CHƯƠNG 107 PN7 — KINH HỈ
Chờ Doanh Chính, Phục Tô và Phục mụ vừa cơm nước xong, người giao hàng của cửa hàng cũng vừa đưa những đồ điện cỡ lớn mà Phục Tô mới chọn ở đó đến tận nhà.
Vì vậy ba người phân công hợp tác, Phục mụ chỉ huy người giao hàng đặt đồ đến những vị trí tương ứng, Phục Tô thu dọn bàn vào phòng bếp rửa chén, còn Doanh Chính thì phụ trách đứng một bên giám sát Phục Tô làm việc cũng như kiểm tra xem chén bát có được rửa sạch sẽ hay không, cuối cùng là chỉ huy người này cất chén đã rửa cho cẩn thận.
Vẫy vẫy để ráo nước trên tay, Phục Tô cọ hai bàn tay lên tạp dề đang mặc nói: “Sớm biết như vậy thì mua luôn một cái máy rửa chén cho rồi.”
“Lần sau lại mua cũng được.” Doanh Chính cha tiện tay đóng cửa phòng bếp, ánh mắt thâm thúy nhìn cái tên mặc tạp dề vểnh cái mông được bọc trong quần jean ôm có vẻ vừa tròn lại vừa căng đang chăm chú lau bếp bên kia, kìm lòng không được đi đến một phen ôm lấy người vào lòng: “Ta thật muốn nhìn bộ dạngchỉ mặc mỗi tạp dề của ngươi.” Nói xong vươn đầu lưỡi liếm một ngụm trên vành tai người trong ngực.
Ta thao, ban ngày ban mặt đã động dục!
Bị dọa giật mình một cái, Phục Tô thuận thế cầm cục chà rửa bằng sợi kim loại trong tay ngoan kính chà một nhát lên móng vuốt sói đang quấn lấy eo mình: “Không làm thì lượn sang một bên! Đừng làm ảnh hưởng đến lão tử, chỉ thêm phiền.” Đạp được chân lên địa bàn của mình Phục Tô nói ra lời đến là có khí phách, khí tràng mười phần.
“A…” Nhìn mu bàn tay bị chà xát phá da của mình Doanh Chính nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tử hình cái tên trước mặt ngay tại chỗ.
“Đi mau đi mau, đừng ở chỗ này vướng bận.” Ghét bỏ khoát khoát tay với Doanh Chính ý bảo hắn nhanh đi. Phục Tô đeo găng tay cao su màu đỏ vừa nghiêm túc khắc khổ lao động vừa chỉ huy: “Có thời gian động dục còn không không bằng đi tìm manh mối, phòng làm việc hiện tại không có ai ngươi nhanh đi đi.”
“Không đi.” Người nào đó rất không vui hừ lạnh.
Tựa ở cạnh cửa vẫy vẫy bàn tay nóng rát của mình, Doanh Chính dùng ánh mắt phảng phất như có thù giết cha nhìn chằm chằm Phục Tô không tha.
Tự nhận mình còn chưa đạt đến nông nổi có thể quản Doanh Chính, Phục Tô không tiếp tục đuổi người nữa, chỉ cần người này đừng ‘quấy rối’ đừng nhìn chằm chằm vào mông mình thì cậu có thể miễn cưỡng tạm thời bỏ qua.
Thu dọn xong bệ bếp, Phục Tô treo tạp dề và bao tay lên, nhìn vào cái gương trên chỗ rửa sửa sửa lại kiểu tóc, mở cửa phòng bếp liền nghe thấy tiếng hỏi han tỉ mỉ của mẹ với người đang lắp điều hòa, liền tự động mang theo Doanh Chính mở cửa phòng làm việc đi vào.
“Rất giống phải không? Nếu như để tóc dài cộng thêm chút râu thì sẽ càng giống.” Chỉ vào bức ảnh gia đình ba người treo trên tường, Phục Tô cười nói.
Đẩy cái tên vướng bận chặn đường sang một bên cho rảnh nợ, Doanh Chính vòng qua bàn học đi đến hai tay cắm trong túi quần nhìn ảnh chụp treo trên tường.
Hai nam một nữ, nữ rất rõ ràng chính là người ở ngoài kia, đứa nhỏ thì ở ngay bên cạnh, về phần người đàn ông…đúng là có bảy tám phần giống Từ Phúc, bất quá Doanh Chính nghĩ chuyện này cũng quá xảo đi: “Mấy năm nay…hắn không có gì khác thường…”
“Không có, thành thành thật thật làm người, giữ khuôn phép làm việc.” Đứng trước giá sách lật trái lật phải, Phục Tô không ôm hi vọng quá lớn là có thể lật ra được manh mối gì.
