là cố sự kể chuyện hai người ngoài ý muốn xuyên qua đến triều Tần, chỉ có điều bọn họ một người xuyên đi làm tướng quân thông đồng với công chúa phiên bang, một người thì nhận hết khi dễ, bởi vì tham ăn lòng đỏ trứng gà mà thành thái giám, nói chung đây là một cố sự giảng thuật chuyện vì tình yêu mà đợi cả ngàn năm cuối cùng biến thành công dã tràng. Chỉ bất quá triều đại cùng các nhân vật được mô tả trong bộ phim đó lại chính là triều đại cùng các nhân vật mà Doanh Chính và Phục Tô không thể quen thuộc hơn.
Cảnh Phục Tô xem vừa vặn là đại kết cục, kết cục cuối cùng tương đối thê lương, chờ đợi hơn hai ngàn năm, nam nữ nhân vật chính rốt cuộc gặp được nhau thì nghênh đón lại là sinh ly tử biệt, rất thê thảm. Đặc biệt là một màn cuối cùng, khi nam nhân vật chính vì thuốc trường sinh bất lão mất đi tác dụng mà trở nên không ngừng già đi nhìn về màn ảnh nói ra câu ‘Ngươi không xinh đẹp bằng nàng’ thực sự là chua xót lòng người.
Xem phim xong Phục Tô Doanh Chính nữa ngày không nói gì, ai cũng không nhắc lại chuyện phải làm sao để bồi thường cái lốp, hai người đổi một kênh khác xem từ đầu bộ phim tên là ‘Thần X’ (mình đoán là Thần thoại).
“‘Doanh Chính’ trong này thực đúng là một con tinh tinh.”
“Vậy ‘Phù Tô’ chính là một đồ ngu.”
“Mông Điềm thực đẹp trai.”
“Sao không có Vương Bí?”
“Vẫn là Ngọc Thấu muội muội của ta xinh đẹp, hai người này đều kém.”
“Diễn viên này không sánh được với Mông Nghị!”
Hai người trăm miệng một lời xong lại đồng thời an tĩnh, Doanh Chính nắm thật chặt tay Phục Tô: “May mắn chúng ta không giống bọn họ, đợi được chỉ là công dã tràng.”
Nắm ngược lại tay Doanh Chính Phục Tô khẽ gật đầu: “Đúng vậy, may là ta chưa kịp uống thuốc trường sinh bất lão…”
Nguyên lai thứ đó còn có thời hạn mất đi hiệu lực.
Hạn bảy năm, vợ chồng nhìn nhau bảy năm sẽ lòng sinh phiền chán, nếu thực sự nhìn mấy ngàn năm còn không nhìn thành kẽ thù sao?
Không có gì đáng ngạc nhiên khi bất luận tình yêu được tôn sùng là kinh điển nào đi nữa cũng đều lưu lại nhàn nhạt tiếc nuối ở đoạn động lòng người nhất, bởi vì cái coi là bi kịch mới là vĩnh hằng.
Vì vậy hai người đều tự động lảng tránh vấn đề này.
“Ta muốn ăn mì ăn liền.”
“Vị gì?”
“Mì thịt bò kho Khang sư phụ.”