Nói thế nào thì phòng này cậu cũng đã ra ra vào vào hơn mười năm. có bí mật gì thì đã sớm lật ra được rồi: “Có thể đúng chỉ là trùng hợp…” Tuy rằng trùng hợp này có hơi lớn.
Phòng không rộng, trong phòng chỉ có hai giá sách lớn cùng một cái bàn một cái sôpha, trên tường treo bức tranh chữ mà từ lúc Phục Tô có ký ức nó vẫn luôn ở đó, nhiều năm như vậy ở đây thật đúng là chưa từng thay đổi cái gì.
“Ngươi lại ngẫm nghĩ cẩn thận xem, hắn có từng nói qua cái gì hay không?” Dạo vòng quanh bàn một vòng Doanh Chính ngồi xuống ghế, đưa tay sờ sờ mặt bàn trước người mình, trong lòng hắn cứ có một loại cảm giác nhất định có thể tìm được cái gì đó ở nơi này: “Trước đây không có, vậy gần đây thì sao?”
Đóng cửa thủy tinh của giá sách lại, Phục Tô cúi xuống giật ngăn kéo lớn phía dưới ra, ngồi xổm trên mặt đất tiếp tục tìm kiếm. Nghe câu hỏi của Doanh Chính cậu hồi tưởng một chút, vò đầu nói: “Trước khi đi công tác Tây An ba có gọi điện thoại bảo ta cẩn thận một chút, trước đây ta đi công tác ba thế nhưng chưa từng gọi điện thoại nói qua những chuyện này, đây có tính là khác thường không?” Phục Tô nghiêng người nhìn về phía Doanh Chính.
“Ngươi nói xem?”
“Hẳn là…không tính đi.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau đều không nói gì thêm nữa, sau đó một người im lặng ngồi sau bàn, một người tiếp tục lục lọi.
Đảo mắt qua những bày biện trên bàn Doanh Chính đột nhiên phát hiện dưới chồng sách đặt ở góc bàn phía trên bên trái có đè nặng một quyển sách rõ ràng rất không hòa hợp với những quyển khác. Giấy ố vàng, trang thiếu góc, hắn chưa thấy qua quyển sách nào cũ nát như thế, so với mấy tờ quảng cáo của siêu thị bị Phục Tô nhà hắn nhiều lần dằn vặt cuối cùng dùng để phun hạt còn cũ nát hơn nhiều.
Vươn tay nhấc mấy quyển đè ở phía trên lên, Doanh Chính cẩn thận rút quyển sách nhìn qua cứ như sẽ rụng lả tả kia ra, bắt đầu nhẹ nhàng lật xem. cẩn thận đọc từng tờ từng tờ. hắn phát hiện trong quyển sách này ghi lại chính là một ít thuyết Ngũ Hành kỳ quái, nét mực trên đó có chút mờ nhạt, hơn nữa tuyệt đối không phải bản in hiện đại.
Doanh Chính đang lật xem sách đột nhiên dừng lại, hai mắt chăm chú dán chặt vào đó: “Còn nhớ những bày biện bên cạnh thạch quan trong hoàng lăng không?” Doanh Chính hỏi.
“Nhớ, sao vậy?” Ngoại trừ Tần vương cung, hoàng lăng là nơi Phục Tô ở lâu nhất, tuy ràng khi đó bọn họ cũng có đi du ngoạn đại giang nam bắc, nhưng hàng năm vẫn phải quay về hoàng lăng ở một đoạn thời gian, đặc biệt năm năm cuối cùng, bọn họ có thể nói là rất ít khi đi ra khỏi nơi đó.
“Có nước, có hoa, chúng ta sau lại còn nuôi cả cá. Bất quá đến nay ta vẫn chưa hiểu được ở trong hoàng lăng không có ánh mặt trời hoa kia là làm sao mà nở được.” Đóng ngăn kéo lại, Phục Tô đi đến bên cạnh Doanh Chính, thấy hắn nhìn chằm chằm một cuốn sách nát liền cũng ló đầu sang: “Đây là cái gì?”
“Ta nhớ kỹ quanh thạch quan có năm hang dầu lớn, bên trong dựng dầu để thắp.” Doanh Chính nhìn Phục Tô.
“Phải, đó là đèn chong, ta nhớ Lỗ Hoa từng nói qua cứ một ngọn đèn là có thể đốt suốt mấy trăm năm, cũng không biết có phải là sự thực hay không.” Phục Tô vẫn không rõ Doanh Chính cha hỏi cái này làm gì, bất quá bọn họ lúc mới đến có châm một cái, thật đúng là hơn mười năm vẫn chưa tàn: “Ta nhớ kỹ không chỉ xung quanh thạch quan, cách mấy mộ thất lại có một cái.”
“Có từng đếm qua tổng cộng có bao nhiêu ngọn đèn chong như vậy?”
Phục Tô trầm mặc một hồi, sau đó rất khẳng định trả lời: “Từ trong ra ngoài tổng cộng có bốn mươi chín cái.”
“Ngươi khẳng định?”
‘Ta khẳng định, trừ cái thứ nhất đốt chơi, còn lại bốn mươi tám ngọn cuối cùng đều là ta châm, ai bảo lúc đó chỉ còn lại một mình ta là người sống đâu…”
Tuy rằng cuối cùng mắt mới nhắm lại rồi mở ra đã không chỉ được trở về mà còn lập tức tìm được người cần tìm, thời gian về mặt tâm lý là không bao lâu, thế nhưng cứ nhớ lại lúc đó trong hoàng lăng chỉ còn lại có một mình cậu Phục Tô vẫn cảm thấy rất khó chịu hốc mũi chua xót.
Nắm lấy tay Phục Tô Doanh Chính cố sức nhéo nhéo, trong lòng hắn cũng rất không dễ chịu, hai người ăn ý không tiếp tục chủ đề ảnh hưởng đến tâm tình này nữa.
Rút ra một tờ giấy, Doanh Chính bảo Phục Tô dựa vào ký ức vẽ lại vị trí đại khái của bốn mươi chín ngọn đèn, sau đó dùng nét bút nối chúng lại với nhau. Cuối cùng chỉ thấy trên giấy hiện ra một ngôi sao năm cánh được một vòng tròn vây ở bên trong, mà thạch quan bọn họ an nghỉ chính là trung tâm của ngôi sao đó.
“Đây…đây…” Giật mình chỉ vào đồ án trên giấy Phục Tô vẻ mặt không thể tin được, líu lưỡi nói: “Đây không phải là thứ mà Seishirou vẽ trên mu bàn tay của Subaru sao (hai bạn Seishirou và Subaru trong Tokyo Babylon và X/1999 của Clamp, couple ngược TAT)?”
“Ai? Seishirou?” Doanh Chính nghiêng qua liếc nhìn Phục Tô.
Vừa nghe Doanh Chính cha hỏi ai là Seishirou Phục Tô lập tức lên tinh thần: “Ta có thể nói với ngươi hai người đó không phải là người bình thường, năm đó bi ca tình yêu của bọn họ chẳng biết đã khóc hỏng bao nhiêu nữ sinh ngây thơ, bạn gái ta lúc đó…không có việc gì…ngôi sao này có cái gì cổ quái?” Bị Doanh Chính trừng đến hoảng hồn, Phục Tô lập tức câm miệng trở về chính đề.
Theo quyển sách Doanh Chính tìm được ghi lại, trận đồ ngôi sao năm cánh do đèn chong cấu thành chỉ có một tác dụng: chiêu hồn. về phần hồn bị chiêu sẽ đi đến đâu thì trong sách không viết rõ ràng, cuối cùng chỉ ném cho một câu cực kỳ vô trách nhiệm: ‘Tất cả đều có thiên ý’. Cho nên Doanh Chính mới kết luận hắn và Phục Tô rất có duyên, ít nhất cũng không bị chuyền đi lệch độ ngàn năm, lại còn ma xui quỷ khiến một lần nữa lại tìm được nhau.
Nghiên cứu trận đồ hình sao liên tục trên giấy kia, Phục Tô lại nghiêng nghiêng bức tranh một phen: “Này…” Giật nhẹ ống tay áo của Doanh Chính, Phục Tô có mấy lời không biết nên hỏi ra miệng thế nào.
“Lại gì nữa?”
“Trong sách có nói hay không…có phải chỉ cần ở trong trận đồ sao năm cánh này thì mọi người sẽ…giống như chúng ta…”
Một phen giật lấy bản phác thảo trong tay Phục Tô, tay Doanh Chính run lên, bởi vì ấn theo bày biện trong hoàng lăng lúc đó, năm góc của ngôi sao mỗi góc đều bày một cỗ thạch quan.
Bởi vì đương sự đi vắng, điện thoại không thông ngày về chưa định, cho nên sau khi ở lại hai ngày Doanh Chính và Phục Tô đành thu dọn đồ trở về nhà. Lần hành trình về nhà mẹ đẻ này hai người cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất thì Doanh Chính cuối cùng cũng chiếm được sự chấp nhận của ‘mẹ vợ’, cũng được đến tin tức rằng các huynh đệ trước kia có khả năng rất lớn là cũng được cùng người yêu chuyển sang kiếp khác như mình. Tuy rằng chẳng biết bọn họ với mình có đúng là cùng một thời không ở gần một chỗ hay không, thế nhưng chỉ cần như vậy Doanh Chính đã cảm thấy phi thường hài lòng.
Khác với tâm tình thật là tốt thoải mái không gì sánh được của Doanh Chính, Phục Tô bên cạnh hắn lại vô cùng phiền muộn, bởi vì sáng nay lúc ra khỏi cửa cậu nhận được một phần quà cực kỳ tồi tệ.
Để lại cho mẹ vợ hơn một ngàn đồng trả tiền điện phí trước xong, Doanh Chính vui vẻ trở ra xe thì thấy Phục Tô đang ôm trong lòng cái gói gì đó đã mở ra thối hết cả mặt: “Làm sao vậy? Lúc đi ngươi không phải rất hài lòng sao?”
“Nếu như ngươi đang lòng tràn đầy kích động mà quà nhận được lại là cái thứ trong này, ngươi thử hài lòng một cái cho ta xem. Nếu như hài lòng được, ta kiếp sau lại làm con ngươi!”
Ném thứ trong tay cho Doanh Chính, Phục Tô phiền muộn dùng đầu đập vào cửa sổ xe: “Nghiệp chướng a ~ nghiệp chướng a ~ ta đến tột cùng làm sai cái gì mà lại có một người mẹ như vậy…”
“Đừng như vậy.” Kéo Phục Tô còn đang liên tục đập đầu lại, Doanh Chính giọng điệu nghiêm túc nói: “Một khối kính xe nhập khẩu rất đắt tiền, ngươi bồi thường không nổi đâu.”
“A!” Thét lên chói tai, Phục Tô sửa thành lấy tay cào xé dây an toàn.
Mở gói giấy lấy đồ bên trong ra, Doanh Chính nhìn thứ trong tay đột nhiên cảm thấy mẹ vợ mình chắc chắn không phải là một người phụ nữ bình thường: “Chuyên siêu âm tuyến tiền liệt nam giới, soi kiểm tra niệu đạo, tinh hoàn…chữa trị nứt rách hậu môn…mổ trĩ sang không đau nhức…” Xem xong tờ quảng cáo bệnh viện nam khoa, Doanh Chính nhịn nửa ngày cuối cùng ôm tay lái cười phá lên.
“Không cho cười! Không cho cười!” Thấy Doanh Chính cười đến là thoải mái Phục Tô tức giận lại bắt đầu rống to.
“Không cười…Ta khôngcười…Kỳ thực mẹ ngươi là vì tốt cho ngươi…Bà làm vậy cũng là có ý tốt ngươi nói có phải hay không…Ha ha ha…” Lại nhịn không được, Doanh Chính lần thứ hai cười đến gục người xuống.
Không được khi dễ người ta như vậy! Phục Tô mím chặt môi, lúc này ngay cả lòng muốn chết cũng có luôn rồi: “Cười chết ngươi luôn đi!” Nhìn chằm chằm thân thể vẫn đang run lên không ngừng của Doanh Chính, cậu nguyền rủa.
Bởi vì ý tốt của Phục mụ mà Phục Tô lần thứ hai triển khai một hồi chiến tranh lạnh với Doanh Chính.
Phục Tô cho rằng mình vừa gặp phải một trận đả kích nhân cách chưa từng có từ trước đến nay, mà hết thẩy những chuyện này đều là tại Doanh Chính mà ra. Bởi vì hắn, tâm linh thuần khiết và hồn nhiên không gì sánh được của cậu mới phải chịu một vết thương khó có thể phai mờ.
Bởi vậy Phục Tô quyết định từ ngày hôm đó trở đi không phản ứng Doanh Chính, cũng không lại đặt mình lên giường nữa, mà là ôm chăn dọn xuống cái sôpha làm bằng da thật trong phòng khách dưới lầu khò khò.
Cậu thật ra rất muốn có cốt khí kéo vali tiêu sái rời đi, chỉ tiếc nhà cũ của cậu đã cho người ta thuê rồi, giờ đây không còn chỗ nào có thể ở lại nữa.
Doanh Chính cảm thấy mình rất oan uổng, hắn rõ ràng cái gì cũng chưa làm, tờ quảng cáo đó cũng không phải hắn đưa. Hắn nghĩ tất cả những chuyện mình gặp đều rất vô lý, đều là tai bay vạ gió, vô cùng không cam lòng khi sai lầm của người khác lại bắt mình gánh chịu.
Bất quá lúc này hắn cũng không dám trình diễn thủ đoạn cứng rắn gì với Phục Tô, theo lý giải và phân tích của hắn mấy năm qua, người này tức giận lần nào cũng sẽ không vượt quá bảy ngày, thời gian lâu nhất cũng chỉ có nữa tháng.
Chỉ cần giữa lúc đó nghe theo, phối hợp với Phục Tô, thời gian vừa đến thì sẽ chẳng có chuyện gì.
Nhưng nếu như trong khoảng thời gian đó cứng đối cứng dùng thủ đoạn cường ngạnh bắt buộc, vậy thì cái tên tính tình bình thường không lớn lắm này tuyệt đối sẽ nổi quật lên, thà chết không khuất phục.
Sôpha da thật trong phòng khách của Doanh Chính rất lớn rất dài, một nam giới thành niên nằm trên đó tuyệt đối sẽ không cảm thấy không thoải mái, ngược lại còn có cảm giác hơn cả trên giường, nói tóm lại chính là Phục Tô rất thích xây ổ ở đây.
Cũng may Doanh Chính không có thói quen đưa ai về nhà, bằng không khách vừa vào sẽ thấy trên sôpha có vali quần áo, có gối đầu, có chăn, có đệm giường, lại còn có…một cái chai nước nhìn qua rất giống bình sữa…
Bởi vậy có thể chứng minh, tuy rằng hai người ở riêng nhưng cuộc sống hàng ngày của Phục Tô vẫn rất không sai.
Cuộc chiến tranh lạnh lần thứ hai của hai người chấm dứt vào sáng sớm ngày đầu tiên Phục Tô kết thúc kỳ nghỉ lại phải đi làm.
Nếu như không nhờ có Doanh Chính đánh thức cậu từ trong mộng đẹp, Phục Tô không thể nghi ngờ chắc chắn sẽ vì đi muộn mà bị trừ tiền thưởng.
Lái chiếc ‘DiDi’ nhỏ của mình theo sau xe Doanh Chính vào bãi đỗ xe của công ty, Phục Tô dừng xe khóa cửa không để ý đến Doanh Chính đang mở miệng muốn nói cái gì, nhanh chân chạy vào thang máy nhấn nút đóng cửa lại.
Cậu không muốn cùng Doanh Chính lên lầu lại càng không muốn vì lên sau hắn mà bị muộn, Phục Tô nghĩ hắn làm sếp muộn cũng chẳng sao, còn với một nhân viên nhỏ bé như mình thì tiền lương chính là sinh mệnh.
Trong một chớp mắt lúc cửa thang máy đóng lại, Phục Tô vẫy vẫy tay với Doanh Chính sắc mặt như tảng đá trong hầm cầu còn cách mình một cánh cửa ngoài kia, ngâm nga một khúc nhạc bắt đầu đi làm.
Phòng làm việc của Phục Tô đã lắp đặt thiết bị hoàn tất từ một ngày trước, sau khi cùng mọi người trong văn phòng thân thiết hữu hảo bắt tay nói chuyện với nhau xong, trong ánh nhìn theo của các anh chị em thân ái, Phục Tô đi vào nơi làm việc chỉ thuộc về một mình cậu.
Văn phòng sáng sủa, bàn làm việc lại còn trong đến nổi ngay một dấu vân tay cũng không có, Phục Tô đột nhiên rất muốn khóc, nhịn lâu như vậy rốt cuộc cậu cũng được có nơi làm việc thuộc về mình.
Kháo, sớm biết như vậy cậu đã nỗ lực ngay từ đầu rồi, Phục Tô có chút hối hận bản thân đã lãng phí thanh xuân lãng phí sinh mệnh suốt bao nhiêu năm.
Có văn phòng riêng chỗ tốt lớn nhất chính là làm chuyện gì cũng không có người biết, tỷ như lúc đang làm việc lại xem thử không nên xem gì gì đó chẳng hạn.
Phục Tô cười trộm mở máy vi tính bắt đầu lên mạng trong giờ làm việc, tuy rằng chỉ xem lướt qua mấy trang web nhưng cậu vẫn khó có thể áp chế nhảy nhót và kích động trong lòng. Ai bảo Phục Tô cậu chính là một người đàn ông dễ dàng thỏa mãn như vậy đâu?
Xem xong những cập nhật lý giải mới nhất về tin tức trong ngành, Phục Tô mở xem tin tức thời sự mới đưa về một vụ sạt lở đất ở một vùng núi. Trong tin giới thiệu cả địa điểm và thời gian sạt lở, có người nói là do mấy ngày liền mưa to xối xã tạo thành, lực lượng cứu hộ và quân đội địa phương đang suốt đêm cứu giúp cư dân còn đang bị chôn vùi bên dưới.
“Đây rốt cuộc là làm sao vậy…” Xem thời gian đưa tin là vào khoảng sáu giờ đêm qua: “Làm người cả đời bình an so với cái gì cũng…” Kéo trang web xuống, phía dưới tin tức có đính kèm mấy tấm ảnh giải cứu mà phóng viên chụp được đầu tiên, nhìn những thân ảnh đội mưa to bận rộn trong hình Phục Tô bội phục sát đất những người lính của tổ quốc, ở đâu có nguy hiểm bọn họ cũng đều là người xông vào trước nhất.
Đang kéo xuống xem từng tấm từng tấm, tay Phục Tô bỗng nhiên dừng lại, chúi đầu vào trước màn hình nhìn chằm chằm dễ đến một phút đồng hồ. Sau đó cậu cuống quít lưu hình ảnh xuống in ra, rồi cầm ảnh chạy ra khỏi văn phòng đi tìm Doanh Chính.
Không kịp đợi thang máy, Phục Tô trực tiếp leo cầu thang chạy ào đến phòng làm việc của hắn, làm cô thư ký ở cửa sợ đến không nhẹ.
Doanh Chính cầm thứ gì đó đang muốn đi ra chợt thấy Phục Tô đột nhiên chạy vào, trong mắt hiện lên nghi hoặc, rồi liền bảo thư ký ra ngoài.
“Ta tìm được…”
“Ta đang muốn đi tìm ngươi…”
Hai người đồng thời mở miệng lại đồng thời dừng lại, phát hiện trong tay đối phương đều cầm một tờ giấy.
“Ngươi…”
“Ngươi…”
Nhìn ra đối phương đều muốn cho mình xem thứ trong tay hắn, bởi vậy hai người không nhiều lời vô ích trực tiếp trao đổi. Tờ giấy Doanh Chính đưa cho Phục Tô là một phần sơ yếu lý lịch, chức vụ nộp đơn là giám sát kế hoạch.
Xem xong thứ trong tay hai người đều ngẩng đầu nhìn nhau, có chút choáng váng, có chút mơ hồ, bởi vì tất cả đến quá đột nhiên.
“Đây là thật sao?” Phục Tô nhìn Doanh Chính.
Nhìn Phục Tô, Doanh Chính đặt tờ giấy trong tay xuống bàn: “Còn thật hơn cả trân châu.” Hai tay buông xuôi thân của hắn đã có chút phát run.
Tờ giấy được Doanh Chính đặt lên bàn chính là tấm ảnh Phục Tô vừa tải xuống in ra từ trên mạng, trong ảnh là một sĩ quan đang đang ở hiện trường chỉ huy binh sĩ cứu hộ, tuy rằng chỉ là góc chụp 45 độ, nhưng hai người có thể nhận ra rất rõ ràng người này tuyệt đối là Mông Điềm không sai được. Mà người trong ảnh chụp dán trên tờ sơ yếu lý lịch trong tay Phục Tô thì lại càng dễ xác nhận, người nọ không phải Úy Liễu thì còn có thể là ai?
Doanh Chính và Phục Tô đều nói không ra lời.
Những người khác ở đâu? Có phải hay không đều đã ở bên cạnh bọn họ…
— Toàn văn hoàn —